Bậc Thầy Thẻ Bài

Sân vận động của trường học.

Ánh sáng mờ nhạt bao quanh.

Mười bốn bóng người lén lút đứng ở một góc, dường như họ đang tiến hành nghi thức tà giáo thần bí nào đó.

"Nhớ hết những điều chị dặn em hôm qua chưa?"

Lục Nhan nhỏ giọng nói.

"Rồi."

Lục Minh khẽ gật đầu.

Hôm qua Lục Nhan đưa cho anh một tập tài liệu, bên trong có giới thiệu sơ lược về cuộc đời lão tiền bối Nguyệt Ảnh, cũng giới thiệu nguồn gốc của thứ được gọi là "đồng đội truyền thừa".

Nguyệt Ảnh cô độc cả đời.

Ông ta chỉ tu kiếm.

Cũng chỉ biết kiếm.

Càng chỉ hiểu kiếm.

Thực lực của ông ta rất mạnh mẽ, nhưng lại bị người ta mưu hại, cuối cùng trọng thương mà chết.

Có lẽ cũng bởi vì như vậy nên khi để lại truyền thừa, ông ta mới hy vọng bên cạnh mỗi người kiếm tu cô độc lẻ loi sẽ có thêm một người bạn đồng hành không màng sống chết.

Vì vậy mới có sự xuất hiện của thứ được gọi là "đồng đội truyền thừa".

Vì vậy mới có những người hỗ trợ như đám người Lục Minh.

Đây là nguyện vọng của Nguyệt Ảnh.

Đây là nỗi oán thán của một FA thời viễn cổ.

Nhưng Lục Minh nhìn nhóm người kết hợp tạm thời với nhau này, những người này đa phần đến với nhau vì lợi ích. Điều này thật sự đúng với ước nguyện của tiền bối Nguyệt Ảnh ư?

Hoặc là...

Nguyệt Ảnh cũng nghĩ đến những điều này?

Thôi bỏ đi.

Lục Minh lắc đầu.

Trước khi bước vào truyền thừa, nghĩ những chuyện này có ích gì chứ.

Ánh mắt của anh xoay chuyển. Anh liếc nhìn những người này một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một nhóm kỳ lạ, không ai khác, đôi này rất đặc biệt!

Người trẻ tuổi kia chắc là kiếm tu, xem ra thực lực không tầm thường.

Người bên cạnh anh ta cũng rất kỳ lạ. Ông ta mặc áo choàng đen, khuôn mặt già nua, khắp người toát ra vẻ kỳ quái, trông ông ta giống y như coser* vừa ra về từ triển lãm hoạt hình đang chuẩn bị đi tàu điện ngầm về nhà.

(*) Coser hay Cosplayer là người cosplay, là danh từ chỉ những người đi cosplay.

Người này thật sự là chuyên gia chế tạo thẻ bài ư?

"Người trẻ tuổi đó tên Triệu Vân Sơn."

Lục Nhan nhỏ giọng nói: "Đây là lần thứ bảy cậu ta tham gia truyền thừa kiếm tu."

Bảy lần...

Lục Minh giật mình.

Đợi đã, cái thứ truyền thừa này chẳng phải chỉ có thể truyền thừa một lần sao? Người anh em Triệu Vân Sơn này lại tham gia những bảy lần truyền thừa kiếm tu rồi ư?

"Cũng có nghĩa là... đều thất bại cả?!"

"Ừ."


Lục Nhan khẽ gật đầu. Cô ấy dừng một chút rồi lại nói thêm một câu: "Cậu ta có tiền."

Lục Minh đã hiểu.

Đúng vậy.

Truyền thừa thật sự tìm được dễ dàng vậy chắc?

Người bình thường muốn tham gia truyền thừa còn khó hơn cả lên trời, mà người này lại tham gia những bảy lần rồi! Mặc dù đều thất bại nhưng cũng đủ chứng minh thân phận người chơi lắm tiền nhiều của!

"Triệu Vân Sơn, cậu có thể chia sẻ chút kinh nghiệm với mọi người không?"

Ngô Hồng Phi cũng rục rịch.

Mặc dù anh ta là người tổ chức lần hoạt động kiếm tu này, nhưng về cơ bản đây cũng là lần đầu anh ta tham gia kiểu truyền thừa này.

"Lấy đâu ra kinh nghiệm chứ."

Triệu Vân Sơn thản nhiên: "Kinh nghiệm thất bại có lấy không? Hơn nữa, truyền thừa kiếm tu trước đây tôi đều tham gia một mình, kiểu thi nhóm này cũng là lần đầu mà."

Ồ.

Lục Minh hiểu rồi.

Đây là lần đầu chơi cặp của cao thủ lắm tiền nhiều của.

Nhưng nếu đã là cao thủ lắm tiền nhiều của thì đồng đội mà anh ta tìm đương nhiên cũng sẽ không phải người thường. Tuổi tác của người trợ thủ kia có lẽ lớn hơn bọn họ cả mấy thập kỷ chứ chả chơi...

"Không định giới thiệu người này sao?"

Ngô Hồng Phi tò mò.

"Tôi không thành vấn đề."

Triệu Vân Sơn nhún vai, nhìn đồng đội bên cạnh.

"Ha ha, tôi tên là Ngưu Tinh Hải, là một..."

Người mặc áo choàng đen lên tiếng nói bằng một giọng nói khàn khàn.

Đùng!

Một luồng sát khí lập tức bùng lên.

Vù...

Một tiếng kiếm ngân vang lên.

Ý niệm đáng sợ bao trùm lấy Ngưu Tinh Hải.

Vút!

Vút!

Từng thanh trường kiếm xuất vỏ.

Mọi người dường như đều chuẩn bị chiến đấu theo bản năng.

"Làm gì vậy?!"

Ngô Hồng Phi gầm lên giận dữ, nhìn về phía Cao Thiên Lang rút kiếm ra trước nhất.

"Ngưu..."

Cao Thiên Lang nhìn chằm chằm Ngưu Tinh Hải, sát khí đằng đằng.

Một lúc lâu sau.

Anh ta thu sát khí lại, nhét trường kiếm vào vỏ.

"Tôi ghét cái họ này."


Cao Thiên Lang không nói gì nữa.

???!

Những người khác ai nấy đều ngỡ ngàng, anh ta ghét họ này là lý do quỷ quái gì chứ.

Người ta tên Ngưu Tinh Hải thì đã làm sao chứ?!

Trêu chọc anh ta chắc?

Bản thân Ngưu Tinh Hải cũng rất phẫn nộ, năng lượng trong tay nổi lên. Ông ta hận không thể đánh một trận với Cao Thiên Lang ngay tại đây.

Bà mợ nó!

Bắt nạt người quá đáng mà!

Điều này còn quá đáng hơn cả việc anh ta nói rằng anh ta thấy ông ta ngứa mắt. Anh ta ghét cái họ này là sao chứ?

"Được lắm!"

Ngưu Tinh Hải tức đến run rẩy cả người.

"Xin lỗi."

Ngô Hồng Phi đứng ra hoà giải: "Anh Ngưu, bình tĩnh, chúng ta cần phải bình tĩnh."

Tình huống gì đây?

Lục Minh cũng ngẩn người.

Anh ta ghét họ Ngưu?!

Lẽ nào hôm đó anh ta bị thương lúc ở nghĩa trang ư?

Không thể nào. Chẳng phải những người có mặt lúc đó đều là người tu luyện bốn sao ư. Con trâu anh triệu hồi cùng lắm cũng chỉ có thể gây phiền phức cho họ mà thôi.

Nó vốn không thể đả thương người khác mà nhỉ!

Sự giận dữ kỳ lạ này lại là chuyện gì đây?

"Là bởi vì em gái của cậu ta."

Lục Nhan nhớ đến thẻ Nguyệt Ảnh lần trước em trai mình lấy được. Cô ấy nói thầm bên tai em trai: "Em gái cậu ta - Cao Tiểu Tinh là chuyên gia trận pháp, lần trước lúc tiếp ứng thẻ Nguyệt Ảnh đã bị một đàn trâu giẫm bị thương. Nghe nói tháng trước không hiểu tại sao lại bị trâu đạp bị thương tiếp, hai hôm nay vừa mới khỏe lại."

Trâu...

Trọng thương...

Đáy lòng Lục Minh có chút rợn người.

Anh ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt oán hận của cô gái kia.

Ồ.

Đệt.

Hiểu rồi!

Thì ra là bởi vì chuyện này!!!

Bởi vì người ta họ Ngưu thôi mà đã như vậy, nếu anh ta biết anh là người làm thì...

Lục Minh cảm giác trong lòng hiện lên một luồng khí lành lạnh xuyên thẳng từ lòng bàn chân lên não.

Mô Phật.

Lục Minh mặc niệm cho bản thân.


May quá.

Thấy cô gái kia không có ý định nói cho anh trai biết chuyện này, mà lại nhìn anh bằng ánh mắt đầy thách thức, Lục Minh chột dạ nhìn đi nơi khác.

Anh vô tội mà!

Cô nói thử xem, một cô gái như cô đến nơi đó hóng chuyện làm gì chứ!

Cô ta không biết thế nào là nguy hiểm ư?

...

Khụ khụ.

Lục Minh ho khan một tiếng, sau đó trốn ra sau lưng chị gái.

Hửm?

Lục Nhan liếc nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, trốn gì chứ?

Sau đó cô ấy lập tức phát hiện ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Lục Minh của cô gái Tiểu Tinh kia. Dường như cô ấy đã hiểu rồi, cô gái kia thật sự thích em trai mình ư?

Đáng tiếc.

Do đó, cảnh tượng ở sân vận động lại càng kỳ quái hơn.

Ngô Hồng Phi sợ sẽ xảy ra cảnh tượng tình cảm cũ rích nhàm chán nào đó nên không dám lên tiếng.

Cao Tiểu Tinh cứ nhìn Lục Minh mãi. Lục Minh trốn phía sau Lục Nhan, giả vờ bản thân là không khí.

Đôi mắt của cao thủ coser - Ngưu Hải Tinh của chúng ta cũng đang phun lửa. Ông ta nhìn chằm chằm Cao Thiên Lang, hận không thể giết chết anh ta - nếu đây không phải trường học.

Những người còn lại cũng lười nói chuyện, tất cả mọi người lạnh lùng nhìn năng lượng ngưng tụ của truyền thừa Nguyệt Ảnh.

"..."

Tâm trạng của Ngô Hồng Phi như muốn nổ tung.

Thật là.

Sao các người lắm drama vậy chứ?!

Truyền thừa Nguyệt Ảnh vẫn chưa bắt đầu cơ mà!

Các người có biết tình hình hiện giờ nguy hiểm đến mức nào không?

Những người tu luyện ở bên ngoài kia đang nhìn chằm chằm, họ sẵn sàng cướp đoạt truyền thừa bất cứ lúc nào. Những người truyền thừa các người lại ở đây đóng phim cung đấu?

Trái tim của anh ta mệt quá.

Anh ta có một linh cảm rất kỳ lạ...

Có lẽ truyền thừa lần này sẽ khác hẳn với những gì được học trong sách!

Đúng lúc này.

Ánh sáng truyền thừa bừng sáng.

Năng lượng nhanh chóng tiêu hao, ánh sáng lớn mạnh ngưng tụ, lại có một cánh cửa xuất hiện trong hư không.

"Cửa truyền tống!"

Mọi người kinh ngạc kêu lên.

Phương thức mở ra truyền thừa Nguyệt Ảnh hóa ra chính là cửa truyền tống ư?!

Phải biết rằng, cửa truyền tống là thứ kém ổn định nhất trong tất cả những truyền thừa, bởi vì anh vĩnh viễn không thể biết được phía sau cửa truyền tống sẽ là nơi nào, ảo cảnh nào!

Nhưng... Không sao!

Nếu đã là truyền thừa Nguyệt Ảnh thì đương nhiên nó sẽ không hại bọn họ.

"Đi thôi!"

Ngô Hồng Phi dẫn đầu đoàn người bước vào trước, những người còn lại theo sát phía sau.

Nhưng đến lượt Lục Nhan, cô ấy ngừng lại một chút..

"Chị?"

Lục Minh kinh ngạc.

"Này, cho em thẻ bài này."


Lục Nhan giao thẻ Nguyệt Ảnh cho Lục Minh: "Người cầm thẻ vào trong được mặc định là người tranh đoạt truyền thừa. Chị cũng chẳng cần đến truyền thừa, em cầm sẽ tốt hơn."

"Em cũng có dùng được đâu."

Lục Minh khó hiểu, anh là chuyên gia chế tạo thẻ bài, càng không thể tiếp nhận truyền thừa!

"Vì thế mới phải đưa cho em."

Lục Nhan ngừng một chút: "Chị sợ tiền bối Nguyệt Ảnh thấy chị có thiên phú rồi bỗng trao thứ mang tên truyền thừa kia lại cho chị."

"Sao có thể chứ."

Lục Minh toát mồ hôi hột.

Truyền thừa Nguyệt Ảnh nhà người ta dù sao cũng là lão tiền bối, sao có thể không màng thể diện như vậy chứ.

"Sao lại không chứ."

Lục Nhan không thay đổi sắc mặt: "Nếu không em nghĩ sư phụ hiện giờ của chị từ đâu ra?"

"???"

Lục Minh kinh ngạc.

Không thể nào.

Bao nhiêu người tha thiết muốn được truyền thừa mà!

Chị xem thử một phần bảy thẻ bài truyền thừa Nguyệt Ảnh đã gây nên sự chú ý như thế nào là đủ hiểu. Đây là một lão tiền bối đã qua đời từ rất lâu rồi đó.

Nhưng sư phụ kia của chị là truyền kỳ sống đó nhé!

Các cao thủ đều dễ gần vậy sao?

"Đi thôi."

Lục Nhan trao cho Lục Minh thẻ bài, rồi đưa anh bước vào truyền thừa.

Vù...

Bảy chiếc thẻ trên cửa đều đã sáng. Tất cả ánh sáng đều ngưng tụ, nó xoay tròn rồi chậm rãi biến mất.

...

Tòa nhà làm việc.

Chủ nhiệm giáo vụ hài lòng nhìn bọn họ rời đi.

Ưm...

Cuối cùng cũng đã đi rồi!

Nhưng khi nhìn thấy cửa truyền tống và ánh sáng của Nguyệt Ảnh biến mất sau khi kết hợp, ông ta bỗng ngẩn người. Tại sao trạng thái biến mất này lại khác với tưởng tượng nhỉ?

Truyền thừa Nguyệt Ảnh...

Chủ nhiệm giáo vụ chau mày.

Soạt!

Ông ta mở một cuốn sách tổng kết truyền thừa, sau đó lục tìm cách thức xuất hiện và kết thúc của tất cả truyền thừa. Điều bất ngờ là ông ta không tìm thấy kiểu nào giống như truyền thừa Nguyệt Ảnh!

"Chưa từng xuất hiện ư?"

Chủ nhiệm giáo vụ lẩm bẩm.

Ông ta nhìn tài liệu.

Nguyệt Ảnh cũng chỉ là một kiếm tu, truyền thừa là do ông ta tìm người chế tạo ra. Nếu như vậy thì cách truyền thừa chắc phải rất phổ biến mới đúng, sao lại có thể chưa từng xuất hiện chứ?!

Trên lý thuyết, tài liệu về Nguyệt Ảnh không hề có vấn đề, nhưng truyền thừa này thật sự đã quá lâu rồi, quá lâu rồi!

Kết thúc kiểu này...

Chủ nhiệm giáo vụ mơ hồ có chút lo lắng.

Mặc dù mấy đứa này hay gây họa nhưng dù sao chúng cũng là thiên tài của Học viện Đệ Nhất, nếu không chúng tưởng ông sẽ mở cửa sân vận động của trường học cho người bình thường chắc?

Bọn nhỏ này.

Hy vọng các em đều thuận lợi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận