Ninh Trung Tắc ôn nhu nắm lấy Lệnh Hồ Xung, hái xuống ban chỉ trên ngón tay đeo lên cho Lệnh Hồ Xung, rơi lệ nói: "Hài tử ngốc, từ hôm nay trở đi con là chưởng môn Hoa Sơn. Tương lai khi võ công của con đại thành thì báo thù cho sư nương sau không muộn."
Lệnh Hồ Xung rõ ràng đã biết chuyện Nhạc Bất Quần, hai mắt lệ nóng tuôn trào nhưng không thể làm gì. Nhạc Linh San nhào lên ôm chặt lấy Ninh Trung Tắc nhưng cũng bị nàng điểm huyệt.
Ninh Trung Tắc tiến đến đối diện với Phương Sinh đại sư, Mạc đại tiên sinh và Thiên Môn đạo trưởng, cung kính vái nói: "Các vị tiền bối, sư huynh nhìn tiểu Ninh lớn lên. Hôm nay tiểu Ninh phó thác phái Hoa Sơn cho các vị, mong các vị chiếu cố giúp! Tất cả xin nhờ các vị!"
Nàng vừa dứt lời đã vội xoay người đi, để lại từng chuỗi óng ánh rơi trong gió!
Thiên Môn đạo trưởng nước mắt tràn mi, hét lớn: "Ninh sư muội, là Thiên Môn hồ đồ, Thiên Môn có lỗi với ngươi."
Sau người hắn, Thiên Ất, Thiên Tùng vội kéo lại: "Là Ninh nữ hiệp nguyện ý xả thân cứu võ lâm chính đạo, chưởng môn không nên xung động!"
Mạc đại tiên sinh thở dài một tiếng, biết lòng tìm chết của Ninh Trung Tắc kiên định, không thể quay lại được nên dùng nhị hồ kéo lên chuỗi âm phù thê lương, đưa tiễn chặng đường cuối cho vị nữ hiệp này…
Lúc này, Dư Thương Hải mang theo phái Thanh Thành, Đinh Miễn mang theo phái Tung Sơn đã dồn dập tránh xa, mắt lạnh bàng quan.
Đỗ Dự càng thêm tức giận không thôi. Dư Thương Hải, phái Tung Sơn, Sử Quốc Lương, Vương Bằng… những kẻ chết tiệt này vì lợi ích bản thân muốn bán ra Ninh Trung Tắc, không dễ vậy đâu! Nếu không hô mưa gọi gió, làm đến gà bay chó sủa thì ông đây không phải phản diện!
Liếc nhìn đào cốc lục tiên thổn thức không thôi bên cạnh, Đỗ Dự khẽ nói: "Có muốn chơi vui không?"
Đào Căn Tiên sao chịu được buồn chán, vội vàng nói: "Có gì chơi vui chứ?"
Đỗ Dự lấy ra một vậy, lén nói cho Đào Căn Tiên: "Làm như này."
Đào cốc lục tiên nghe đến ôm bụng cười lớn rồi vội vã chạy đi.
Trong sơn cốc, Ninh Trung Tắc từng bước đi hướng đám người trưởng lão Bảo Đại Sở. Nàng sớm đã tính toán chỉ cần mọi người thoát hiểm, chính mình lập tức tự vẫn đương trường. Có thể dùng mạng mình cứu San nhi, Xung nhi, để bọn họ trở thành hy vọng phái Hoa Sơn là đủ rồi.
Đinh Miễn, Lục Bách, Sử Đăng Đạt, Vương Bằng… nhìn thấy phu nhân Nhạc Bất Quần sắp rơi vào tay ma giáo thì ngấm ngầm hả giận, vui sướng không thôi mà không thấy sáu bóng hình nhỏ bé lủi đến bên cạnh một đường chủ ma giáo. Bốn người nâng lên đường chủ này, kéo tứ chi! Tên đường chủ này nháy mắt bị phanh thây! Biến cố này làm ma giáo vô cùng oán giận. Sáu bóng hình này đương nhiên là đào cốc lục tiên!
Đào Căn Tiên đắc ý vô cùng giơ lên lệnh bài khảm đầy vàng ngọc lớn tiếng nói: "Lệnh bài Tả minh chủ ở đây! Tả minh chủ có lệnh, ngũ nhạc kiếm phái là cây liền cành, sao để cho ma giáo hoành hành ngang ngược được? Đệ tử phái Tung Sơn mau tiêu diệt ma giáo, không được sai sót."
Hắn vừa nói như vậy, ánh mắt thù hận của ma giáo chuyển sang đông đảo cao thủ Tung Sơn!
Tháp tháp thủ Đinh Miễn đối với chậu shjt tự dưng bay đến này chỉ biết há hốc mồm, nhảy dựng lên chỉ vào Đào Căn Tiên lắp bắp nói: "Ngươi… ngươi căn bản không phải đệ tử phái Tung Sơn, tên xấu xí nhà ngươi từ đâu đến? Ngươi trộm lệnh bài minh chủ ở đâu?"
Đào Căn Tiên thấy hắn chửi mình xấu, vội nhảy dựng lên hét lên: "Hay cho tên Đinh Miễn nhà ngươi, ngươi không nhận ra đây là lệnh bài của Tả minh chù à? Ta là đại sư ca của ngươi, Đào Căn Tiên. Đây là nhị, tam, tứ, ngũ, lục sư ca của ngươi!"
Đám người Bảo Đại Sở cẩn thận nhìn lệnh bài minh chủ trong tay Đào Căn Tiên. Ma giáo và ngũ nhạc kiếm phái tranh đoạt cừu sát trên trăm năm, sao không nhận ra lệnh bài thật gỉ chứ? Nhìn thấy lệnh bài này chân thật vô cùng, sáu quái nhân kia còn lia lịa ra tay với đệ tử ma giáo, lại còn xé chết nữa, máu tươi, chi gãy, kêu thảm vang lên khắp nơi, sao họ còn nhẫn được chứ?
Bảo Đại Sở rống giận: "Giết bọn họ!"
Hơn ngàn giáo chúng ma giáo cùng hô vang, điên cuồng công hướng đào cốc lục tiên. Đào cốc lục tiên thấy thế không ổn, lập tức chân bôi mỡ chạy hướng trận doanh phái Tung Sơn.
Đám người phái Tung Sơn vội ngăn lại muốn biết lai lịch những quái nhân này để tránh bị vạ lây nhưng đào cốc lục tiên võ công vô cùng quỷ dị, đông luồn tây né, nháy cái đã chui vào giữa đám người phái Tung Sơn, thậm chí còn ở trong kêu to: "Đông Phương Tất Bại! Mạng nhỏ không dài, ma giáo các ngươi không được chết tử tế!"
Sáu người này quả là thần khí kéo thù hận, đám người Bảo Đại Sở đang chiếm ưu thế, sao chịu nhẫn chứ? Sao còn cần phân biệt có phải phái Tung Sơn thật hay không chứ, dù sao thì cứ một đường giết sạch rồi về Hắc Mộc nhai lĩnh thưởng là được!
Ninh Trung Tắc cách ma giáo gần nhất, mắt thấy đại quân cao thủ ma giáo tiến tới vội rút ra trường kiếm định ngọc thạch câu phần nào ngờ một người một nhiên áp sát nàng, ôm chặt lấy nàng chạy hướng trận doanh nhân sĩ chính phái. Chính là Đỗ Dự!
Ninh Trung Tắc thấy Đỗ Dự một lần nữa xuất hiện cứu mình, trong lòng không khỏi khẽ run. Tiểu tặc này vì sao luôn xuất hiện đúng lúc, cứu mình trong lúc nguy nan? Chẳng lẽ hắn một mực không chết tâm, theo gót chính mình? Nghĩ đến đây, vị hiệp nữ này không khỏi xấu hổ hai má ửng đỏ.
Nàng nghĩ tới đây, vội tránh thoát Đỗ Dự ôm ấp. Đỗ Dự bị ném ra mắt thấy sắp sửa đối mặt với đại quân ma giáo chen chúc đến!
Ninh Trung Tắc hối hận không thôi. Tiểu tặc này công phu kém cỏi, nếu bởi thế mà chết chẳng phải nàng lấy oán báo ân, hại chết ân nhân cứu mạng sao? Nghĩ vậyNinh Trung Tắc vội vung trường kiếm, kiếm khí tung hoành chém giết một đệ tử ma giáo gần bên Đỗ Dự, rồi vội kéo tay hắn tiếp tục chạy đi.
Lúc này hai phe chính tà đã lại hỗn chiến! Phái Tung Sơn, Dư Thương Hải vốn định đứng ngoài cuộc nhưng bị Đỗ Dự sai đào cốc lục tiên làm loạn, kéo tới vô hạn thù hận, lập tức bị kéo vào cuộc!
Đối mặt với rất nhiều cao thủ ma giáo, nếu không muốn bị giết thành thịt vụn thì chỉ có thể cùng Thiếu Lâm, Hoa Sơn, Hành Sơn, Thái Sơn… liên thủ đối địch! Điều này làm Dư Thương Hải, phái Tung Sơn những vị nhân sĩ tinh minh tức đến suýt nổ phổ! Còn có những kẻ mạo hiểm Sử Quốc Lương, Thiên Quang, Vương Bằng, Ngô Lương… cũng bị quấn vào hỗn chiến, thân bất do kỷ chỉ có thể cắn chặt răng, liều mình đối kháng ma giáo.
Đỗ Dự ỷ ôi trong lòng Hoa Sơn ngọc nữ, cười nói: "Ninh nữ hiệp không thể coi nhẹ mạng sống, chẳng lẽ đã quên lời ta nói sao?"
Ninh Trung Tắc gương mặt băng giá, lạnh lùng nói: "Còn nói bậy nữa thì ta sẽ ném ngươi ra!"
Đỗ Dự ha ha khẽ cười: "Ta nói rồi, chỉ cần nàng gặp nguy hiểm, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng!"
Ninh Trung Tắc ngoài mặt không để ý hắn nhưng trong lòng… Nhạc Bất Quần công phu siêu cường nhưng lúc này Nhạc Bất Quần chỉ mang lại sợ hãi và chán ghét cho nàng. Ngược lại, tiểu tử võ công thấp kém này liên tục mạo hiểm bản thân, cứu lấy nàng.
Ninh Trung Tắc nghĩ đến tâm tư đung đưa, vội ném Đỗ Dự vào trận doanh chính phái đồng thời quát lên: "Đệ tử phái Hằng Sơn nghe lệnh, kết trận tự bảo!"
Ngón tay nàng như điện, tích tắc giải huyệt cho Lệnh Hồ Xung và Nhạc Linh San. Hai người mắt thấy Ninh Trung Tắc được Đỗ Dự cứu, không tự tận thì vội cảm tả Đỗ Dự rồi nhanh chóng rút trường kiếm ngăn địch.
Tuy chúng nhân chính phái toàn lực đối kháng, cao thủ lại đông đảo nhưng ma giáo người đông thế mạnh, mắt thấy sắp không địch được. Chúng nhân chính đạo từng bước lui về, ma giáo từng bước ép tới. Cuối cùng nhân sĩ chính phái phải đứng sóng vai, dựa vào vách núi tạo thành thế trận nửa hình tròn, bảo vệ người bị thương ở trong mới miễn cưỡng lay lắt hơi tàn.
Đều nhờ có Bất Giới hòa thượng, đào cốc lục tiên, Đỗ Dự gia nhập, tương đương với thêm một nhóm sinh lực, chính phái mới chống đỡ được đến giờ.
Ninh Trung Tắc và Đỗ Dự sóng vai trường kiếm tung bay, đâm vào trái tim một tên đường chủ ma giáo, giữa tiếng kêu gào thê thảm, một cây châm khe khẽ lao hướng tròng mắt một tên đại lực sĩ ma giáo, làm kẻ này ôm mắt lăn lộn, máu đen liên tục chảy ra.
Lực công kích Đỗ Dự không cao nhưng hắn chuyên nhắm chuẩn tròng mắt, đủ để làm cường giả mất đi lực đề kháng. Ninh Trung Tắc theo sau một chiêu kiếm là lấy được tính mạng đối phương, phối hợp hai người thân mật vô cùng, nháy mắt đã giết hơn 10 cao thủ.
Lúc này, một bàn tay đột nhiên đánh lên trường kiếm Ninh Trung Tắc, chấn đến trường kiếm đong đưa bất định, chính là Tang tam nương.
Nàng nhìn chằm chằm Đỗ Dự quát: "Xem khí tượng của ngươi thì là lang cố, hẳn là người trong thần giáo. Vì sao làm bạn cùng chính đạo, hắc huyết ngân châm trong tay ngươi chính là tuyệt học Hắc Mộc nhai. Nếu là đi sai đường thì mau sửa đổi còn kịp!"
Nàng là trưởng lão ma giáo, nói như vậy thật ra là mời chào Đỗ Dự. Nếu Đỗ Dự lúc này đầu hàng là có thể trực tiếp gia nhập Nhật Nguyệt Thần Giáo. Ánh mắt Ninh Trung Tắc không khỏi chăm chú nhìn Đỗ Dự.
Đỗ Dự đầy thâm ý nhìn Ninh Trung Tắc, lớn tiếng nói: "Tiểu bối quả thật không phải nhân sĩ chính phái, sớm tồn tâm hướng tới Hắc Mộc nhai, lại từng có giao tình với một vị trưởng lão. Nhưng lúc này trong lòng tiểu bối có vướng bận không tiện gia nhập thần giáo, trừ phi nàng được bình an yên vui, tiểu bối mới có thể rời đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...