Bậc Thầy Phản Diện

Ngày đêm thay đổi, đấu chuyển tinh di. Buổi sáng hôm sau, Đỗ Dự chầm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt ra là thầm hô không ổn. Hôm qua chính mình bị thương quá nặng, đêm qua không cẩn thận ngủ mất, không biết Ninh Trung Tắc đại mỹ nhân ra sao rồi? Hắn vừa cúi xuống nhìn thì thấy Ninh Trung Tắc bình yên nằm cuộn tròn bên lồng ngực hắn, hơi thở đã bình ổn, rõ ràng đã thoát khỏi tay tử thần.

Nhưng là Đỗ Dự rất nhanh đã phát hiện, bất kể làm như nào, mỹ nhân này y như ngủ say vậy, nhất quyết không chịu mở mắt. Hắn cười thầm lớn tiếng nói: "Mặt trời đã lên ba sào, chiếu đến cả mông đít rồi còn ngủ lười, như này phải phạt mới được!" Vừa nói dứt lời lập tức vỗ mạnh lên mông Ninh Trung Tắc, không chút phân bua rõ ràng lại định kịch chiến như đêm qua.

Chỉ nghe phốc một tiếng, hắn đã bị Ninh Trung Tắc thẹn quá hóa giận một cước đá bay vào suối nước.

Ninh Trung Tắc nhún người nhảy vào rừng trúc, hái xuống vô số lá trúc, nhanh tay biện thành váy che ngực, vị Hoa Sơn ngọc nữ này nháy mắt hóa thành tiên nữ rừng trúc. Xong xuôi nàng lại nhảy xuống suối nước, chân ngọc giẫm lên ngực Đỗ Dự. Vị hiệp nữ này lạnh giọng nói: "Tiểu tặc ngươi đã chiếm đủ tiện nghi rồi! Nếu không phải xem ở ngươi cứu nữ nhi ta, còn có ta…" Nữ hiệp nói đến chỗ này, thanh âm nhỏ như muỗi vo ve, rõ ràng là nhớ đến đêm qua vì cứu nàng, Đỗ Dự dùng thế quy tức như cuồng như si quấn lấy.

Nhưng là nàng rất nhanh đã đổi giọng: "Bắt đầu từ hôm nay, ta và San nhi phân rõ giới tuyến với Nhạc Bất Quần. Còn có ngươi nữa, không được đến dây dưa nếu không ta một kiếm giết ngươi!"

Đỗ Dự kêu rên giả bộ lăn lộn trong suối nước: "Quả nhiên là nữ hiệp đầy tính ý, một khi dùng xong là vứt bỏ không nhận người a."

Ninh Trung Tắc bị tên xấu xa này làm đầu đầy hắc tuyến, hừ lạnh một tiếng quay đầu rời đi.

Đỗ Dự khóe miệng khẽ cười, ngắm nhìn bóng hình tiên nữ dần đi xa.

Muốn đi sao? Thể chất mỹ nhân nhận chủ a, bảy ngày không luyện công là xuân tâm dập dờn a. Hiệp nữ sao? Hắn không sợ.

Ninh Trung Tắc đỡ lấy Nhạc Linh San đi ra sơn động, khi thấy Đỗ Dự vẫn nằm trong suối nước như là nhìn thấy đệ đệ tinh nghịch nên khẽ nở nụ cười rồi quát: "Ta đi đây.Ngươi định đi đâu?"

Đỗ Dự đứng lên nói: "Ta muốn lên Hằng Sơn cứu Nghi Lâm."


Ninh Trung Tắc khi thấy hắn nói đến Nghi Lâm thì một mặt tình thâm, không hiểu vì sao nàng lại nhớ đến Nhạc Bất Quần, nhớ đến những giây phút ngọt ngào, nắm tay bên nhau trên Hoa Sơn, lúc này ngươi xưa đã thay đổi, biến thành một kẻ điên cuồng mất rồi. Nàng không khỏi khẽ chua xót trong lòng, nước mắt dần rơi.

Đỗ Dự thấy vậy vội nhảy đến bên nàng, vừa lau nước mắt cho nàng vừa trơ mặt nói: "Nếu nàng không quên được ta thì đợi sau khi ta cứu Nghi Lâm thì sẽ quay lại tìm nàng, như vậy được chứ?"

Ninh Trung Tắc vừa tức vừa buồn cười trách móc: "Ngươi nếu dám xuất hiện thì ta sẽ giết ngươi." Nàng đỡ lấy Nhạc Linh San, thoắt cái đã mất hút.

Cùng lúc, Đỗ Dự nhận được thông báo: "Ngươi đã đẩy ngã nhân vật quan trọng, nữ chính ngầm Ninh Trung Tắc. Ngươi cứu sống Nhạc Linh San và Ninh Trung Tắc, độ hảo cảm của Ninh Trung Tắc với ngươi là 60 điểm. Khi độ hảo cảm lên đến 100 điểm, thông qua nhiệm vụ cuối cùng thì có thể dùng điểm phản diện hoán đổi nàng."

Đỗ Dự vô cùng hứng thú với hai chữ hoán đổi nên tiếp tục tra hỏi không gian.

Hệ thống hoán đổi phản diện: chỉ thuộc về kẻ mạo hiểm phe phản diện, có thể tự do hoán đổi nữ chính có 100 điểm hảo cảm, kỹ năng nhân vật chính từng thấy (giới hạn nhân vật chính). Nữ chính hoán đổi được có thể tổ đội với kẻ mạo hiểm, một tổ đội kẻ mạo hiểm có thể có nhiều nhất 6 nữ chính. Khi bắt đầu thế giới, triệu hoán nữ chính tốn điểm phản diện, thực lực nữ chính càng mạnh thì tốn càng nhiều. Nữ chính triệu hoán ra nếu chết thì triệt để tan biến. Ngươi nếu quay về nguyên tác, tìm kiếm nữ chính thì nữ chính kia mất hết ký ức về ngươi, thuộc tính, kỹ năng và kinh nghiệm trước đó.

Hoán đổi kỹ năng: cần ngươi chứng kiến hơn nữa chỉ có thể hoán đổi mật tịch cấp 1. Sau này tăng cấp cần tự lĩnh ngộ.

Đỗ Dự sau khi xem xong hớn hở không thôi. Nghi Lâm không cần phải nói, nhất định phải thu. Ninh Trung Tắc mỹ nhân nữ hiệp đương nhiên không thể bỏ qua. Còn về Nhạc Linh San, hắc hắc… Sao có thể mang đi mụ mụ, để lại thiếu nữ xinh đẹp côi cút trong thế giới tàn khốc này, trở thành vật hy sinh cho Lâm Bình Chi chứ?

Hắn đi tới chiến trường hôm qua xem xét. Trong ngực hắn vẫn còn lại một nửa tịch tà kiếm phổ thật. Phí Bân chết không nhắm mắt vẫn nằm trên đất, Đỗ Dự lật thi thể tra xem nhưng đương nhiên không có thu hoạch gì, cái chết của Phí Bân không có liên quan gì đến hắn nên đương nhiên không có thu hoạch rồi.

Nhưng nhân vật quan trọng tử vong có khả năng rơi đồ, đó chính là minh chủ lệnh nơi ngực Phí Bân. Đồ vật này khi lên Hằng Sơn có lẽ còn có chút tác dụng.

Khi hắn thu dọn xong, về đến sơn động, nhìn thấy những mảnh vụn trang phục của Ninh nữ hiệp, không khỏi nhớ đến nhân thê y nỉ điên cuồng nhưng là cứ nghĩ đến ánh mắt âm độc của Nhạc Bất Quần khi rời đi, Đỗ Dự không khỏi khẽ lạnh run.


Nửa bộ tịch tà kiếm phổ không biết sẽ luyện thành kiếm pháp gì đây?

Đỗ Dự bước nhanh ra khỏi rừng trúc, đi hướng phái Hằng Sơn. Hắn cũng không dám để Nghi Lâm đợi ở phái Hằng Sơn quá lâu. Đặc biệt là trên người Nghi Lâm còn có thể chất mỹ nhân nhận chủ, trong vòng 7 ngảy phải được mình an ủi, nếu không sẽ sa vào trạng thái điên cuồng, thật quá nguy hiểm.

Đỗ Dự thi triển vạn lý độc hành, nhắm chuẩn phương hướng điên cuồng chạy đến Hằng Sơn.

Đi cả ngày, khi cần tìm quán trọ để nghỉ thì đột nhiên nghe thấy thanh âm truyền ra từ rừng cây phía trước: "Thiên hạ rộng lớn như vậy, bảo chúng ta đi tìm tiểu tử kia thì biết tìm ở đâu chứ?"

Một thanh âm khác nói: "Đều tại đại ca, bốn người chúng ta đã nâng đại hòa thượng kia lên rồi, đang định xé hắn thành bốn mảnh thì người lại bị một bãi nước bọt của hắn làm lỏng tay, hại đến sáu người chúng ta thua sạch!"

Một thanh âm khác kỳ quặc nói: "Đánh rắm! Rõ ràng nói là ngũ mã phân thây hắn, nếu không đã không cầm đầu hắn rồi. Mà rõ ràng là lão tam không dùng lực trước, thả tay đầu tiên."

Một người khác nói: "Ta là bị đại hòa thượng đó đánh rắm vào mặt, vì hôi không chịu được mới buông tay…"

Một kẻ khác nói: "Đúng rồi, sáu người chúng ta bình thường vô địch sao có thể thua bởi một đại hòa thượng vô danh tiểu tốt được chứ. Rõ ràng là chúng ta thấy hắn vội vã tìm người nên mới giúp hắn, ha ha."

"Đúng vậy."

"Chính là vậy."


Đỗ Dự nghe đến trợn mắt há mồm.

Sáu thanh âm này vừa nghe đã làm hắn liên tưởng đến sáu kẻ đào cốc lục tiên đi cùng nhau, ưa thích cãi lộn.

Sáu người này nửa chính nửa tà, xuống tay độc ác, một lời không hợp là xé sống kẻ địch. Chính mình vẫn nên cẩn thận thì hơn, hắn chậm rãi đi chuẩn bị tìm đường khác.

Ai ngờ một mặt ngựa vô cùng xấu xí ló ra từ thân cây: "Ha ha! Ta ỉa xong trước, ta thắng!"

"Ai nói ngươi xong trước, ta sớm xong rồi, đang ngồi chờ đây này?"

"Ngươi ỉa xong còn ngồi chờ? Rõ ràng là không ỉa xong được."

Lại một trận cười lớn vang lên.

Đỗ Dự thầm kêu xui xẻo, quay đầu định đi thì mặt ngựa kia đã nhìn thấy hắn, kinh hãi vô cùng hét lớn: "Thật đúng là tìm mãi không thấy đâu, tự dưng lại ló mặt ra, hắn ở đây này!" 

"Cái gì mà tìm mãi không thấy, rõ ràng là ỉa mãi không xong…" Một tên mặt ngựa khác hiện ra.

Theo sau còn có bốn tên gần như giống hệt nhau đi ra từ lùm cây. Có thể thấy được đào cốc lục tiên này dùng lùm cây làm nơi hành sự…

Khi thấy Đỗ Dự, sáu gương mặt xấu xí gần giống hệt nhau lập tức vô cùng vui vẻ, nhất thời mỗi người giơ lên một chi Đỗ Dự!

"Tiểu tử này hại chúng ta tìm được thật khổ, ỉa mãi mới tìm được. Đã nói trước rồi, tìm được là phải kéo tay phải!"

"Không đúng, rõ ràng là tay trái!"


"Ta nói là chân trái!"

Đỗ Dự tốc độ tuy nhanh nhăng căn bản không thể tránh được những kẻ quỷ dị này, thật là khó hiểu, nháy cái đã biến thành công cụ trút giận cho họ, sắp bị xé thành bốn mảnh!

Đỗ Dự mồ hôi chảy ròng, quát lớn: "Sáu vị tiên nhân dừng tay!"

Sáu cái mặt ngựa đang tức giận nghe thấy hai từ tiên nhân, lập tức cười tươi như hoa. Một người nói: "Tiểu tử ngươi công phu kém cỏi nhưng ánh mắt sáng ngời đấy, thật biết nhìn hàng, sao ngươi biết chúng ta là tiên nhân?"

Đỗ Dự cười khổ nói: "Tiểu tử vừa nhìn thấy sáu vị tiên nhân, còn chưa kịp thấy rõ đã bị các vị nắm chặt tay chân, nhanh như tiên linh vậy. Không biết sáu vị là sơn thần hay tán tiên, xin các vị tha cho tiểu tử đi."

Sáu người nghe thấy được tán xưng là sơn thần, tán tiên thì càng thêm vui vẻ, dồn dập gật đầu: "Tiểu tử này quả nhiên có chút dị, không ngờ có thể thấy chúng ta không phải phàm nhân."

Đỗ Dự thấy vỗ mông ngựa có hiệu quả nên lập tức miễn phí đưa tặng hàng loạt câu, cái gì mà ngọc thụ lâm phong, võ công vô song, trí dũng song toàn… đều dùng sạch.

Đào cốc lục tiên chưa từng được nghe nhiều lời vỗ mông ngựa như vậy nên cả đám thả Đỗ Dự xuống, nói nhảm cũng không thèm nói, chỉ tĩnh lặng ngồi nghe hắn vỗ mông ngựa. Sáu kẻ này y như người nghiện thuốc phiện được hút sả láng, gương mặt đầy nhởn nhơ tự đắc, phiêu phiêu dục tiên.

Đỗ Dự vỗ mông ngựa đến miệng lưỡi khô khốc, lại nhìn lên trên thấy mặt trời đã xuống phía tây, mắt thấy một ngày sắp trôi qua nên vội tổng kết: "Tóm lại, tiểu tử kính ngưỡng sáu vị triền miên không dứt như nước Hoàng Hà vậy. Hôm nay tiểu đệ còn có việc gấp nên xin được cáo từ trước."

Lục tiên còn chìm đắm trong những lời vỗ mông ngựa, yên lặng không nói gì.

Đỗ Dự khẽ thở phào một hơi vội chuồn mất nhưng hắn đi chưa được 10 mét đã thấy một gương mặt ngựa xấu xí ngăn trước mặt. Hắn quay người lại thì thấy thêm một mặt ngựa nữa cản phía sau. Sáu mặt ngựa không ngờ vây kín lấy hắn, gần như không còn kẽ hở.

Đỗ Dự cười khổ nói: "Sáu vị tiên nhân, đến cùng là chuyện gì vậy? Tiểu sinh còn có việc phải làm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui