Tống Sơ còn chưa kịp kể mọi chuyện xảy ra ở hội trường cho Quý Diệc An nghe thì đã buộc phải rời đi.
Phong ba lần này cho dù Tống Sơ có cùng phe với cảnh sát hay không thì Già Tô cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Lúc cô lấy súng chỉ vào đầu Già Tô thì sự cân bằng giữ bọn họ đã bị đánh vỡ.
Bọn người buôn ma túy này phần lớn đều rất sĩ diện, mặt mũi chính là mạng sống, khi xưng anh em thì có tình nghĩa, ra tay vô cùng hào phóng, có thể giúp chắc chắn sẽ giúp nhưng một khi bị vỡ thì sẽ điên cuồng cắn ngược lại một cái.
Nói đến đây thì ngoại trừ có thể hưởng chút hào quang của 108 người thì đều uy phong của cô đều tự mình tạo ra trong các tình huống một chọi một.
Suy cho cùng thì cô cũng chỉ là một đứa con gái, sức lực chắc chắn sẽ không bằng đàn ông.
Lúc trước không ngoan ngoãn theo sư phụ học công phu mà lại dốc hết tâm trí học thứ tà đạo kia nên có thắng được vì xuất chiêu bất ngờ khiếm cho người ta không kịp đề phòng.
Nhưng nếu Già Tô cứng rắn với cô, một nhóm người đàn ông có trang bị súng và vũ khí nên Tống Sơ không có cơ hội đến gần cũng như không thể thắng được.
•••
Vốn dĩ Trầm Hoán muốn lái xe đến để uống rượu mừng nhưng không nghĩ tới lại xui như vậy.
Vì Tống Sơ có việc phải rời khỏi nên anh ta đành đi đến nơi khác để chụp ảnh.
“Sao cô có thể trốn ra khỏi chỗ Già Tô vậy?” Quý Diệc An ở trên xe hỏi.
“À, thì là tôi đoạt súng của anh ta để anh ta thả tôi đi nhưng sợ khi tôi đi thì thuộc hạ phía sau nổ súng nên đành phải gom súng của bọn họ đến đây.”
Tống Sơ lấy điện thoại ra, gửi định vị lúc nãy cho anh, “Trên dường đi gặp được xe của Trầm Hoán, anh ấy là một nhiếp ảnh gia nên tôi sợ dọa đến anh ấy vì vậy giấu súng ở chỗ này, các người rảnh thì đến đó một chuyến để lấy về.”
Quý Diệc An liếc nhìn Đại Minh một cái, nói anh ấy giao nhiệm vụ xuống dưới.
“Sao cô lại lên xe của bọn họ?”
“Thuộc hạ của Già Tô nói hôm nay là ngày mừng nên anh ta muốn mời tôi uống mộ ly rượu vì vậy tôi đoán được anh ta nghi ngờ tôi.”
Quý Diệc An nhíu mày.
Tống Sơ nói tiếp: “Lúc đó tôi không mang điện thoại, người ở tiệc cưới rất nhiều, tôi sợ nếu không đi theo thì Già Tô sẽ giết những người đó.”
Lời này làm cho Quý Diệc An hơi kinh ngạc, nhưng anh vừa mới lộ ra biểu cảm thì người vừa nói liền tức giận.
“Sao vậy, anh cho rằng tôi xem mạng người như cỏ rác nên không quản sống chết của những người đó hả?”
Quý Diêc An bất đắc dĩ nhíu mày, thuận tay vén mấy sợi tóc trước mặt cô lên: “Tôi không có ý đó, tức như vậy là do ăn phải thuốc súng hả?”
Tống Sơ liếc mắt nhìn anh một cái, rõ ràng là không tin.
Quý Diệc An cũng lười giải thích.
•••
Xe dừng lại ở một khu nhà trọ tương đối mới, đây là phòng tân hôn dù gì cũng đã cưới nhau rồi nếu còn ở nhà của Tống Sơ lúc độc thân ở cũng không thích hợp.
Đại Minh và Tiêu Nham khiêng hành lý của Tống Sơ lên lầu, hành lý của Quý Diệc An chỉ có một cái túi đựng vài bộ quần áo và giầy thôi.
Bọn họ mang hành lý lên cũng rất nhanh.
Căn phòng to như vậy nhanh chóng chỉ còn lại Tống Sơ và Quý Diệc An.
Tống Sơ biết rõ cấu trúc của phòng nên cô kéo vali đến phòng ngủ chính, mở ra sau đó bắt đầu sắp xếp quần áo, một lát sau, vali vẫn không có chỗ trống mà tủ quần áo thì đã đầy ắp.
Quý Diệc An ở trong phòng khách gọi điện cho đồng đội, thấp giọng nói chuyện với nhau.
Rồi sau đó anh tự giác xách túi đồ sang phòng ngủ cho khách, vì đã quen dọn dẹp khi còn học đại học nên chỉ mới có năm phút là đã hoàn thành.
Tống Sơ thì lo lắng nhìn đống quần áo còn ở bên ngoài.
Cốc cốc.
Quý Diệc An đứng dựa ở cửa, khoanh tay lại.
“Xong rồi thì ra đây, tôi muốn trò chuyện với cô một chút.”
“Vẫn chưa xong.”
“?”
“Tủ quần áo không đủ nên vẫn còn để ở bên ngoài.”
Quý Diệc An nhìn lướt qua, xoa xoa lông mày: “Mấy cái thường xuyên mặc thì treo trong tủ còn lại thì cất vào vali.”
“Không được, khi mặc sẽ bị nhăn.”
Quý Diệc An thầm mắng trong lòng một câu, tiến lên vài bước, ngồi xổm bên cạnh vali rồi cầm quần áo lên nhìn: “Vậy cô giải thích cho tôi tại sao lại treo quần áo không nhăn lên trước.”
Tống Sơ không thèm nâng mí mắt: “Tôi thích như vậy đó, anh quản được chắc.”
Quý Diệc An cảm thấy tức chết khi ở bên cạnh cô.
“Cô lấy quần áo thường mặc ra đi, còn lại thì mang qua tủ quần áo trong phòng tôi, nó vẫn còn trống.”
Tống Sơ chọn chọn lựa lựa một lúc lâu mới lấy quần áo không thường mặc ném lên giường, sau khi sắp xếp xong, quay đầu lại thì thấy quần áo kia đã được Quý Diệc An sắp xếp gọn gàng.
Tốc độ này.
Tống Sơ nhướng mày, vỗ vỗ tay đi ra phòng khách: “Tìm tôi nói chuyện gì?”
“Già Tô.” Quý Diệc An nhận được tin nhắn, cúi đầu mở ra xem rồi nhíu mày nói tiếp: “Sau khi cô làm chuyện đó với Già Tô thì anh ta sẽ làm gì?”
“Giết tôi để răn đe.”
Tống Sơ khẽ cong mắt, cười một cách tinh tế nhưng lại hấp dẫn: “Đội trưởng Quý, lúc trước anh nói sẽ bảo vệ tôi, bây giờ thực hiện được rồi đó.”
“Vẫn chưa đến lúc.”
Quý Diệc An ấn nhẹ ngón trỏ lên trán Tống Sơ: “Mới nhận được tin Già Tô đã rời khỏi Tam Giác Vàng.”
Tống Sơ nhíu mày: “Không thể nào, dựa vào tính tình của anh ta chắc chắn không dễ dàng rời đi như vậy.”
“Cô phải biết rằng anh ta không phải lão đại ở chỗ này, trên anh ta còn có Nỗ Cổ.”
“Ý của anh là Nỗ Cổ gọi anh ta về?”
“Chỉ là suy đoán.” Quý Diệc An nhún vai, “Nỗ Cồ là người cẩn thận như vậy, đến bây giờ cảnh sát vẫn chưa biết được hình dáng của anh ta như thế nào nên sao có thể chịu được Già Tô rêu rao như vậy.”
Cũng hợp lý.
Tống Sơ đã chờ ở Tam Giác Vàng năm năm, quen rất nhiều tên buôn ma túy, đối với “anh Thủy Lang” thì cũng chỉ được nghe tên thường xuyên chứ mặt cũng không biết.
“Vậy anh định làm thế nào?” Tống Sơ hỏi.
“Có người trong đội đang theo dõi.” Quý Diệc An nói, “Nếu vẫn chưa tới lúc bảo vệ cô thì ngày mai sẽ dạy cô cách tự bảo vệ mình.”
Tống Sơ giống như là nghe được truyện cười, hai tay chống lên sofa.
“Đội trưởng Quý, tôi đã sống ở đây năm năm rồi mà còn cần anh dạy sao.”
Quý Diệc An lấy súng ở bên hông ra, nhắm vào một cái bong bóng trên tường, trong nháy mạt gương mặt lộ ra vẻ lạnh nhạt mạnh mẽ.
Tống Sơ khựng lại, thấy anh bóp cò súng.
Không hề có tiếng vang như dự đoán.
Tống Sơ mở to mắt, sau đó nghe được tiến cười của Quý Diệc An khi thực hiện thành công: “Tôi chỉ muốn thử xem có thật là cô chưa dùng súng không.”
Ánh mắt Tống Sơ dưng ở nòng súng, hỏi là: “Vậy kết quả như thế nào?”
“Không.” Quý Diệc An cất súng vào, “Tôi còn chưa mở chốt an toàn mà cô đã bị dọa rồi, ai chưa dùng súng cũng như vậy.”
Tống Sơ không nhịn được nhíu mày: “Tôi không có bị dọa.”
Nhưng may là Quý Diệc An đã tìm được cách để không bị tức chết khi ở chung với cô, đó chính là đừng cứng rắn để chặn họng cô.
“Được rồi, không dọa cô.” Anh vui vẻ đáp.
Tống Sơ giận đến nghiến răng.
“Ngày mai dạy cô bắn súng.” Anh nói lời ít mà ý nhiều.
Tống Sơ im lặng hồi lâu cuối cùng cũng nở nụ cười.
•••
Hôm sau.
Tống Sơ đứng trước cửa hàng trò chơi bắn súng với vẻ mặt lạnh lùng.
“Ở đây?” Trên mặt Tống Sơ hiện vẻ xem thường.
“Nếu không thì sao, mang cô đi quân doanh bắn hả?” Quý Diệc An cười, “Đây là địa bàn của người khác, cho dù về nước một cô gái như cô cũng không vào được đâu.”
“Súng này không chính xác lắm?” Vẫn là vẻ mặt khi nãy.
Loại súng này mô phỏng khá kém, rất nhiều chỗ không chính xác.
“Không vấn đề gì, dạy cô ngắm súng chuẩn để bắt đúng mục tiêu với cả tôi cũng không thể dạy cô thành tay súng bắn tỉa được.”
Quý Diệc An quyết định không phớt lờ cô, sau đó bước đến quầy hàng và hỏi: “Ông chủ, khẩu súng bao nhiêu tiền?”
“Nếu là nhân dân tệ thì là 1 tệ cho một lần bắn.”
“Giá khá cao.” Quý Diệc An tán gẫu, “Cho tôi mười phát trước đi.”
“Chúng tôi cũng có phần thưởng đó là búp bê, nếu cậu mua hai mươi phát và trúng hết thì sẽ có thể lấy con búp bê lớn kia, nếu đưa cho bạn gái thì không phải rất tốt sao?”
Tống Sơ không thường chơi trò chơi ở khu Tây, ông chủ lại là một ông lão đầu bạc nên không biết Tống Sơ.
Quý Diệc An lấy ví ra, rút tờ mười tệ, mí mắt cũng không thèm nâng, nói: “Không cần, cô ấy không thích mấy thứ đó.”
“Ai nói tôi không thích.” Tống Sơ cố ý tìm, rồi nâng cầm hướng vào con búp bê lớn nhất kia, “Tôi muốn cái đó.”
Quý Diệc An đành phải rút thêm tờ mười tệ nữa để mua hai mươi phát.
•••
“Bùm—”
Quý Diệc An lưu loát bắn một phát súng làm nổ một quả bóng.
Tống Sơ phát hiện khi người đàn ông này nổ súng, cô thấy được sự chính trực của con người anh cho dù trong tay chỉ là súng đồ chơi, mặc dù viên đạn đã bay tới bong bóng nhưng anh vẫn bóp cò liên tục.
Cái này không thể hình thành ngày một ngày hai nên chắc chắn đã trải qua nhiều lần gọt giũa và xem rất nhiều cuộc giao tranh.
Tống Sơ nhìn động tác của anh, ma xui quỷ khiến hỏi: “Có từng giết người chưa?”
Quý Diệc An nhìn ông chủ ngồi bên cạnh, lạnh nhạt trả lời: “Rồi, bọn buôn ma túy.”
“Rất nhiều hả?”
“Cũng không nhiều lắm.” Quý Diệc An nói, “Chỉ khi bọn họ dùng vũ lực với cảnh sát thì chúng tôi mới có thể nổ súng giết nếu không thì sẽ nhận hình phạt.”
Tống Sơ “Xuy” một tiếng.
“Đừng khinh thường mạng người như vậy.”
Từ nhỏ đến lớn Tống Sơ không thích nghe người khác giáo huấn nhưng chưa kịp đáp lại thì phản hiện câu này của Quý Diệc An không có ý đó, chỉ là giải thích, cuối câu xen lẫn một chút bất đắc dĩ.
Quý Diệc An cuối đầu, nghiêm túc đưa “viên đạn” tròn vào băng đạn giả.
Anh thản nhiên nói: “Tôi rất hận bọn buôn ma túy, hai người bạn đại học của tôi đã chết trong quá trình truy bắt bọn họ vào năm ngoái.
Nhưng trên đời này có pháp luật và những người chấp hành pháp luật nên chúng tôi sẽ bảo vệ sự sống của họ đến cuối cùng.
“Lúc vừa vào đội tôi hận không thể tự tay giết bọn buôn ma túy.”
Tống Sơ không im lặng nữa, nhẹ giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, khi bị sư phụ mang đi dạy dỗ, ông ấy nói với tôi, mỗi thành viên trong đội phòng chống ma túy đều có suy nghĩ này nhưng pháp luật không cho phép, nó chính là ác ý trong lòng, nghĩ thì có thể nhưng không thể làm được.
Pháp luật không quan tâm đến tình nghĩa, tàn khốc vô tình nhưng nó là sự bảo mật thấp của bản chất con người.”
Quý Diệc An đóng băng đạn lại, giơ lên ngắm rồi đưa cho Tống Sơ: “Được rồi, để tôi dạy cô.”
•••
Trong nháy mắt khi Tống Sơ làm nổ quả bóng, cô ghé vào tai anh hỏi: “Tại sao không nói cho người khác biết chuyện trước kia mà tôi đã trải qua?”
“Tôi không biết.” Quý Diệc An thành thật trả lời, đôi mắt anh nhìn qua, giống như một dải ngân hà.
Hô hấp Tống Sơ như ngừng lại, cổ tay bị anh cầm không động đậy, trái tim giống như bị người ta bóp nát, cảm giác chua xót tràn từ tỏng ra ngoài.
Vẻ mặt Quý Diệc An thoải mái, giống như anh vừa nói một điều gì đó không thể bình thường hơn.
“Bắn rất tốt, tiếp theo là quả bóng màu xanh kia.”
Tống Sơ hít sâu, lại nâng tay cầm súng lên nhưng lại vì câu tiếp theo của Quý Diệc An mà mềm nhũn.
“Tôi sẽ dạy cô.”
“Dạy dùng súng như thế nào.”
“Cũng dạy cách dùng vũ khí để khống chế đối thủ.”
Viên đạn vững vàng bay ra nhưng bởi vì tay run run mà trật hướng.
Dừng ở trên tấm gỗ.
Giống như pháo hoa đột nhiên nở rộ trong lòng Tống Sơ, cảm giác trong đáy lòng khó mà nói thành lời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...