Bậc Thầy Thẻ Bài

Buổi chiều.

Lục Minh về đến nhà.

Chuyện liên quan đến biểu tình dường như vẫn đang sôi sục.

Mặc kệ có người nhà hay không, có ở nghĩa trang hay không, rất nhiều người đi theo đòi bồi thường, thậm chí Lục Minh còn thấy một cô bé mười ba tuổi đòi bồi thường cho đứa con trai sáu tuổi của mình.

Dở hơi à!

Con trai cô là nạp tiền điện thoại được tặng à?

Tìm ai nói lý đây?

Hơn phân nửa người của cả thành phố Thanh Minh này đều tham gia vào!

Kiểu người như Trương Tiểu Bàn có khắp mọi nơi, huống hồ chỉ cần đi tham gia biểu tình, sau khi làm lớn chuyện là có thể nhận tiền bồi thường, ai mà không muốn chứ?

Chậc chậc.

Thật ra Lục Minh rất muốn giơ khẩu hiệu đi góp vui, nhưng nghĩ kĩ lại, nếu anh tham gia vào chuyện này có thể sẽ bị chị gái đánh chết.

Thế là ngày càng nhiều người tham gia cuộc biểu tình.

Mấy người tu luyện bốn sao đều ngây ra!

Chuyện này... sao lại trở nên như vậy?

Không ai biết!

Đương nhiên có thể ngăn chặn chuyện này.

Suy cho cùng danh sách ở nghĩa trang đều được ghi lại, nhưng thành phố Thanh Minh vốn không quản lý chuyện này, làm loạn đi, càng nhiều người càng tốt! Dù sao nếu chuyện này biến mất như thế thì sau này thành phố Thanh Minh phải làm như thế nào? Ai cũng tới làm loạn à?

Bọn họ nhất định phải làm rõ chuyện này!

Vậy nên bọn họ mặc kệ sự việc phát triển, càng ngày càng lớn…

Cuối cùng, cấp trên đàn áp mạnh mẽ!

Hiện giờ, nếu mấy người tu luyện này không trả một khoản tiền lớn, có lẽ đừng nghĩ đến chuyện rời đi, ngay cả mấy người đã rời khỏi cũng bị cảnh cáo!

Cấp trên đã nhúng tay vào chuyện này rồi.

Trừ phi về sau bạn làm một người tu luyện vô danh, nếu không…

Chỉ cần anh bước vào nội thành!

Chỉ cần anh muốn sinh sống một cách quang minh chính đại!

Anh nhất định phải nộp tiền phạt!

...

"Dựa vào cái gì?"

Chu Dương tức điên lên được.

Anh ta cảm thấy mình gặp vận đen tám kiếp rồi!

Đầu tiên là cá vàng đến tận tay rồi còn bị mất. Chuyện này cũng bỏ qua đi, sau đó lại bị một tên mập xảo trá vơ vét tài sản, suýt nữa thân bại danh liệt!

Sau đó nữa lại phải gánh trách nhiệm vì chuyện phần mộ!

Dựa vào cái gì?!

Lần này anh ta tới không chỉ không thu được bất kỳ lợi ích nào, ngược lại còn tổn thất một khoản tiền lớn?

Anh ta đã đập hết số tiền tiết kiệm vào rồi!

Hơn nữa còn không được để người nhà biết!

Chết tiệt!

Đang yên đang lành sao lại trở nên như vậy?

Anh ta rất mờ mịt.


Ngày thường, cho dù nhiệm vụ thất bại, cùng lắm cũng chỉ tay trắng một chuyến mà thôi.

Lần này lại lỗ đến hộc máu!

"Thành phố Thanh Minh…"

Anh ta khẽ cắn môi, cực kì căm thù nơi này.

Vì chuyện lần này, ít nhất anh ta đã tổn thất mấy tháng tài nguyên tu hành!

Trâu!

Con trâu đáng chết kia!

Tên đó mới là đầu sỏ gây tội!

Đáng tiếc.

Không ai biết hắn là ai!

Mọi người chỉ nhìn thấy một đàn trâu, căn bản không nhìn thấy bất kỳ ai xuất hiện!

Ngay cả kết quả thống kê của thành phố Thanh Minh cũng là trận chiến của họ gây ra vụ tấn công của đàn trâu, đẩy trách nhiệm cho một người tu luyện hoàn toàn không tồn tại là không hợp lý!

Vì vậy mấy người tu luyện bọn họ chỉ có thể gánh trách nhiệm!

"Tao sẽ tìm được mày!"

Ánh mắt của Chu Dương trầm xuống.

Anh ta biết người đó chắc chắn rất mạnh.

Có thể dùng một đòn đấu lại tất cả người tu luyện bốn sao, thực lực của đối phương tất nhiên phải hơn bọn họ, hiện giờ có lẽ anh ta chưa đủ tư cách, nhưng mà…

Một ngày nào đó!

Anh ta sẽ tìm được người kia!

Anh ta sẽ tìm thấy mấy con trâu đó!

Sau đó... giết chết hắn!

"Mày chờ đấy."

Sát ý của Chu Dương dâng lên ngùn ngụt.

...

Ở một nơi nào đó.

Cao Thiên Lang đã rời đi từ sớm bắt đầu xem tin báo.

Thông báo bồi thường…

Một khoản tiền lớn!

Đương nhiên, những việc này đều không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là cô em gái vừa mới tĩnh dưỡng khỏe lại xong lại nằm liệt giường rồi.

Trọng thương!

"Em ấy vẫn ổn chứ?"

Anh ta cất giọng khàn khàn hỏi.

"Vẫn ổn."

Bác sĩ trong nhà nói: "Có năng lực chữa lành, cơ thể hồi phục rất nhanh, chủ yếu là trạng thái tinh thần. Tôi sợ cô ấy sẽ có bóng ma tâm lý, dù sao…"

Bác sĩ không nói nữa.

Ông chỉ nhìn Cao Thiên Lang với ánh mắt kỳ quái.

Anh em nhà này… biết chơi đấy!


Mỗi lần được đưa tới đều là dáng vẻ bị giày vò thê thảm, bình thường rốt cuộc hai người làm gì?

"Tôi biết rồi."

Cao Thiên Lang trầm giọng nói.

Trâu…

Rắc!

Anh ta nắm chặt nắm đấm.

Cái tên Ngưu Ma Vương chết tiệt!

À.

Đúng rồi, lần này có thể không phải là hắn, là một người khác!

"Không cần biết mày là ai."

"Cho dù mày trốn ở đâu."

"Một ngày nào đó, tao nhất định sẽ giết mày!"

Sát ý của Cao Thiên Lang dâng lên ngùn ngụt.

Đương nhiên, anh ta biết rõ bản thân hiện giờ vốn không phải đối thủ của người đó.

Một đàn trâu kinh khủng…

Tuyệt đối không phải là người bình thường có thể triệu hồi ra được!

Cho dù là một chuyên gia triệu hồi bốn sao bình thường cũng không thể triệu hồi ra đàn trâu có số lượng nhiều đến thế! Số lượng bạt ngàn đến vậy có thể khiến anh ta giết gãy cả tay!

Sau đó bị mệt chết!

Đây mới là chỗ đáng sợ nhất.

Thực lực của tên kia không hề kém anh ta!

Bốn sao đỉnh cao?

Hoặc là người tu luyện năm sao?

Trở nên mạnh mẽ!

Anh ta phải trở nên mạnh mẽ hơn!

Mà lúc này chỉ có một cơ hội tốt nhất - Truyền thừa Nguyệt Ảnh!

"Được lắm."

"Truyền thừa Nguyệt Ảnh, mình nhất định phải có được!"

"Lục Nhan không tham gia cạnh tranh, đây chính là cơ hội tốt nhất cho mình!"

Ý chí của Cao Thiên Lang trở nên kiên định.

Ngày xưa, vì đều là kiếm tu của Học viện Đệ Nhất, hầu như bất kỳ hoạt động nào anh ta và Lục Nhan cũng tham gia, sau đó đều bị Lục Nhan lấn lướt trong tất cả các hoạt động!

Anh ta chỉ có thể sống dưới cái bóng của Lục Nhan!

Bây giờ, anh ta có cơ hội tốt nhất!

Cơ hội giúp anh ta thoát khỏi cái bóng của đại ma vương Lục Nhan, thật sự đi tranh đoạt truyền thừa một lần!

Thậm chí...có được tư cách đối đầu với Lục Nhan!

"Truyền thừa Nguyệt Ảnh…"

"Chờ đấy."


...

Thành phố Thanh Minh.

Mấy người tu luyện bốn sao cũng nhận được thông báo phạt tiền.

Mặc dù bọn họ biết rõ đầu sỏ gây tội là một người khác, nhưng ai thèm quan tâm? Căn bản không tìm được người tu luyện kia, hoặc vốn không hề tồn tại!

Bọn họ chỉ có thể gánh trách nhiệm!

Mỗi người nộp một khoản tiền lớn, không có tiền chỉ có thể nợ, ai cũng mang một bụng tức rời đi.

Đến lúc này.

Cuộc biểu tình hùng dũng mới xem như kết thúc.

Thành phố Thanh Minh toàn thắng.

...

Cơ quan cảnh sát.

"Ha ha."

"Để cho đám người đó đắc ý."

Trương Uy cười giễu.

Dám xem thường pháp luật?

Cứ tưởng thành phố nhỏ này để mấy người làm gì cũng được chắc?

Nực cười!

Ở vùng ngoại ô không ai quản mấy người, ở trong nội thành, mấy người tất phải trả một cái giá đắt!

Có điều, anh ta vẫn cảm thấy kỳ quái.

Đây là sự kiện lớn thứ mấy trong năm nay rồi?

Kỳ lạ thật.

Rõ ràng chỉ là một sự kiện săn bắt linh thể, sao lại khiến thành phố Thanh Minh trở nên quái dị như vậy được? Chuyên gia triệu hồi thần bí mà bọn họ nói rốt cuộc có thật sự tồn tại không?

Một năm nay...

Đúng là nhiều khó khăn mà!

...

Mà lúc này.

Lục Minh vui sướng xem tin tức trong cửa hàng.

Người tu luyện bốn sao thì sao?

Cho các người đắc ý!

Ai bảo mấy người coi mạng người như cỏ rác!

Ha ha.

Coi như đã kết thúc chuyện phần mộ, thế nhưng Lục Minh vẫn nhớ kĩ chuyện của Chu Dương, một ngày nào đó anh sẽ lật đổ thằng cháu này!

Kế tiếp sao...

"Phải trở nên mạnh mẽ hơn."

Ánh mắt của Lục Minh hiện lên vẻ lo lắng.

Sở dĩ lần này có thể thành công là bởi vì phần mộ bị phá hoại gây nên sự phẫn nộ của người dân, mấy tên tu luyện coi mạng người như cỏ rác kia mới bị như vậy!

Nếu như không có chuyện này thì sao?

Có trời mới biết chuyện sẽ đi về hướng nào.

Phải biết rằng.

Trong một số sách sử, Lục Minh còn thấy vụ tàn sát hàng loạt dân trong thành trong truyền thuyết! Điều khiến người ta kinh hãi là tên giết người hàng loạt kia vẫn chưa bị bắt!

Đây mới là điều kinh khủng nhất!

Ngoài ánh sáng, cơ quan cảnh sát có thể giúp đỡ bọn họ.

Trong bóng tối thì sao?

Chỉ có thể dựa vào bản thân!

Nhất là... Lục Minh biết rõ vẫn có một thế giới bóng tối tồn tại.


Nơi đó đều là bóng tối.

"Trở nên mạnh mẽ hơn."

Một ngọn lửa nhỏ nhen nhóm trong lòng Lục Minh.

"Sư phụ?"

Dường như Tiểu Bạch phát hiện tâm trạng của anh thay đổi, bèn kéo vạt áo của anh.

"Không sao."

Lục Minh xoa đầu cô bé: "Em có biết tại sao cá khô lại phải trở mình không?"

"Hả?"

Tiểu Bạch mơ hồ.

"Bởi nếu cá khô không trở mình… thì sẽ bị xử lý như cá chết đó."

Lục Minh cười.

"Vì vậy thỉnh thoảng chúng ta phải trở mình."

"Chúng ta phải làm một con cá biết trở mình!"

Lục Minh nói.

"Vâng…"

Tiểu Bạch nửa hiểu nửa không.

...

Ngày hôm sau, Trương Tiểu Bàn mang tài nguyên tới.

Lúc này Lục Minh mới biết, tên này lừa được Chu Dương hẳn hai triệu!

Tròn hai triệu!

Cho dù chia cho Lục Minh cũng có một triệu!

Trâu bò thật!

Anh có thể nói gì?

Thảo nào tên này ném đá giấu tay, mấy người này đúng là người có tiền!

Có điều... nói đi cũng phải nói lại.

Trương Tiểu Bàn mới là nhân vật chính!

Anh nhìn đi.

Gây sự, gây họa bất cứ lúc nào, còn mãi chẳng chết, còn có búp bê bên cạnh hầu hạ, bảo vệ, làm ấm giường, còn không phải nhân vật chính thì là gì?

Anh thì sao?

Lục Minh liếc nhìn Tiểu Bạch.

"Sư phụ?"

Tiểu Bạch thấy ánh mắt của Lục Minh, chớp chớp đôi mắt to.

"Không có gì."

Lục Minh xoa đầu cô bé.

Ha ha.

Hinh Nhi gì đó sao đáng yêu bằng Tiểu Bạch của mình được!

Buổi chiều, Lục Minh thống kê lại doanh thu gần đây, một con số đáng kinh ngạc!

Vậy thì, tiếp đó phải bứt phá thôi!

Thật ra kế hoạch của anh rất tốt, bế quan chế tạo thẻ, lấy doanh thu chế tạo thành thẻ bài hết, ra sức phát huy hiệu quả tốt hơn trong truyền thừa!

Có điều dù thế nào anh cũng không ngờ đến, buổi tối hôm đó lại nhận được tin nhắn của Lục Nhan - Ngày mai đến thành phố Thiên Đô.

"Đến trước ư?"

Lục Minh giật mình.

Anh cũng hiểu một chút về tính cách người chị này của mình, đối với quy tắc đã được lập ra, Lục Nhan còn nghiêm túc hơn cả mình, giờ đột nhiên lại gọi đến trước…

E rằng truyền thừa Nguyệt Ảnh đã xảy ra sự cố gì rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui