Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Vụ ám sát mạnh bạo đã kết thúc.
Đến nhanh, đi cũng nhanh, người tu luyện mạnh mẽ còn chưa kịp đến thì đã kết thúc rồi.
Thật sự khiến người ta không biết nói gì.
Có điều Trương Uy với danh phận là cảnh sát cũng đã dùng dụng cụ ghi lại vị trí mỗi luồng hơi thở, bên trong có rất nhiều hơi thở lạ cần xác nhận.
"Cái này."
"Còn cái này nữa."
"Phải xác nhận thân phận của bọn họ."
"Còn có những thứ này."
"Nhất định không nên động thủ, rất nhiều người chỉ đi ngang qua, chúng ta chỉ cần ghi lại hơi thở của bọn họ, xác nhận những người này an toàn là được..."
Trương Uy ra từng mệnh lệnh, cảm giác giờ đây bản thân mình rất lợi hại.
Làm đội trưởng cảnh sát ở thành phố Thanh Minh, trước đây tối đa chỉ là một sao, hai sao, đến cơ hội bắt được ba sao cũng không có mấy ai, hiện giờ đã nhắm được bốn sao!
Rất tự hào!
Có điều, anh ta không hề căng thẳng.
Với những phong ba trải qua trong năm nay, chuyện hôm nay không đáng kể chút nào.
Có điều thành phố Thanh Minh đang thái bình yên vui, tại sao lại xảy ra chuyện?
Trương Uy suy tư.
Cứ cảm thấy có vấn đề ở đâu đó.
...
Trung tâm thành phố.
Cửa hàng.
Lục Minh đã trở về rồi.
Trên đầu anh quấn miếng gạc, trong tay ôm một đống thẻ bài mà bọn người Trương Dương tặng.
Nghe nói thứ này là Trương Dương phát động hoạt động quyên góp, đây là sự an ủi của các chuyên gia chế tạo thẻ bài đối với chuyện Lục Minh bị thương, còn có một ít là chuyên gia chế tạo thẻ bài ba sao, nói là tỏ lòng cảm kích với lý luận nền tảng tính ổn định của anh...
Thứ đó chẳng phải là công lao của Lý Hạo Nhiên sao?
Lục Minh cũng rất mông lung.
Đúng vậy.
Anh không có cách nào giải thích nổi, chỉ có thể ôm những thứ này trở về.
"Sư phụ bị thương rồi."
Tiểu Bạch hơi lo lắng.
"Không sao."
Lục Minh tiện tay tháo miếng gạc xuống: "Trang trí mà thôi."
Đây là người chữa trị cho anh làm, nhưng với sức mạnh cơ thể hiện nay của Lục Minh, một chút vết thương ngoài da tự lành trong phút chốc nên không cần dùng nữa.
"Hả?"
Tiểu Bạch mông lung.
Còn có người dùng miếng gạc để trang trí sao?
Thôi bỏ đi.
Tiểu Bạch lắc đầu, sư phụ vui vẻ là được rồi, chợt, ánh mắt cô bé hướng về một đống thẻ bài mà Lục Minh ôm trên người.
"Sư phụ đã đi nhập hàng rồi à?"
Tiểu Bạch tò mò.
Cửa hàng họ đã rất lâu chưa nhập hàng.
"Ừ."
Lục Minh vẫy tay, nói với cô bé: "Em tự chọn đi, thích cái nào thì cứ cầm hết đi, còn dư lại cứ bán theo giá thị trường là được."
"Vâng ạ."
Tiểu Bạch rất vui vẻ ôm thẻ bài nhanh nhẹn rời đi.
Nhóc con này...
Lục Minh mỉm cười nhìn cô bé rời đi, sau đó rơi vào suy tư.
Ừm...
Tại sao mình mang một đống thẻ trở về?
Lục Minh suy nghĩ hồi lâu, cũng nghĩ không thông vì sao chuyện đang yên lành lại trở thành như vậy... Trong ấn tượng, mình đi đến hội chế tạo thẻ bài để kiểm tra mà nhỉ?
Kết quả thì sao?
Tính ổn định không kiểm tra ra, suýt chút nữa đã bị một đám bốn sao dọa cho sợ.
Dường như bởi vì thẻ gốc thay đổi, dù chiếc máy chuyên nghiệp của hiệp hội chế thẻ cũng kiểm tra không ra tính ổn định của thẻ bài anh, số liệu bất thường dẫn đến...
Hay là nên đi đến hiệp hội kiếm tu để kiểm tra?
Thôi bỏ đi.
Lục Minh suy nghĩ một chút, chỉ có thể từ bỏ.
Hiện tại anh mới ra khỏi truyền thừa Nguyệt Ảnh, mặc dù mọi người không nghi ngờ anh, nhưng cố gắng khiêm tốn một chút vẫn tốt hơn.
Gần đây an tâm tu luyện là được rồi.
Tính ổn định các kiểu, dù sao đã có thể đáp ứng cho việc chế tạo ở thẻ bài giai đoạn này của anh, vậy là đủ.
Mục tiêu tiếp theo của anh rất rõ ràng.
Thứ nhất, tăng năng lượng đến mười nghìn.
Thứ hai, tiêu hóa nền tảng và kiến thức trong truyền thừa Nguyệt Ảnh.
Thứ ba, nghiên cứu tổ hợp thẻ bài mới.
...
Có điều Lục Minh còn chưa bắt đầu nghiên cứu, một cuộc điện thoại đã gọi đến.
"Anh Lục!"
"Anh Lục đã trở về thật rồi!"
Trương Tiểu Bàn mừng rỡ.
"..."
Lục Minh chẳng biết nên khóc hay nên cười, không phải vài ngày không gặp thôi mà, đến mức đó sao.
"Sao cậu biết tôi đã trở về?"
Lục Minh tò mò.
"Em nghe nói Hiệp hội Chuyên gia Chế tạo Thẻ bài xảy ra chuyện lớn, nên nghĩ rằng có thể anh đã trở về rồi."
Trương Tiểu Bàn phấn khởi.
Lục Minh tối sầm mặt.
Bà mợ nó!
Sao cậu ta liên tưởng hai chuyện này với nhau được vậy?
"Có chuyện gì vậy?"
Lục Minh mang vẻ mặt không tốt lành gì.
"Thi đó."
Trương Tiểu Bàn phấn khởi: "Ngày mai là thi giữa kỳ đó, lúc này anh vội trở về, chẳng lẽ không phải là để tham gia thi giữa kỳ sao?"
"Thi giữa kỳ?"
Lục Minh hơi ngẩn ra.
Đệt.
Bọn họ còn có cái món thi giữa kỳ nữa sao?
Anh cẩn thận lật giở ký ức Lục Minh bé nhỏ, thế mà có thật... Chỉ có điều theo bản năng anh đã quên đi quá khứ, dù sao có ai mà muốn nhớ đến nó chứ!
Trương Tiểu Bàn càng mơ hồ, Lục Minh thật sự không biết chuyện này sao?
Choáng...
Thứ này ảnh hưởng đến tốt nghiệp đấy!
"Không sao cả."
Lục Minh hoàn hồn lại, liếc mắt nhìn Tiểu Bạch: "Tôi đã xin hiệu trưởng nghỉ phép rồi."
"Ồ, phải."
Trương Tiểu Bàn cũng đã phản ứng lại.
Đây chính là người đã bắt con gái hiệu trưởng đi...
"Anh không tham gia thật sao?"
Trương Tiểu Bàn nói nhỏ giọng.
"Không tham gia."
Lục Minh xua xua tay, anh tham gia thứ này ngoài việc hành hạ sinh viên ra thì không có chút ý nghĩa nào, dù có Giang Phong, hẳn là cũng sẽ không để anh tham gia kỳ thi nhàm chán này.
"Thôi vậy."
Trương Tiểu Bàn hết cách: "Xem ra em phải tìm người để chép bài cơ sở rồi..."
Lục Minh tròn dẹt mắt.
Biết ngay là thứ này tới chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Cạch!
Anh dập điện thoại của cậu ta.
Lục Minh dừng một chút, quyết định vẫn nên gọi điện thoại cho thầy An. Tuy bây giờ anh đã không cần đến trường, nhưng bề nổi anh vẫn là sinh viên học viện.
"Thầy An."
Cuộc gọi của Lục Minh được kết nối: "Kỳ thi giữa kỳ em muốn xin nghỉ."
"Được."
An Mộ Phong biết tình hình của Lục Minh, cũng không nói nhiều, có điều, ông ấy dừng một chút: "Sau nếu em gặp hiệu trưởng, có thể nói ông ấy đến trường học một chuyến chứ?"
"Hả?"
Lục Minh sửng sốt một chút.
"Đã mấy ngày rồi hiệu trưởng không đến trường..."
"Rất nhiều chuyện đều đang kẹt lại."
"Tài chính trường học đang âm, nhiều hóa đơn phía tài vụ không dám duyệt, ví dụ như..."
"Tiền lương của chúng tôi..."
"Hai tháng chưa phát lương, vay trả góp nhà sắp đứt quãng rồi..."
Thầy An uất ức.
"..."
Lục Minh nhìn trời.
Trường học đã thảm đến mức như vậy sao?
"Yên tâm."
"Em sẽ chuyển lời cho ông ấy."
Lục Minh thở dài.
Bởi vì anh thường lấy lý do "Đã xin hiệu trưởng nghỉ" không tham gia các hoạt động nên thầy An cũng cho là mình có quan hệ khá tốt với hiệu trưởng.
Sao có thể.
Anh chỉ có quan hệ tốt với Tiểu Bạch mà thôi.
Ừm...
Có điều như vậy cũng được.
Ngộ nhỡ hôm nào đó lão Giang ngủm...
Nghĩ tới đây, Lục Minh lộ ra vẻ tinh quái... À không phải, là nụ cười hiền lành của cha.
"Sư phụ?"
Tiểu Bạch bỗng nhiên lên tiếng.
"Ừ."
Lục Minh hoàn hồn lại.
"Uầy, có thể đừng cười như vậy hay không..."
"Cứ là lạ."
Tiểu Bạch thận trọng nói: "Giống như người xấu vậy, cha cũng luôn cười như vậy, thật đáng sợ."
"..."
Lục Minh kinh ngạc: "Cha của em bình thường cũng cười như vậy sao?"
"Phải."
Tiểu Bạch gật đầu: "Có đôi khi cha ở nhà hoặc trong phòng khách, nhìn về phía màn hình rồi cứ cười ngây ngốc, không biết đang nghĩ chuyện gì..."
"Dù sao cũng rất đáng sợ."
Tiểu Bạch chăm chú nói.
Lục Minh: "..."
Ồ.
Thì ra chỉ là cười với màn hình à...
"E hèm."
"Sư phụ không cười nữa, em chăm chỉ tu luyện đi."
Lục Minh căn dặn.
Bảo Tiểu Bạch đi học, còn Lục Minh lại rơi vào suy tư, anh thật sự không ngờ trường học lại ra nông nỗi này!
Ừm.
Được rồi.
Trước đây khi ở khu mỏ, thầy An từng nói...
Còn về nguyên do... Anh thật sự biết chuyện như thế nào.
Những năm trước đây Giang Phong vẫn quản lý tốt, nhưng vì gần đây bỗng nhiên bắt đầu bị đuổi giết, thực lực kẻ địch không tầm thường, Tiểu Bạch cũng phải giao cho mình...
Đâu có thời gian quản lý trường học gì đó?
Sau đó là như vậy.
Thôi bỏ đi.
Đợi Giang Phong bị đuổi giết trở về, đề cập với ông ta là được... Về phần ông ta có bằng lòng giao lại vị trí hiệu trưởng hay không là chuyện của ông ta.
Lục Minh lười suy nghĩ.
Lúc này anh còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Ví dụ như…
Nghiên cứu thẻ bài!
Lúc này đã nghiên cứu thẻ phần mộ thành công, hiện tại anh chỉ còn duy nhất một thẻ bài chưa nghiên cứu ra được, chính là thẻ kiếm tu đã từng nằm trong tay Vương Hiên!
Cũng chính là thẻ kiếm tu đã đưa cho Tiểu Bạch!
Tấm thẻ này...
Lục Minh lật mặt trái ra, không ngờ lại thấy hơi hiểu!
Kiếm khí...
Vận chuyển...
Lục Minh đã hiểu bảy tám phần.
Anh có được truyền thừa Nguyệt Ảnh, biết tất cả về kiếm tu, cũng phong ấn các kiếm thuật như Nguyệt Luân vào trong thẻ bài, hiển nhiên cũng biết đường vân kiếm khí riêng biệt.
Thẻ bài từng xem không hiểu, bây giờ đã hiểu rồi.
…
Tên thẻ bài: Kiếm Lạc
Loại thẻ bài: Thẻ tấn công
Cấp thẻ bài: Bốn sao
Hiệu ứng thẻ bài: Phong ấn kỹ năng kiếm tu "Kiếm Lạc".
...
Đây là thuộc tính tấm thẻ này.
Có điều muốn làm ra được tấm thẻ bài này, e là sẽ không đơn giản như vậy.
Bởi vì ngoài những đường vân về kiếm khí ra, vận chuyển ra, còn có một số đường vân anh nhìn không hiểu, có lẽ là đường vân chính của tấm thẻ này!
Có điều không sao!
Có kiến thức kiếm thuật của truyền thừa Nguyệt Ảnh, hơn nữa bản thân cũng là chuyên gia chế tạo thẻ bài, suy diễn mấy thứ này ra không khó khăn gì với Lục Minh!
Có điều, Kiếm Lạc này...
Lục Minh luôn cảm giác không đúng lắm.
Trước đây không hiểu nhiều những thứ này, giờ anh có truyền thừa kiếm thuật, liếc mắt nhìn liền phát hiện rất nhiều vấn đề, có phải chỉ hướng và phương hướng của Kiếm Lạc này có vấn đề hay không?
Còn những thứ này nữa...
Đây đúng là năng lực kiếm tu sao?
Lục Minh đầy nghi vấn.
Hỏi Vương Hiên sao?
Thôi bỏ đi.
Lục Minh không muốn qua lại gì với anh ta, hơn nữa, nghiên cứu kiểu này vốn là xâm phạm, còn muốn hỏi người ta e là sẽ bị đánh chết.
"Nếu máy kiểm tra có thể kiểm tra ra được, chắc là có dữ liệu đánh giá."
Lục Minh suy nghĩ một chút.
Thế là anh liên hệ luôn Trương Dương, lúc sau, Trương Dương liền gửi tư liệu về Kiếm Lạc tới.
…
Tên thẻ bài: Kiếm Lạc
Bản quyền: Vương Thiên Quân.
Giá bản quyền: Cấm bán.
…
"Đây là kiếm thuật cá nhân, chỉ được chứng nhận."
Trương Dương dặn: "Cậu cũng đừng chuyển lung tung."
"Biết rồi."
Trong lòng Lục Minh hiểu rõ.
Vương Thiên Quân chính là cha của Vương Hiên.
Xem ra đây là thẻ bài chưa lật ông ta đích thân chế tạo cho Vương Hiên.
Trong tài liệu Kiếm Lạc, trừ những thông tin này ra, còn có một video hình ảnh, đại khái phô diễn kỹ năng rốt cuộc là như thế nào.
Soạt.
Lục Minh nhấp mở bóng sáng.
Ùng...
Bóng sáng di chuyển.
Chỉ thấy một bóng người xuất hiện, hắn vung lên trên không trung, một luồng kiếm khí mạnh mẽ rơi xuống, hung hăng đánh lên người mình với một tốc độ khủng khiếp...
Đánh lên người mình?
???
Lục Minh mang vẻ mặt ngơ ngác, thao tác trâu bò gì đây?
Ầm!
Kiếm khí rơi xuống.
Kiếm khí của bóng người kia vào cơ thể trở nên mạnh mẽ không gì sánh được, thực lực tăng lên nhiều bậc, chém giết bốn phương, sống động đánh ra một con đường sống từ bước đường cùng!
Có điều có lẽ bởi vì kiếm khí mạnh mẽ quá, cơ thể của người đó không ngừng chảy máu.
...
Cảm nhận hình ảnh kia.
Một bóng người vừa bùng phát vừa phun máu...
Lục Minh im lặng.
Giờ anh đang chăm chú suy nghĩ một vấn đề - Vương Hiên đúng là con trai của Vương Thiên Quân sao?
Hay là con rơi chăng
Hoặc là...
Con ông Trương ông Từ nhà hàng xóm?
Tâm thần sao! Ai lại chuẩn bị át chủ bài này cho con trai mình chứ? Chắc chắn bản thân không chết trước sao? Có phải phun hơi nhiều máu hay không?
Bà mợ nó!
May mà anh vẫn chưa sử dụng!
Kiếm Lạc!
Ha ha, tên cũng khá hay.
Anh vẫn cho là, Kiếm Lạc chính là một đường kiếm khí rơi trên người kẻ địch, giờ xem ra, may mà lần trước ở nghĩa trang anh không dùng, nếu không tình cảnh nhất định sẽ vô cùng xấu hổ.
Anh tưởng tượng cảnh đó một chút…
Anh âm thầm nhìn chằm chằm kẻ địch.
Anh ta không đề phòng chút nào, anh lạnh lùng tung ra Kiếm Lạc bốn sao.
Ầm!
Kiếm khí đánh lên người anh.
Anh bắt đầu phun ra máu...
Tất cả mọi người nhìn anh với ánh mắt kỳ dị khi anh bỗng nhiên xuất hiện và phụt máu...
Anh bị xấu hổ...
Sau đó bị đánh chết.
Kết thúc.
Ha ha ha ha.
Lục Minh tối sầm mặt lại.
Chết tiệt!
Đây là thẻ kiếm tu chuẩn bị cho Tiểu Bạch đấy!
Nếu như không phải hôm nay anh nghiên cứu, mà giao cho Tiểu Bạch dùng thì sẽ ra sao? Theo bản năng anh nghĩ đến hình ảnh Tiểu Bạch vừa phụt máu vừa chiến đấu...
???
Thật muốn đánh chết hai cha con này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...