Tầng núi thứ hai.
Ùm!
Sóng nước dâng lên.
Triệu Vân Sơn bơi đầu tiên.
Tố chất cơ thể của anh ta quá cứng cáp, từ nhỏ đã có tài nguyên phong phú, tôi luyện đủ thứ nên dù kém thiên tài một bậc thì anh ta vẫn không thèm bận tâm xông đến hạng nhất.
Còn cách nào khác đâu.
Người có tiền đều tùy hứng vậy đó!
Lúc này anh ta muốn cạnh tranh hạng nhất!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Lục Nhan không tham gia.
Nghĩ tới đây, anh ta quay đầu nhìn điểm xuất phát dường như đã không còn nhìn rõ. Ồ, Lục Minh vẫn ở đó, chị gái của cậu ta vẫn đang ở bên cạnh chờ cậu ta.
Từ bỏ rồi sao?
Cũng đúng.
Dù sao Lục Minh cũng là chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao!
Lúc này, anh ta mới nhớ đến thân phận của Lục Minh.
Lục Minh giành được hạng nhất ở tầng núi thứ nhất khiến bọn họ gần như đã quên mất Lục Minh chỉ là một nghề nghiệp đời sống, cũng là người có thực lực yếu nhất trong đám người bọn họ!
Ngay cả Cao Tiểu Tinh đã là ba sao đỉnh cao rồi!
Lục Minh... chỉ có hai sao!
Hơn nữa còn là hai sao sơ cấp nữa chứ!
Dù nhìn thế nào thì Lục Minh cũng rất giống đám học sinh ngu ngơ mới đến nhập học.
Có lẽ thứ có vẻ ảo diệu như ý niệm có thể rèn luyện vượt cấp, nhưng tố chất cơ thể là thứ rất thực tế!
Hơn nữa...
Liếc mắt là có thể nhìn thấu!
Với thực lực hiện giờ, đương nhiên anh ta có thể nhìn ra tố chất cơ thể của Lục Minh gần như là người thường!
Rất yếu.
Rất rởm.
Đây là thứ không thể thay đổi trong thời gian ngắn.
Điều mà nâng cao tố chất cơ thể xem trọng nhất là nền tảng, cần phải trả qua nhiều năm tích lũy đặt nền tảng vững vàng, phải không ngừng tôi luyện rèn giũa mới có thể có được cơ thể mạnh mẽ!
Dù tài nguyên có nhiều hơn nữa thì cũng phải tăng cấp nhờ rèn luyện!
Anh ta hiểu rất rõ điểm này.
Dù người nhà có cho anh ta nhiều tài nguyên hơn nữa cũng không thể hấp thu, bắt buộc phải rèn luyện!
Ùm!
Một con sóng ập tới.
Cao Thiên Lang xông lên, anh cũng đuổi theo.
Hứ!
Triệu Vân Sơn lạnh lùng hừ một tiếng rồi xông lên phía trước, tuyệt đối không thể để Cao Thiên Lang có cơ hội.
Tuy điều kiện gia đình của Cao Thiên Lang khá tốt, nhưng rõ ràng cơ thể của anh ta yếu hơn Triệu Vân Sơn một chút. Lần sát hạch tôi luyện cơ thể này chính là sát hạch mà Triệu Vân Sơn có ưu thế hơn tất cả!
Không ai có thể so sánh!
Giờ khắc này, tất cả mọi người đang cố gắng.
Đương nhiên, Ngô Hồng Phi đã bị tụt lại đằng sau.
Không có cách nào khác.
Nói về thiên phú thì anh ta không bằng Cao Thiên Lang, nói về giàu có anh ta không thắng được Triệu Vân Sơn. Anh ta chỉ có thể cố gắng hết sức bám theo sau hai người kia, cố lắm mới không bị bỏ xa.
Hạng nhất gì đó, anh ta đã không muốn nữa rồi.
Hiện giờ anh ta chỉ nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc - Tại sao Cao Tiểu Tinh lại sắp đuổi kịp anh ta?!
Đúng vậy.
Phía sau anh ta.
Người lao lên mạnh mẽ nhất không phải những kiếm tu kia, mà là Cao Tiểu Tinh!
Cô gái này điên rồi sao!
Cô ta là chuyên gia trận pháp chứ không phải chiến sĩ năng lượng!
Sặc!
Sát hạch ý niệm ở tầng núi thứ nhất đã bị Lục Minh hành thì thôi đi, sát hạch tôi luyện cơ thể ở tầng núi thứ hai cũng bị Cao Tiểu Tinh hành là sao đây?
Anh ta thật sự không hiểu.
Ông đây mới là kiếm tu!
Hơn nữa, nghề nghiệp chuyên gia trận pháp này chẳng phải là nghề nghiệp hỗ trợ vẽ trận pháp sao? Lẽ nào nghề nghiệp này là kiểu cận chiến thật ư?
Ùm!
Lại là một con sóng lao tới.
Cao Tiểu Tinh lao lên, rút ngắn khoảng cách với Ngô Hồng Phi hơn chút nữa.
Ọc...
Ngô Hồng Phi uống một ngụm nước sông.
Thật kinh khủng!
Ồ.
Đúng rồi!
Chẳng lẽ là...
Hình như anh ta đã từng nghe một lời đồn, bởi vì gặp vài chuyện ngoài ý muốn mà cô gái này bị đàn trâu tấn công giẫm đạp hai lần đến trọng thương, tố chất cơ thể từ đó đã tăng lên?
Ồ.
Hình như sự tấn công của đàn trâu cũng giống với sự tấn công của cơn sóng nhỉ?
Vậy thì... Ngô Hồng Phi nghiêm túc suy nghĩ, sau khi trở về học viện, anh ta có nên đi tìm đàn trâu cho chúng giẫm đạp mình không nhỉ...
Có lẽ thật sự có tác dụng?
...
"Hiệu quả của thuốc trong người em gái được kích thích rồi."
Đôi mắt của Cao Thiên Lang sáng ngời.
Anh ta biết rõ.
Thảo dược mà sư phụ em gái đã cho Cao Tiểu Tinh ngâm vốn không được hấp thu nhiều, lúc này tôi luyện trong nước, thảo dược đó mới phát huy tác dụng!
Không ngừng rèn luyện!
Không ngừng kích thích tiềm năng!
Có lẽ, em gái của anh ta mới là người có thu hoạch lớn nhất trong lần sát hạch này!
"Tôi sẽ không bị tụt lại đâu."
Cao Thiên Lang không quay đầu lại nữa.
Mục tiêu của anh ta chính là đến gần Triệu Vân Sơn!
Anh ta biết rõ, trong sát hạch tôi luyện cơ thể này, Triệu Vân Sơn là người mạnh nhất! Nhưng như vậy thì đã sao? Chỉ cần không bị anh ta bỏ xa, những sát hạch phía sau tự khắc sẽ đuổi lại được.
Cậu có sở trường của cậu, Cao Thiên Lang tôi đương nhiên cũng có!
Tôi sẽ nhanh chóng đuổi kịp cậu!
Còn Lục Minh ư?
So bì với một người không tham gia tranh đoạt làm gì chứ!
Hiện giờ anh ta đã thông minh hơn rồi.
Sau khi bị Triệu Vân Sơn và Ngô Hồng Phi gài bẫy, trong mắt anh ta chỉ có hai người này. Ở tầng núi thứ nhất bị những nhân tố không liên quan này ảnh hưởng nên anh ta mới về thứ ba.
Còn bây giờ, sẽ không đâu!
Soạt!
Cao Thiên Lang lao lên, không quay đầu lại nữa.
...
"Cần chú giúp một tay không?"
Ông lão nhìn dáng vẻ của Vương Hiên mà thấy đau lòng.
Lao lên!
Nôn ra máu!
Lao lên!
Nôn ra máu!
Vương Hiên vốn không hề dừng lại.
"Không cần ạ."
Ánh mắt Vương Hiên kiên định: "Đến Cao Tiểu Tinh cũng có thể bơi đến phía trước nhất, sao cháu có thể tụt lại chứ? Dù không thể thắng, cháu cũng phải tôi luyện để bản thân trở nên mạnh hơn!"
"Chắc đứa trẻ đó đã uống thứ thuốc kỳ lạ nào đó rồi."
Ông lão đương nhiên nhìn rõ.
Tình trạng của Cao Tiểu Tinh thuộc loại đặc biệt, cô ta vừa lao lên vừa tỏa ra hương thuốc, có thể giống nhau sao? Vương Hiên có thiên phú rất mạnh, nhưng chẳng qua bắt đầu hơi muộn một chút!
"Cháu hiểu rồi."
Vương Hiên trầm giọng nói.
Trong kiếm tu, anh ta là kẻ chậm nhất!
Anh ta có thể vượt bậc đều nhờ vào những công cụ hỗ trợ, điều này vốn đã rất khó chịu rồi, vậy mà đến Cao Tiểu Tinh cũng vượt qua anh ta ư? Sao có thể nhẫn nhịn được chứ?
Ùm!
Anh ta lại lao ra phía xa hơn một cách đầy mạnh mẽ.
Mình đầy thương tích.
"..."
Ông lão không ngăn cản nữa.
Nhưng ông ta bỗng rơi vào suy tư.
Ừm...
Dáng vẻ tự hành hạ mình một cách điên cuồng này dường như giông giống cha thằng bé thì phải?
Di truyền sao?
Ông lão như có điều suy nghĩ.
Phải biết rằng, truyền thừa của cha thằng bé...
"Thôi vậy."
Ông lão chợt thả lỏng.
Dù không thể giành được truyền thừa Nguyệt Ảnh thì vẫn có thể kế thừa truyền thừa của cha thằng bé, so với tu luyện trong âm thầm, những khó khăn này chỉ là chuyện nhỏ!
Cứ coi như luyện tập trước vậy.
Cũng không biết lão Vương có muốn truyền lại cho đứa trẻ này không. Kỳ lạ, sao lão Vương lại mâu thuẫn với truyền thừa của chính mình đến vậy nhỉ? Lẽ nào có bí mật nào ư?
Ừm...
Đáng để suy nghĩ kĩ.
...
Ùm!
Ùm!
Sóng nước cuồn cuộn.
Tất cả người tu luyện đều đã xông lên rồi, Triệu Vân Sơn dẫn đầu đã đi được hơn nửa chặng đường.
Lúc đầu còn có một vài người quan tâm đến Lục Minh, nhưng mãi lâu sau, khi họ phát hiện Lục Minh vẫn không hề có động tĩnh gì thì cũng chẳng ai thèm bận tâm đến anh nữa.
Anh bỏ lỡ thời gian quá lâu rồi!
Xem ra... Lục Minh thật sự từ bỏ rồi.
Cũng đúng.
Sát hạch ý niệm thì thôi đi, Lục Minh tham gia sát hạch cơ thể làm gì chứ?
Những người hỗ trợ khác cũng chỉ đơn thuần tôi luyện cơ thể trong nước rồi chậm rãi rèn luyện thân thể mà thôi. Lục Minh tính ra chắc cũng như vậy.
Nhưng, đúng lúc họ đang cắm đầu cắm cổ đi.
Sóng nước bên cạnh bỗng nhiên rẽ đôi, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Chào mọi người."
Hử?!
Đám người Ngưu Tinh Hải vội vàng quay đầu, lúc này họ mới phát hiện, không biết từ khi nào Lục Minh đã đứng bên cạnh họ, còn chào hỏi bọn họ một cách nhiệt tình.
Ế.
Lục Minh tới rồi.
Lại còn đứng ở... Đợi đã, đứng ở?
???
Đôi mắt của Ngưu Tinh Hải bỗng nhiên trợn to, lúc này ông ta mới phát hiện, cùng với sự xuất hiện của Lục Minh, thứ theo sát tới là một đồ vật to lớn...
Đó là một chiếc thuyền gỗ!
Mà Lục Minh đang đứng ở mũi thuyền!!!
Sao có thể chứ?
"Thuyền gỗ?!"
Đám người Ngưu Tinh Hải bối rối.
Trời ơi!
Sao lại có thứ này?!
Ồ, nhìn kĩ một chút, thứ gọi là thuyền gỗ này thật ra chính là một cái bè gỗ lớn. Có lẽ nó được làm từ cây trên tầng núi thứ hai, đúng là không khó làm lắm. Trên chiếc bè còn có một căn nhà gỗ đơn sơ, nhìn cũng không khó lắm. Đợi đã, những điều này không phải trọng điểm?!
Điều quan trọng nhất là...
Sao đồ vật to lớn như vậy lại có thể rẽ sóng nước của con sông cuồn cuộn này mà đi chứ?
Nó cần động lực lớn đến đâu đây?
Hoàn toàn không thể làm ra được thứ như vậy?!
Tốc độ này...
Ùm!
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, chiếc thuyền gỗ đã nhằm về phía trước.
Rẽ sóng mà đi!
Tốc độ kinh người!
???
Đám người Ngưu Tinh Hải uống no nước, ai nấy cũng ngơ ngác nhìn về phương xa. Bà mợ nó, đây có phải là sát hạch của kiếm tu không vậy?
Mà giờ khắc này, nhóm kiếm tu đều đã đi được quá nửa.
Cho dù Vương Hiên bị bỏ lại sau cùng cũng đã đi được nửa quãng đường, anh ta vẫn đang cố gắng. Mục tiêu của anh ta là vượt qua hai người tu luyện bốn sao trước mặt!
Mà trước mặt anh ta, hai kiếm tu bốn sao kia cũng đang cố gắng lao lên, không muốn bị bỏ rơi.
Không có cách nào khác.
Bị một người tu luyện ba sao đuổi kịp, rất mất mặt!
Đặc biệt là...
Vương Hiên không hề dùng thuốc kỳ lạ gì.
Mà ở vị trí phía trước, Cao Tiểu Tinh đang điên cuồng đuổi theo Ngô Hồng Phi. Cô ta tin rằng chỉ cần bản thân cố gắng, chắc chắn sẽ đuổi kịp Ngô Hồng Phi.
Dù sao...
Rào!
Một con sóng bao phủ lấy cô ta.
Con sóng này...
Cao Tiểu Tinh nghi ngờ quay đầu lại.
Hả?!
Đây là cái gì?!
Cô ta dụi mắt, nhìn kĩ lại rồi sợ hãi phát hiện, đó là một chiếc thuyền gỗ có tốc độ rất nhanh, đang rẽ sóng chạy băng băng trên mặt sông!
Vượt qua Vương Hiên!
Vượt qua những kiếm tu kia!
Đợi đã.
Sao ở đây lại có thuyền?!
Đặc biệt là khi cô ta nhìn thấy người đứng trên mũi thuyền là Lục Minh!
Giờ khắc này, Ngô Hồng Phi đang điên cuồng lao về phía trước.
Anh ta có thể cảm nhận được sự khó khăn ở đoạn đường phía sau, dường như cứ bơi một đoạn anh ta lại phải dừng lại nghỉ ngơi để thích ứng rất lâu, bởi vì càng về sau, những cơn sóng lại càng đáng sợ!
Anh ta phải nghỉ ngơi.
Nhưng...
Cao Tiểu Tinh đuổi sát quá.
Cô gái này vừa lao đến, trong cơ thể vừa tỏa ra mùi thuốc đáng sợ!
Không nói đến tố chất cơ thể, sự bồi dưỡng của nước sông và dược tính trong cơ thể khiến cô ta gần như không cần nghỉ ngơi, nếu anh ta bị đuổi kịp thì sẽ rất mất mặt!
Xông lên!
Ngô Hồng Phi khẽ cắn môi.
Tuyệt đối không thể để một người hỗ trợ đuổi kịp...
Ùm!
Một con sóng hiện lên, bắn đầy nước lên mặt anh ta.
Nước từ đâu tới vậy?
Ngô Hồng Phi ngẩng đầu lên nhìn một cách khó hiểu. Lúc này anh ta mới phát hiện, không biết từ khi nào Lục Minh đã đứng ở bên cạnh, nhìn anh ta với ánh mắt thân thiện.
"Vất vả rồi."
Lục Minh khẽ gật đầu rồi lướt đi mất.
Rào...
Ngô Hồng Phi lại bị hất đầy nước vào mặt, lúc này anh ta mới nhìn rõ thứ khổng lồ sau người Lục Minh.
???
Vì sao... trong sát hạch của kiếm tu lại xuất hiện... thuyền chứ?!
Phía trước nhất.
Triệu Vân Sơn và Cao Thiên Lang đang lao lên phía trước. Bọn họ vốn không muốn quay đầu lại, nhưng tiếng vọng kỳ lạ quá ghê người đằng sau khiến họ không kìm được quay đầu lại nhìn. Sau đó họ đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng, một chiếc thuyền gỗ khổng lồ đang lao về phía trước với tốc độ rất nhanh!
Rẽ sóng mà đi!
Vượt lên trước mọi người!
Vượt qua những người hỗ trợ, vượt qua những kiếm tu kia...
Cuối cùng, vọt tới bên cạnh bọn họ.
"Cực khổ rồi."
Lục Minh nhìn đám người vẫn còn dính bê bết máu, khẽ gật đầu, sau đó lại lướt đi.
???
Vẻ mặt của hai người Triệu Vân Sơn than trời.
Tại sao lại có thuyền?
Đợi đã.
Tại sao chiếc thuyền này lại có động lực mạnh như vậy chứ?
Bọn họ nhìn về phía hai bên thuyền gỗ theo bản năng.
Nơi đó, dường như có một dãy mái chèo đang rẽ sóng, nhưng khi nhìn lướt qua, họ lại thấy Lục Nhan đang đưa tay rẽ sóng bên mạn thuyền.
Lẽ nào...
Là Lục Nhan đang đẩy thuyền ư?!
Cô ấy dùng kiếm khí của mình để tạo động lực cho chiếc thuyền ư?!
Điên rồi sao!
Mọi người kinh ngạc.
Đám người Triệu Vân Sơn im lặng nhìn Lục Minh đang đứng trước thuyền. Đứa trẻ này... lẽ nào cậu ta coi chị gái là vật dụng để tiêu hao ư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...