Editor: Nguyetmai
Hòn đảo thần bí.
"Lên đây đi."
Thu Thư Nghi lên tiếng.
Lúc này những người đó mới dè dặt trèo lên đảo nhỏ.
"Xin ra mắt tiền bối."
Bọn họ kính cẩn nói.
"Ừ."
Thu Thư Nghi khẽ gật đầu: "Những người đó sẽ lập tức tới ngay, mọi người đợi ở đây thêm một lúc nữa là được. Ai trong mấy người có được truyền thừa Nguyệt Ảnh?"
Đám người Ngô Hồng Phi liếc nhìn nhau, lần lượt lắc đầu.
"Được lắm."
"Còn biết giấu giếm cơ đấy."
Thu Thư Nghi khen ngợi: "Đây vốn là việc riêng, bản thân các người nhất định phải bảo vệ thật tốt việc riêng tư."
"..."
Vẻ mặt của đám người Cao Thiên Lang ngỡ ngàng.
Bọn họ...
Bọn họ thật sự không có!
Có điều, nghe được câu này, tâm trạng của mấy người khẽ động, chẳng lẽ tiền bối Thu Thư Nghi nhìn ra điều gì? Vì vậy mới cố ý hỏi những câu đó?
Bảo vệ tốt việc riêng tư...
Xem ra, truyền thừa thật sự ở trên người ai đó!
Mấy người nhìn nhau, bắt đầu suy đoán trong lòng.
Có điều ngay lúc đó...
Chân mày của Thu Thư Nghi bỗng nhiên nhíu lại.
Soạt!
Đôi tay nhỏ bé của bà ấy khẽ nhấc lên.
Ầm!
Ngô Hồng Phi bay ra ngoài trong chớp mắt.
Ầm!
Anh ta bị quăng thẳng vào trong nước biển, chìm xuống hơn trăm mét, sau đó bị lôi lên rồi lại ném đi bốn năm lần như thế, lúc này mới được vứt lên bờ.
Chỉ còn lại nửa cái mạng.
Mọi người thay đổi sắc mặt, chuyện gì xảy ra?
"Tên nhóc kia, đừng có ý đồ xấu nhé."
Thu Thư Nghi cười như không cười.
Mọi người: "???"
Ánh mắt Triệu Vân Sơn nhìn anh ta tràn ngập sự khâm phục của đàn ông.
Thật sự.
Bình thường cậu nhìn Cao Tiểu Tinh cũng thôi đi, bây giờ ngay cả sư phụ của Lục Nhan cũng dám nhìn lung tung?
Thảo nào.
Cao Thiên Lang bừng tỉnh.
Hèn gì tên này đột nhiên khiêm tốn, không gọi anh vợ nữa, không ngờ bây giờ đã thay đổi mục tiêu, lại bắt đầu có ý đồ xấu với Thu Thư Nghi...
Trâu bò thật!
Ngô Hồng Phi: "..."
Anh ta rất ấm ức.
Thật luôn.
Vừa rồi anh ta không hề làm gì cả mà!
Đây chính là sư phụ của Lục Nhan, anh ta nào dám nhìn lung tung, anh ta chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi, lúc này vừa đến đoạn đặt tên cho đời sau...
Sau đó đã bị ném vào nước.
Đợi đã.
Chẳng lẽ... tiền bối Thu Thư Nghi đã mạnh mẽ đến mức có thể tùy ý thăm dò nội tâm của người khác rồi ư?
Thật là khủng khiếp!
Lần này Ngô Hồng Phi thật sự sợ hãi.
...
"Ngươi là kiếm tu?"
Lúc này Thu Thư Nghi mới chú ý đến nghề nghiệp của anh ta.
Vừa rồi chỉ tiện tay ném anh ta xuống, thật sự không để ý anh ta cũng là kiếm tu.
Ồ.
Kiếm tu bây giờ yếu như vậy sao?
"Vâng."
Ngô Hồng Phi sợ hãi.
Bây giờ anh ta không hề có chút ý nghĩ không đứng đắn nào.
Thật sự.
Anh ta thật sự không dám đụng vào một cao thủ có thể đọc được nội tâm bất cứ lúc nào, tuy anh ta không biết vì sao kiếm tu cũng biết thuật độc tâm... Nhưng không thể đụng đến là chính xác!
"Ngươi đi sai đường rồi."
Thu Thư Nghi quan sát anh ta một cách rất nghiêm túc, trầm ngâm nói: "Thiên phú của ngươi như thế, đi làm mục sư khá là thích hợp."
Soạt!
Sắc mặt của mọi người lập tức trở nên kỳ quái.
Mục... mục sư?
Sắc mặt của Ngô Hồng Phi đỏ lựng lên ngay.
Quá đáng quá!
Anh ta chính là kiếm tu!
Nghề nghiệp chiến đấu! Nghề nghiệp tấn công mạnh nhất! Vậy mà lại bảo mình học mục sư, đang chê bai sức chiến đấu của mình còn không mạnh bằng mục sư sao?
Sao bà ấy có thể sỉ nhục mình như vậy?
Đợi đã...
Không đúng!
Với thân phận này của người ta thì cần sỉ nhục mình chắc? Anh xem ngoại trừ Lục Minh và Lục Nhan, bà ấy không hề nói chuyện với người khác, đây chính là kẻ mạnh thật sự!
Mục sư...
Ý chỉ kiểu mục sư tăng máu trong game? Hay là kiểu mục sư làm chủ hôn lễ?
Mục sư...
Chẳng lẽ từ trước đến nay mình đã đi sai đường ư?
Ngô Hồng Phi rơi vào suy tư, xem ra, mình phải cân nhắc chuyện này thật nghiêm túc.
"Cảm ơn tiền bối đã chỉ bảo."
Anh ta cảm ơn một cách chân thành.
Thu Thư Nghi: "..."
Đứa nhóc này không nghe ra đây là lời trêu chọc sao?
"..."
Lục Nhan nhìn lên trời, coi như không nhìn thấy bất cứ điều gì.
Trong tình huống thông thường, các tiền bối đương nhiên sẽ không nhàm chán như vậy, cũng sẽ không chấp nhặt với mấy đứa trẻ tiểu bối, thế nhưng sư phụ của cô ấy...
Haiz.
Không nhắc cũng được.
Trong lúc bọn họ trò chuyện, Lục Minh lặng lẽ tiến đến bên cạnh Cao Tiểu Tinh.
"Tiểu Tinh."
Lục Minh thấp giọng nói: "Có thể cho mượn ít máu không?"
"Hả?"
Không biết Cao Tiểu Tinh nghĩ đến điều gì mà khuôn mặt bỗng đỏ ửng: "Không, không được."
Nào... nào có chuyện cho mượn máu chứ?
Cô ta biết máu của mình có mùi vị, nhưng anh cũng không thể mượn, mượn máu... Trước đây nghe nói ở trường học có một số người thích trộm quần áo mà con gái đã mặc, không ngờ Lục Minh cũng là loại người như thế!
"Cậu làm gì thế?"
Sắc mặt của Cao Thiên Lang không tốt lành gì.
Anh ta rất mệt.
Thật sự.
Lần này không chỉ lo truyền thừa, còn phải đề phòng mấy tên khốn kiếp có ý đồ với em gái...
Một tên Ngưu Tinh Hải chờ chực đẩy em gái vào nồi luyện đan bất cứ lúc nào, một tên Ngô Hồng Phi nhớ mãi không quên em gái, còn có tên Lục Minh có ý đồ chơi trò mờ ám với em gái!
Bọn người kia đều muốn chấm mút em gái của anh ta à?
Vô liêm sỉ!
"Bỏ đi."
Lục Minh cảm thấy tiếc nuối.
Anh thật sự không có ý đồ không đứng đắn.
Anh có thể đi đến ngày hôm nay, không thể không nói đến năng lực sáng tạo mạnh mẽ của anh, ví dụ những biện pháp trong thí luyện, ví dụ nổ gan cung cấp linh lực, ví dụ thẻ gốc xoắn ốc bay lên trời...
Vân vân.
Cực kì có ích!
Mà thẻ phần mộ của anh có tính hạn chế quá mạnh, tình huống kết hợp phần mộ và nạp năng lượng, còn đánh toàn bộ năng lượng của cả tầng núi thứ bảy vào như lần này gần như không thể xuất hiện nữa!
Đâu ra nhiều năng lượng như vậy cho anh tìm?
Sẽ không có nữa.
Có điều khi nhìn thấy Cao Tiểu Tinh, anh chợt có một ý tưởng tuyệt vời!
Anh nghĩ xem.
Không phải thẻ phần mộ thu hút trâu sao?
Không phải máu của Cao Tiểu Tinh có thể thu hút thú dữ sao?
Nếu mỗi lần thi triển thẻ phần mộ, trích nửa ký máu của Cao Tiểu Tinh...
Sự kết hợp tuyệt vời đó biết không!
Có phải thẻ phần mộ sẽ trở nên siêu mạnh không?!
Có phải rất thần kỳ không?
Đương nhiên, trích máu của con gái nhà người ta là điều không khả thi lắm, có điều lấy tí máu nghiên cứu cũng được. Trải qua sự tôi luyện của truyền thừa Nguyệt Ảnh, bây giờ máu trong cơ thể của Cao Tiểu Tinh đã thay đổi rất thần kỳ... Cực kì có giá trị nghiên cứu.
Đáng tiếc, con gái nhà người ta không đồng ý.
...
Thế là, tất cả mọi người đều tĩnh lặng.
Ngô Hồng Phi đang suy nghĩ sự đời, hiếm khi có vẻ nghiêm túc như thế.
Triệu Vân Sơn chìm vào đau thương, đang suy nghĩ xem có nên quay về không... Ngưu Tinh Hải bên cạnh anh ta cũng đang nghiêm túc cân nhắc, không biết bây giờ giả gái quyến rũ lão Triệu còn kịp không...
Cao Thiên Lang lại đang đứng trước mặt em gái, ánh mắt khó chịu quét tới quét lui.
...
Một lúc lâu sau, cứu viện của những người này lần lượt xuất hiện, có điều. Bởi vì sự tồn tại của Thu Thư Nghi, tất cả mọi người có vẻ rất khiêm tốn.
Người của Học viện Đệ Nhất cũng tới.
Về hòn đảo này...
Về nơi này...
Bọn họ có một số việc phải nghiên cứu và điều tra, lịch sử và câu chuyện của truyền thừa Nguyệt Ảnh, cùng với kết cấu và thời hạn của bản thân truyền thừa đều đáng để nghiên cứu.
Bọn họ dự định coi nơi này là nguồn tài nguyên quý giá để nghiên cứu!
Có điều khi bọn họ tới, nhìn thấy vùng biển mênh mông mà lặng im.
Truyền thừa đâu?
Nghe bảo ở hòn đảo này mà.
Hòn đảo đâu?
Bị trâu biển phá hủy hết rồi.
Trâu biển đâu?
Phá hủy hòn đảo xong chạy rồi.
...
Chuyện ma quỷ để lừa gạt người đã được tạo như thế đấy!
Logic chặt chẽ.
Không có cách nào phản bác.
Mợ nó còn là sự thật!
"Đây là gì?"
Mấy lão chuyên gia đặc biệt chạy đến sắp bứng sạch râu rồi.
Truyền thừa...
Đây chính là truyền thừa nghìn năm đó...
Ở di tích truyền thừa tầm thường, ảo cảnh chiếm đa số, vì vậy sẽ biến mất ngay khi truyền thừa kết thúc, kiểu truyền thừa như Nguyệt Ảnh cực kì hiếm thấy, rất có giá trị nghiên cứu!
Nhưng...
Lại chẳng còn gì!
Bọn họ đau lòng biết bao!
Chỉ riêng việc mấy người truyền thừa người ta còn sống đã là tốt lắm rồi, muốn trách thì chỉ có thể trách những kiếm tu trên hòn đảo đã lợi dụng di tích truyền thừa!
"Là chúng ta đã tới trễ..."
Lão chuyên gia thở dài.
Cuối cùng, người của Hiệp hội Khảo cổ Học viện Đệ Nhất đã đến.
Bọn họ đặc biệt xây dựng ở đây một trận truyền tống, sau đó để cho những chuyên gia khảo cổ học đến bắt đầu công cuộc khôi phục căn cứ theo dáng vẻ vốn có.
Ngoài ra chính là xây dựng lại.
Dù sao... cũng không tìm được nơi có năng lượng dày đặc như vậy nữa!
Có lẽ bởi vì truyền thừa giáng xuống, tuy nơi đây đã bị phá hủy, nhưng nếu có thể xây dựng lại, có lẽ sẽ là nơi luyện tập rất tốt.
"Nơi tu luyện tuyệt vời!"
Đây là đánh giá của hiệp hội nghiên cứu.
Xem ra Học viện Đệ Nhất thật sự có dự định phát triển nơi này.
"Không biết có thể kéo anh đầu đá lên không."
Lục Minh cảm thấy tiếc nuối.
Sau khi truyền thừa giáng xuống, cùng với sự va chạm kinh hoàng của con trâu biển khổng lồ, truyền thừa đã bị nổ tung và rơi xuống biển, ngay cả đầu đá cũng không ngoại lệ. Đương nhiên, hắn không phải là người, cho dù rơi xuống biển sâu cũng không sao, có điều không biết truyền thừa biến mất, linh thức của hắn có còn hay không?
Lục Minh nhìn về phía biển sâu.
Hy vọng.
Linh thức của ngươi sẽ khôi phục.
...
"Biểu hiện của các em rất tốt."
Chủ nhiệm giáo vụ cũng tới.
Sở dĩ ông ta cho phép mấy người Lục Nhan mở truyền thừa ở Học viện Đệ Nhất, ngoại trừ việc muốn nhanh chóng đuổi đại ma vương và tiểu ma vương đi, đương nhiên cũng có yếu tố bảo vệ nhất định!
Sinh viên của Học viện Đệ Nhất bọn họ chiếm đa số trong lần truyền thừa này!
Ở bên ngoài quá mức nguy hiểm!
Vì vậy, khi phát hiện truyền thừa có vấn đề, ông ta cực kì lo lắng, không ngờ những đứa trẻ này lại cố gắng hết mình, quả thật rất giỏi!
Còn về truyền thừa...
Không ai thừa nhận.
Lục Nhan chắc chắn không, một kiếm tu khác đã chết, chỉ có thể nằm trong tay năm người còn lại, cho dù năm người bọn họ sống chết cũng không thừa nhận! Nhưng không nghi ngờ chút nào, từ giờ trở đi có lẽ những đứa trẻ này sẽ bị một số thế lực hoặc một số người tập trung theo dõi...
Còn Lục Minh?
Không ai nghi ngờ.
Bởi vì anh là chuyên gia chế tạo thẻ bài.
Càng bởi vì, cho dù đến tận bây giờ bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới, người cầm thẻ Nguyệt Ảnh tiến vào truyền thừa, trở thành một trong bảy người truyền thừa lúc đó lại là Lục Minh!
"Đây là cơ duyên của chính các em."
"Nếu cần bảo vệ, thì phải bảo vệ bản thân thật tốt."
Chủ nhiệm giáo vụ nói một cách sâu xa, bọn họ không đến mức cướp đoạt cơ duyên với mấy đứa trẻ.
"..."
Đám người Ngô Hồng Phi ấm ức.
Bọn họ thật sự không có!!!
"Có điều..."
"Lần này phát hiện ra nơi truyền thừa là công lao lớn!"
"Cho dù có phải là Học viện Đệ Nhất hay không, sáu nhóm các em đều có thể đưa ra một yêu cầu."
Chủ nhiệm giáo vụ trầm giọng nói.
Yêu cầu này chủ yếu bồi thường cho những người không nhận được truyền thừa. Dù sao, cuối cùng nơi này cũng rơi vào tay Học viện Đệ Nhất.
Yêu cầu của Học viện Đệ Nhất ư...
Trong lòng mọi người rung động.
"Cho ông đó."
Triệu Vân Sơn vỗ vai Ngưu Tinh Hải.
"Cảm ơn."
Ngưu Tinh Hải kích động, xem ra lão Triệu thật sự muốn từ bỏ.
"Tiểu Tinh?"
Cao Thiên Lang nhìn về phía em gái.
"Em không cần."
Cao Tiểu Tinh lắc đầu.
Cô ta có truyền thừa của sư phụ, Học viện Đệ Nhất cũng không có quá nhiều thứ cô ta cần.
"Cũng tốt."
Cao Thiên Lang trầm giọng nói.
Xem ra...
Mình có thể nói một yêu cầu rồi, thứ đó...
"Em muốn nhập học Học viện Đệ Nhất."
Vương Hiên nói ra yêu cầu của bản thân.
Thứ bây giờ mà anh ta thiếu là nền tảng, Học viện Đệ Nhất là nơi tốt nhất.
"Được."
Chủ nhiệm giáo vụ duyệt.
Bốn sao ở độ tuổi này... hơn nữa còn đi ra từ truyền thừa Nguyệt Ảnh... Xem ra Học viện Đệ Nhất bọn họ lại có thêm một thiên tài nữa rồi.
"Mọi người..."
Chủ nhiệm giáo vụ lại nhìn về phía chị em Lục Nhan.
"Em muốn năm phần trăm cổ phần của nơi này sau khi xây dựng lại."
Lời nói của Lục Nhan khiến mọi người kinh ngạc.
Chủ nhiệm giáo vụ trợn mắt.
Điên rồi à?!
Một khi hoàn thành xây dựng phát triển lại, nơi này sẽ trở thành chỗ tu luyện thật sự, còn có sự duy trì của trận truyền tống v.v... những thứ này đều cần lượng tiền vốn lớn, em mở miệng đã đòi năm phần trăm?
Ăn dày quá rồi đấy!!
"Nơi này là chúng em phát hiện ra."
Sắc mặt của Lục Nhan thản nhiên: "Cũng là chúng em tham gia, hai sáu sao đỉnh cao, em và sư phụ của em mỗi người giết một tên. Nói một cách nghiêm túc, bây giờ nơi này không thuộc về Học viện Đệ Nhất."
Chủ nhiệm giáo vụ: "..."
Ông ta cũng biết Lục Nhan sẽ không dễ dàng nói chuyện như vậy!
Đại ma vương chết tiệt!
Ông ta nhìn Thu Thư Nghi sau lưng Lục Nhan, dĩ nhiên không dám phản đối.
Nghe nói...
Tính khí của người này không tốt lắm.
"Cho bọn em năm phần trăm, viết tên của em trai của em là được."
Vẻ mặt của Lục Nhan đầy thản nhiên.
Cô ấy muốn giành cho em trai một số lợi ích, vậy thì sau này cho dù cô ấy vắng mặt, em trai cũng có tài nguyên để tu luyện, vừa hay mượn được uy phong của sư phụ.
"Không thể nào!"
Chủ nhiệm giáo vụ cười cay đắng.
Không thể bàn bạc điều kiện này.
Thật sự.
Nếu nơi đây hoàn thành xây dựng lại, đó chính là nơi tu luyện chính cống!
Đó là kiểu thí luyện theo danh sách mỗi năm chỉ có những đệ tử xuất sắc nhất mới có thể đến!
Lục Minh cậu muốn năm phần trăm?
Đó là điều không thể được!
"Đổi điều kiện đi."
Chủ nhiệm giáo vụ thở dài: "Nếu em muốn như vậy, chúng ta chỉ có thể từ bỏ việc phát triển."
"Thầy bỏ được sao?"
Lục Nhan không tin.
Nơi này là nơi truyền thừa giáng xuống, cho dù đã bị phá hủy, mức độ dày đặc của năng lượng không có nơi nào bì được, tuyệt đối là nơi tu luyện hoàn hảo nhất!
Nếu không phải hạn chế thời gian của truyền thừa Nguyệt Ảnh...
Bọn họ thà ở trong đó tu luyện thêm mấy năm!
"..."
Chủ nhiệm giáo vụ thở dài: "Thế thì cũng không cần ăn dày như vậy, đổi điều kiện khác đi, em cũng biết cấp trên sẽ không đồng ý với điều kiện không hợp lý này mà."
"Được rồi."
Vẻ mặt của Lục Nhan vẫn bình tĩnh: "Vậy hãy để Lục Minh học ở Học viện Đệ Nhất."
"..."
Chủ nhiệm giáo vụ liếc mắt nhìn cô ấy.
Ha ha.
Đây mới là mục đích thật sự của em chứ gì?
Thật ra, đặc cách cho một sinh viên nhập học thật sự chẳng là gì, tuy Học viện Đệ Nhất là ngôi trường đỉnh cao nhất trong tất cả các học viện nhưng cũng cho phép ngoại lệ.
Anh xem, không phải lúc nãy Vương Hiên cũng nhập học rồi ư?
Lục Minh khá giỏi, thiên phú tuyệt vời, năng lực siêu mạnh, tuy trưởng thành hơi muộn nhưng sau này vẫn còn cơ hội, đạt điều kiện đặc cách.
Có điều, chủ nhiệm giáo vụ mở máy liên lạc, ông ta nhìn các sinh viên trên diễn đàn thảo luận về vấn đề "Chuyên gia chế tạo thẻ bài có phải là nghề nghiệp chiến đấu mạnh nhất hay không", lại nhìn hòn đảo gần như hoàn toàn biến mất trước mắt, chợt im lặng không nói gì.
Một lúc lâu sau, ông ta thở dài một tiếng.
"Quay về trước đi."
"Về chuyện Lục Minh nhập học, ta sẽ bàn bạc với trường học."
Chủ nhiệm giáo vụ hơi do dự.
"Được."
Lục Nhan khẽ gật đầu.
...
Trận truyền tống nhanh chóng được xây dựng xong, mọi người lần lượt rời đi.
Học viện Đệ Nhất.
"Em cứ nghỉ ngơi ở đây trước đi."
Lục Nhan đưa em trai trở về phòng: "Chắc khoảng hai ngày sẽ có thông báo."
"Vâng!"
Lục Minh có chút chờ mong nho nhỏ.
Có lẽ kể từ hôm nay, anh sẽ phải sống ở đây!
Tuy những ngày tháng sống ở thành phố Thanh Minh rất tốt, nhưng nơi này chính là Học viện Đệ Nhất, nơi này chính là ngôi trường cấp cao nhất trong tất cả các học viện!
Nếu được bồi dưỡng ở đây...
Có lẽ sẽ là một chương mới với anh.
Ngày hôm sau đã có tin tức.
Nhanh hơn cả trong tưởng tượng của đám Lục Minh.
Lục Minh phấn khởi mở tài liệu do trợ lý của chủ nhiệm giáo vụ đích thân đưa tới, lập tức sắc mặt anh tối sầm lại - "Tuyên bố về việc chuyển nhượng cổ phần phát triển xây dựng di tích truyền thừa Nguyệt Ảnh".
???
Bà mợ nó!
Đây là ý gì?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...