Bậc Thầy Thẻ Bài

Editor: Nguyetmai

Hết rồi.

Mất hết rồi.

Trương Nhị Lương tuyệt vọng nhìn khung cảnh trước mắt.

Hòn đảo đang xanh tươi đẹp đẽ lại bị đánh tan nát vỡ vụn, biến thành từng mảnh nhỏ trôi dạt. Cơ nghiệp trăm năm của họ bị hủy hoại trong phút chốc.

Ruộng thuốc, động phủ, còn có... người.

Đúng vậy.

Một cú nện long trời lở đất của con trâu biển khổng lồ đã gây vô số thương vong!

Thậm chí còn có mấy kiếm tu sáu sao bị đập chết, bọn họ xông vào trung tâm vốn định bắt đám người Lục Minh, không ngờ lại bị trâu biển khổng lồ đập trúng.

...

Tại sao?

Tại sao sự tồn tại trong truyền thuyết đó lại tới đây?!

Anh ta thật sự không hiểu.

Trương Nhị Lương mờ mịt.

Lục Minh...

Thật sự là kiệt tác của Lục Minh sao?

Anh ta không biết.

Nhưng mà, trừ Lục Minh ra thì không còn ai khác!

Để kế hoạch thành công, anh ta là người nghiên cứu Lục Minh kĩ lưỡng nhất, hiểu rõ nhất về thực lực và tính cách của Lục Minh, người này chưa bao giờ lấy ra sức mạnh thật sự!

Hầu như đều dựa vào thủ đoạn quái dị!

Có lẽ đây thật sự có khả năng là tác phẩm của Lục Minh.

"Lục Minh... "

Trương Nhị Lương gằn giọng.

"Có phải bọn họ cũng xảy ra chuyện không?"

Lão Từ bỗng nhiên bừng tỉnh, nếu kiếm tu sáu sao bị đánh chết, vậy mấy người Lục Minh...

"Đến đây... "

Một tiếng than nhẹ.

Một giọng nói già nua và mệt mỏi vang lên.

Vù...

Lá chắn năng lượng bao quanh hòn đảo hiện lên lần nữa.

"Ông."

Trương Nhị Lương chấn động tinh thần.

Ông của anh ta cũng là sáu sao đỉnh cao, thực lực rất mạnh nên ông ta mới có tư cách chỉ huy lần hành động này, lá chắn năng lượng của hòn đảo này cũng do ông ta duy trì.

Có điều, sao giọng của ông nghe yếu ớt vậy?

Soạt!

Hai người nhảy tới một mảnh vỡ lớn của hòn đảo.

Nơi đó vốn là nơi tổng bộ của họ, thời khắc này mọi thứ hỗn độn, sắc mặt lão Trương trắng bệch, ông ta đang duy trì lá chắn năng lượng ở khu trung tâm năng lượng.

"Lão Trương, ông bị thương rồi."

Lão Từ thở dài.

"Không sao."

Lão Trương khẽ lắc đầu, vì cứu bọn người Lục Minh khỏi sự tập kích của trâu biển khổng lồ, ông ta gần như đã liều cả mạng già! Ai cũng có thể chết, nhưng những người này thì không!

Bọn họ chết rồi...

Truyền thừa sẽ mất luôn!

Kế hoạch trăm năm của họ mới thật sự bi thương!

Vì vậy, khi con trâu biển khổng lồ ập xuống đám người Lục Minh, ông ta đã dùng toàn bộ sức lực đưa họ thoát ra để giữ lại truyền thừa Nguyệt Ảnh!

"Bọn họ không sao, ta giữ được rồi."

Lão Trương thở dài.

"..."

Trương Nhị Lương cắn chặt răng.

Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía hòn đảo.

Những thiên tài trẻ tuổi mà bọn họ khổ công bồi dưỡng cũng chết một mớ, bởi vì trong thời khắc mấu chốt nhất, ông lại cứu những người truyền thừa kia!

"Ta không cứu bọn họ, mà là truyền thừa."

Trong đôi mắt của lão Trương đầy vẻ mệt mỏi: "Từ lúc bắt đầu, mục tiêu của chúng ta chính là truyền thừa. Vì điều đó, đã có quá nhiều người hy sinh, vậy nên... con... đừng buồn..."

"Bọn họ được ta đánh văng ra ngoài, hòn đảo bị nghiền nát, bây giờ bọn họ rơi xuống khắp nơi..."

"Bây giờ bọn họ phân tán khắp nơi, cũng bị thương rồi..."

"Đây là thời điểm tốt nhất."

"Nhanh chóng bắt lại."

"Nhân lúc ta vẫn có thể duy trì được lá chắn."

...

"Dạ."

Trương Nhị Lương rời đi.

Anh ta căm hận! Căm hận những người này!

Chỉ cần truyền thừa tới tay, anh ta sẽ giết sạch tất cả bọn chúng!


...

Một số người đang tiến hành cứu viện sau tai họa, một số tiến hành di chuyển, duy chỉ việc củng cố lại hòn đảo này là không ai động tay vào, bởi vì đã không còn cần thiết nữa...

Hòn đảo tiêu rồi.

Trải qua thảm họa khủng khiếp này, hòn đảo đã bị đánh nát thành từng mảnh nhỏ!

Cho dù ghép lại với nhau cũng không kiên cố được như trước, thậm chí ngay cả sự tấn công của sóng biển cũng không chịu nổi, hoàn toàn mất đi giá trị!

Cho dù có hay không có truyền thừa, nơi này cũng không thể sinh sống được nữa!

Vì thế, mục tiêu của bọn họ cũng chỉ còn lại một thứ - truyền thừa!

Có được truyền thừa! Bắt đầu lại từ đầu!

Ầm!

Người của hòn đảo mở cuộc truy sát một lần nữa.

Có điều, quy mô truy sát của họ sau thảm họa nhỏ hơn rất nhiều, đội ngũ sáu sao mạnh mẽ chỉ trong phút chốc đã trở nên vô cùng thiếu thốn.

"Vài người không cần sáu sao đối phó."

"Những người hỗ trợ chỉ cần kiếm tu năm sao ra tay là được."

"Lục Nhan giao cho lão Từ."

"Lục Minh để tôi."

"Hiểu chưa?"

Trương Nhị Lương nhanh chóng sắp xếp các đội.

Anh ta hiểu rất rõ thực lực của những người này, cũng có thể đưa ra sắp xếp tốt nhất.

Còn về Lục Minh...

Ha ha.

Anh ta dẫn theo một nhóm kiếm tu bốn sao!

Năm sao?

Sáu sao?

Không có ý nghĩa.

Anh ta quá rõ thực lực của Lục Minh.

Khi đối phó với một chuyên gia chế tạo thẻ bài chỉ có hai sao như Lục Minh, thật ra hiệu quả của bốn sao, năm sao, sáu sao cũng chẳng khác gì nhau, bởi vì bọn họ đều có thể giết Lục Minh trong nháy mắt!

Lục Minh khó giết là bởi vì thủ đoạn đặc biệt của cậu ta! Là bởi vì các con át chủ bài quái dị của cậu ta!

Về điểm này, nhiều kiếm tu bốn sao bao vây còn hữu ích hơn nhiều so với sát thương của kiếm tu năm sao sáu sao gây ra!

"Hiểu rồi."

Mọi người khẽ gật đầu.

Bọn họ biết, Trương Nhị Lương chắc chắn hiểu rõ Lục Minh hơn bọn họ.

"..."

Trương Nhị Lương nắm chặt hai tay.

Không biết khi nào, bản thân anh ta đã trở thành "chuyên gia nghiên cứu và đề phòng tai họa Lục Minh" một cách quái lạ, nếu có thể, anh ta thật sự không hy vọng nhìn thấy Lục Minh.

Lần này nhất định sẽ bắt được cậu ta!

"Đi thôi!"

Trương Nhị Lương dẫn đội xuất phát.

...

Vù!

Vù!

Từng đội xuất phát.

Mặc dù quy mô không như lúc đầu, nhưng bọn họ vẫn rất điềm tĩnh. Bọn họ đã có ước đoán nhất định khi phân tích thực lực mỗi người cần phải đối phó...

Bây giờ quan trọng là truyền thừa!

"Có một người đoạt được truyền thừa… có khả năng sẽ phản công!"

"Nhất thiết phải cẩn thận."

"Lá chắn năng lượng vẫn còn, bọn họ không thể rời khỏi, không cần lo lắng."

"Nếu gặp nguy hiểm, cần nhanh chóng thoát ra."

Từng tin tức truyền đến.

Toàn bộ hòn đảo bắt đầu khởi động cuộc truy sát toàn diện.

...

Có điều, để điều tra kĩ càng hơn, bọn họ cần truy lùng trên các mảnh vỡ bị đứt gãy của hòn đảo, một số nơi cách nhau quá xa, cần phải bơi qua mới được...

...

Nơi nào đó.

Cao Thiên Lang tỉnh lại.

Anh ta thuộc nhóm đầu tiên thức tỉnh, nguyên nhân rất đơn giản, anh ta không đạt được bất cứ thứ gì trong không gian truyền thừa, cho dù năng lượng khôi phục cũng không có!

Trời mới biết!

Ban đầu còn có thể hấp thu năng lượng, lúc sau không hiểu sao cảm giác không gian truyền thừa ghét bỏ mình…

Sau đó thì như vậy rồi.

Vì vậy anh ta là người tỉnh lại nhanh nhất từ trong truyền thừa, sau đó, vừa mở mắt liền nhìn thấy cảnh tượng thảm họa như vậy, cùng với hòn đảo bị chia năm xẻ bảy.

Trong mơ hồ, bọn họ còn cảm nhận được một luồng kiếm khí kinh khủng.

À, rất có thể vừa rồi Nguyệt Ảnh ra tay bảo vệ bọn họ.

"Đây là đâu?"

Cao Thiên Lang lướt mắt qua.


Nơi đây hình như là vùng ven của hòn đảo.

Gió biển thổi vi vu.

Có điều, một vách ngăn năng lượng xuất hiện ở rìa biên giới như cái chén năng lượng úp ngược, bao phủ hòn đảo bị chia cắt này bên trong.

Bọn họ đang tìm chúng ta...

Vẻ mặt của Cao Thiên Lang nặng nề.

Không.

Chính xác mà nói, bọn họ đang tìm truyền thừa.

Truyền thừa...

Cao Thiên Lang trầm ngâm.

Vù!

Vù!

Phía xa, một ánh kiếm xuất hiện.

Anh ta mơ hồ thấy một kiếm tu sáu sao dẫn theo một vài người bốn sao năm sao xuất hiện, Cao Thiên Lang muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng bỗng khựng lại, sau đó đứng hẳn lại.

Trốn?

Trốn không thoát đâu...

Dù sao nơi đây cũng là địa bàn của bọn họ!

Chỉ cần bại lộ hơi thở sẽ ngày càng có nhiều người truy sát, nhưng...

Cao Thiên Lang dường như đang suy nghĩ điều gì.

Ầm!

Những kiếm tu kia đã đuổi tới.

"Đừng hòng bắt ta..."

Cao Thiên Lang hét lên giận dữ.

Ầm!

Chiến đấu ầm ầm nổ ra.

Cao Thiên Lang chỉ ra một chiêu đã bị kiếm tu sáu sao đánh cho bất tỉnh.

Những người đó: "..."

Cao Thiên Lang yếu như vậy sao?

"Có lẽ do bị thương rồi, dù sao bọn họ cũng ở trung tâm cuộc tấn công."

Có người nói.

"Có thể vậy."

Mọi người khẽ gật đầu.

Thế là bọn họ dùng xiềng xích đặc chế trói anh ta, đưa tới nhà giam.

Đã bắt được người truyền thừa đầu tiên.

Không biết bao lâu sau, lúc Cao Thiên Lang tỉnh lại thì đã bị treo lên trong nhà giam, trước mắt, kiến trúc sư trẻ tuổi quen thuộc kia đang đợi mình ở bên trong.

"Truyền thừa có ở chỗ cậu không?"

Trương Nhị Lương hỏi.

"Không có."

Cao Thiên Lang lắc đầu.

"Yên tâm."

Trương Nhị Lương chỉ cười: "Đợi bắt được em gái cậu, cậu sẽ nói thôi."

"Truyền thừa thật sự không ở chỗ tôi."

Cao Thiên Lang hét.

"Ha ha."

Trương Nhị Lương không thèm nhắc lại.

Không vội, bắt một người không có gì ép hỏi được, đợi bắt được toàn bộ những người này...

Đương nhiên sẽ có người có.

Thế là anh ta dứt khoát rời đi.

Hồi lâu sau, cửa sắt mở ra, bọn họ thật sự lại bắt thêm một người, Cao Thiên Lang liếc nhìn, hóa ra là Ngô Hồng Phi.

"Anh."

Ngô Hồng Phi đầy thương tích.

Cao Thiên Lang vốn không muốn để ý đến anh ta, tới lúc này rồi cậu còn nhớ gọi anh sao.

"Những người khác đâu?"

"Không biết."

"Cậu có truyền thừa không?"

Cao Thiên Lang hỏi.

"Anh đùa em sao?"

Ngô Hồng Phi không tưởng tượng được: "Anh dùng chân suy nghĩ thử xem, truyền thừa sẽ ở chỗ em sao?"

"Cũng phải."

Cao Thiên Lang thở dài.

Tên này thật sự không có chút ưu điểm nào.


Ngô Hồng Phi: "..."

Dễ dàng tin mình vậy sao, tại sao anh ta lại buồn vậy?

"Bọn họ để chúng ta nói chuyện như vậy sao?"

Ngô Hồng Phi nói sang chuyện khác.

"Ừ."

Cao Thiên Lang chỉ về phía góc: "Có camera kìa."

"Được rồi."

Ngô Hồng Phi thở dài.

Hai người đều bị treo, tình huống thê thảm tới cực điểm.

"Anh, một con át chủ bài cũng không à?"

Ngô Hồng Phi nói nhỏ.

"Không."

Cao Thiên Lang: "Đều giao cho Lục Minh cả rồi."

Thật hay giả vậy?

Vẻ mặt của Ngô Hồng Phi đầy hoài nghi, vừa rồi cũng không nhìn thấy Lục Minh sử dụng! À, tu vi của Lục Minh chắc chắn không đủ, cũng không thể sử dụng, nhưng anh ta thật sự không nhớ Lục Minh có...

Trong ấn tượng, thứ mọi người giao cho Lục Minh không phải đều là những món đồ kiểu hồi phục, tôi luyện cơ thể hầm bà lằng gì đó sao?

Át chủ bài gì đó...

Thật sự đưa luôn à?

Ngẫm nghĩ lại dáng vẻ ngốc nghếch của anh vợ...

Thật sự có khả năng!

"Được rồi."

Ngô Hồng Phi thở dài.

"Thấy Triệu Vân Sơn không?"

Cao Thiên Lang hỏi.

"Không biết."

Ngô Hồng Phi lắc đầu.

"Có khi nào trốn rồi không?"

Cao Thiên Lang như có điều gì suy nghĩ.

"Chắc là không, đảo này đã thiết lập kết giới, người bình thường không thể nào rời khỏi, nhưng con người lão Triệu rất nham hiểm, nội tình mạnh nhất, chắc là sẽ không bị..."

Ngô Hồng Phi trầm ngâm.

Két.

Cửa sắt đẩy ra.

Triệu Vân Sơn bị đưa vào.

Ngô Hồng Phi: "..."

Cao Thiên Lang: "..."

Đột nhiên anh ta muốn đánh chết Ngô Hồng Phi.

Triệu Vân Sơn cũng nhanh chóng bị treo lên.

Cao Thiên Lang hơi lo lắng nhìn Triệu Vân Sơn bị treo lên, dáng vẻ của tên này có hơi đáng sợ, máu me đầm đìa, toàn thân đều là vết thương.

"Vẫn ổn chứ?"

Cao Thiên Lang hỏi.

"Không chết được."

Triệu Vân Sơn không còn hơi sức.

"Ngưu Tinh Hải đâu?"

Ngô Hồng Phi kinh ngạc, lúc đó anh ta thấy hai người ở cùng nhau.

??

Cao Thiên Lang lườm Ngô Hồng Phi.

Không phải tên này vừa mới nói căn bản không thấy Triệu Vân Sơn sao? Quả nhiên, không có câu nào trong miệng cậu ta là thật! Vừa gọi anh vừa giấu giếm mình!

Tên này còn muốn theo đuổi Tiểu Tinh ư?

Nực cười!

"Khụ khụ."

Ngô Hồng Phi chú ý tới ánh mắt của Cao Thiên Lang, tránh khỏi hướng camera.

Ha ha.

Cao Thiên Lang không thèm để ý đến anh ta nữa.

"Lão Ngưu..."

Triệu Vân Sơn bất lực nói: "Lúc chúng tôi chạy thoát thân thì gặp nhau, bèn chạy cùng nhau nhưng động tĩnh quá lớn, bị rất nhiều người truy sát!"

"Vì thế..."

"Lão Ngưu đề nghị bọn tôi chia ra chạy."

Nói tới đây, anh ta dừng một chút, rồi khó khăn nói: "Sau khi chúng tôi tách ra, tất cả mọi người đều đuổi theo tôi."

Ngô Hồng Phi: "..."

Cao Thiên Lang: "..."

Đệt mợ còn chia nhau ra chạy!

Bản thân cậu có bị truy đuổi không mà thật sự không biết à?

Không bắt cậu thì bắt ai? Bắt người hỗ trợ cũng vô ích, chỉ cần không chạy khỏi hòn đảo này thì chẳng ai thèm để ý đến bọn họ đâu biết không hả?! Phải bắt sáu người truyền thừa cơ mà!

Có điều nói đi cũng phải nói lại...

Ngưu Tinh Hải xấu xa quá mà!

Ngay cả người của mình cũng lừa!

"Truyền thừa ở chỗ cậu hả?"

Ngô Hồng Phi tò mò.

"Cậu nói xem?"

Triệu Vân Sơn cười nhạt: "Nếu ông đây có truyền thừa thì còn bị bắt sao?"

"Thật trùng hợp, tôi cũng không có."

Ngô Hồng Phi cảm thán.

"Ha ha."


Cao Thiên Lang cười giễu cợt.

Những câu mà tên này nói ra, ngay cả một dấu chấm câu anh cũng không thể tin được.

"Có thể là ở chỗ Vương Hiên."

"Tôi cũng thấy thế."

"Dù sao nếu tôi là Nguyệt Ảnh, tôi cũng truyền cho Vương Hiên."

"Tôi cũng nghĩ như vậy."

Mấy người tự cho là đúng.

Nếu như truyền thừa không thuộc về bọn họ, vậy khả năng lớn nhất là ở chỗ Vương Hiên!

"Có điều Vương Hiên không giống chúng ta."

Ngô Hồng Phi cảm thán: "Cậu ta chỉ có ba sao đỉnh cao thì sẽ không bị bắt dễ dàng đâu, cứ tìm chỗ nào đó trốn, nếu có những át chủ bài khác..."

Két!

Cửa sắt mở ra.

Vương Hiên bị đưa vào và treo lên giống như họ.

Mọi người im lặng.

Ồ.

Vương Hiên cũng tới rồi

Những người có cơ hội sở hữu truyền thừa nhất đều ở đây rồi.

"Truyền thừa..."

Ngô Hồng Phi cẩn trọng hỏi.

"Không có."

Vương Hiên cảm thấy tiếc nuối: "Nếu có truyền thừa, tôi đã không bị bắt."

Cao Thiên Lang: "..."

Thật trùng hợp.

Mọi người đều nói y hệt nhau.

Một lát sau, kiếm tu mà mọi người không quá quen thuộc cũng bị ném vào trong và bị treo lên giống vậy, đã gom đủ cả năm rồi.

"Người anh em, cậu có truyền thừa không?"

Ngô Hồng Phi hỏi.

"Không có."

Kiếm tu kia tuyệt vọng: "Nếu có truyền thừa, tôi đã không bị bắt."

Cao Thiên Lang: "..."

Ha ha.

Ông đây tin các người sao!

Bây giờ chỉ còn lại Lục Nhan chưa bị bắt.

"Lục Nhan hẳn là..."

Ngô Hồng Phi lên tiếng.

"Cậu im miệng!"

Triệu Vân Sơn nhìn chằm chằm anh ta: "Cậu mà còn nói nữa, ông đây xử cậu."

Ngô Hồng Phi: "???"

Chẳng qua ông đây thuận miệng nói vài câu, tiến triển của sự việc cũng đâu phải do anh ta miệng thối mà thay đổi đâu, nực cười, lẽ nào anh ta không nói, Lục Nhan sẽ không bị bắt sao?

Một tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, không còn thêm ai bị bắt vào nữa.

Ngô Hồng Phi im lặng.

"Cô ấy..."

Anh ta muốn nói gì đó.

"Câm miệng!"

Lần này đến lượt Cao Thiên Lang nổi giận.

Ngô Hồng Phi: "..."

Được rồi

Anh vợ lên tiếng, anh ta gắng gượng không nói gì.

"Cô ấy còn sống, chúng ta mới có hy vọng."

Nét mặt của Triệu Vân Sơn đầy kính nể.

"Đúng."

Cao Thiên Lang thở dài.

"Tôi không nhắc đến cô ấy."

Ngô Hồng Phi bĩu môi: "Tôi nói người khác được chưa?"

Mọi người liếc anh ta.

"Khụ khụ."

"Dù sao, ai có truyền thừa thì nhanh chóng đưa mọi người ra ngoài không tốt sao?"

Ngô Hồng Phi thở dài.

Nói thật, anh ta không hề giãy giụa đã bị bắt luôn, bởi vì giãy giụa cũng vô ích, chi bằng bị bắt về xem xét tình hình.

"Không."

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lần lượt lắc đầu.

"Chẳng có ý nghĩa gì."

Ngô Hồng Phi thở dài: "Có điều, hiện cũng không cần phải lo lắng lắm, tạm thời bọn họ sẽ không tra hỏi chúng ta."

Lục Nhan không bị bắt, bọn họ vẫn được an toàn.

Nói không chừng những người bản địa này nghi ngờ truyền thừa ở chỗ Lục Nhan nên...

Két.

Cửa sắt bị đẩy ra.

Trương Nhị Lương dẫn người vào: "Bắt đầu tra hỏi đi."

???!

Ngô Hồng Phi ngơ ngác.

Tra hỏi?

Đợi đã?

Lẽ nào Lục Nhan bị bắt rồi?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận