Lại rơi vào tình thế bế tắc, Bành Uy gãi gãi đầu ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Vậy phải làm sao, món đồ chơi này cầm theo bên người vốn là một tai họa, cứ mang ra ngoài là lại có chuyện, chúng ta cũng không chạy đươc.
”
Bành Uy nói đúng, chúng tôi bây giờ đang ở thế bị động.
Nếu thật sự muốn thay đổi tình hình chỉ có một cách, mở USB ra xem bên trong rốt cuộc ẩn giấu cái gì.
Nếu vậy chúng tôi có thể dùng nó để đối phó với bọn họ.
“Về chuyện USB chúng ta phải nghĩ cách…” Tôi vừa muốn nói ra suy nghĩ của mình thì chuông cửa reo.
“Xin chào, tôi là nhân viên dọn vệ sinh.
”
Là giọng nói của một người phụ nữ, Chúng tôi vừa nghe thấy liền cùng đứng dậy.
Đến rồi, nhanh như vậy.
Loại khách sạn nhỏ này làm sao có thể chủ động dọn dẹp vệ sinh cho khách? Chín mươi chín phần trăm người bên ngoài là người đang đuổi gϊếŧ chúng tôi.
Tuy rằng không rõ là bên nào phái tới.
“Anh Địch đưa súng cho em.
”
Bành Uy nóng nảy chìa tay về phía tôi.
Tôi nắm chặt súng trong tay nói: “Tôi cũng biết dùng súng.
”
Nói xong tôi bước về phía cửa.
“Xin chào, tôi là nhân viên dọn vệ sinh.
”
Giọng nói của người phụ nữ bên ngoài lại vang lên, tôi không nói gì, cũng ra hiệu cho Lý Tuyền và Bành Uy im lặng, kéo dài thời gian được bằng nào hay bằng đấy.
Người phụ nữ bên ngoài không lên tiếng nữa, thần kinh của tôi kéo căng, không thả lỏng nổi.
Người bên ngoài chắc chắn muốn đến cướp.
Thân thể vừa mới dán sát vào tường, đúng lúc này cánh cửa bỗng “rầm” một tiếng bị phá vỡ.
Bọn chúng còn có súng, cả người tôi run lên, tôi nắm lấy tay cầm cánh cửa từ từ xoay, Bành Uy cũng căng thẳng theo sát tôi.
Nhưng kì lạ là ngoài của không còn âm thanh gì cả.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Lý Tuyền đứng phía sau chợt lao lên đá văng cửa ra.
Cái người phụ nữ điên rồ này, tay tôi run lên, suýt chút nữa thì bóp cò.
Có một người đàn ông nằm ngoài cửa, bên cạnh gã là bác gái trung niên mặc đồ dọn vệ sinh, đứng im ở đấy giống như bị dọa choáng váng.
Tôi cầm súng chỉ vào bà ta, bà ta đột nhiên hét lên một tiếng rồi chạy về phía cầu thang.
“Ngô Địch, lâu rồi không gặp.
”
Ở cửa bỗng nhiên xuất hiện một người đã lâu tôi không gặp, cô ta nhìn tôi nở nụ cười.
“Tổng giám đốc Ân?”
Tôi không ngờ giờ phút này có thể gặp được Ân Cầm ở đây, nhất thời mềm tay làm rơi súng.
Ân Cầm bước về phía tôi, vừa muốn cúi người nhặt súng, cánh tay liền bị Lý Tuyền nắm lấy.
“Cô là ai?”
Lý Tuyền lạnh lùng hỏi, ánh mắt hơi nheo lại, vẻ mặt đề phòng.
Tôi ho khan một tiếng, rốt cục cũng trở lại bình thường, trực tiếp cầm súng lên, kéo Lý Tuyền, “Người của mình, người của mình.
”
Lý Tuyền vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng may không làm gì khiến tôi mất mặt.
Ân Cầm vào phòng tôi mới thấy, đằng sau cô ta còn có mấy người đàn ông đi theo, trong tay bọn chúng cầm súng.
“Ngô Địch, tôi còn tưởng cậu chạy rồi, hóa ra là bị người ta đuổi gϊếŧ.
Nếu hôm nay tôi không đến đúng lúc cậu cũng không cách nào hoàn thành nhiệm vụ của tôi.
”
Ân Cầm thản nhiên liếc nhìn tôi, lười biếng dựa vào sofa.
Xem ra Ân Cầm dẫn người đến cứu tôi, có người của cô ta tạm thời chúng tôi sẽ không gặp nguy hiểm.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống giường.
“Cảm ơn chị Ân.
”
Dù sao cũng là ơn cứu mạng tôi xưng hô với cô ta thân thiết hơn chút, liếc nhìn Lý Tuyền thấy chị ấy đang nhướng mày nhìn tôi.
Không biết tại sao tôi luôn cảm thấy Lý Tuyền có chút thù địch với Ân Cầm.
Nhưng có lẽ khoảng thời gian này chị ấy trải qua quá nhiều chuyện nên có chút đề phòng người lạ.
“Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Ân Cầm không phải người mù,cô ta nhất định nhìn ra trong lòng Lý Tuyền không thoải mái.
Nhưng cô ta cũng không để tâm, chỉ nhìn tôi hỏi.
Nếu hôm nay chúng tôi đã đi đến bước đường cùng, không còn cách nào khác, có lẽ sự xuất hiện của Ân Cầm chính là một cơ hội để chúng tôi xoay người.
Nhưng tôi không thể dễ dàng coi cô ta thành người của mình như vậy.
Là một người điều hành công ty nổi tiếng về thời trang, có sắc đẹp có đầu óc, bây giờ tôi phát hiện cô ta vậy mà còn có người trong xã hội đen.
Người như vậy, nhất định không thể dễ dàng tin tưởng, nếu không bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền nữa.
“Bành Uy, đưa USB cho tôi.
”
Suy nghĩ một chút, nếu Ân Cầm muốn biết chuyện gì, dựa vào người trong tay cô ta, dùng một chút sức chúng tôi cũng phải khai ra hết.
Cô ta không ép tôi là đang cho chúng tôi một cơ hội, không muốn dùng vũ lực để cưỡng ép.
Cho nên tôi cũng thuận theo, trước tiên cứ hoàn toàn tin tưởng, xem cô ta có thể giải quyết chuyện này giúp chúng tôi không.
Bành Uy cũng biết Ân Cầm, cậu ấy có chút mơ hồ nhưng thấy tôi nói vậy liền đưa USB cho tôi.
Cái đồ chơi này cậu ấy luôn cảm thấy đặt bên người giống như bom hẹn giờ vậy.
“Chị Ân, món đồ này chính là nguyên nhân mà chúng tôi bị đuổi gϊếŧ.
Tôi biết chị có nhiều người, hãy giúp tôi mở khóa ổ USB này.
Tôi sẽ kể cho chị mọi chuyện, đơn hàng lúc trước cũng làm miễn phí.
Tôi đưa USB cho Ân Cầm, cô ta liếc mắt nhìn tôi không không cầm lấy.
“Nếu cô không đồng ý thì thôi, chúng tôi có thể tự đi tìm người.
”
Lý Tuyền đột nhiên nói thế, tôi nổi nóng, suýt chút nữa mắng chị ấy.
Chúng tôi đi đâu tìm người đây.
Đúng lúc này Ân Cầm nhận lấy ổ USB trong tay tôi.
“Đi thôi, đến nhà tôi, tôi giúp cậu mở nó.
”
Tôi sửng sốt, chuyện gì vậy, Lý Tuyền chỉ nói một câu như vậy mà Ân Cầm lại đồng ý? Lẽ nào là do khích tướng thành công? Ân Cầm có thể ngu ngốc trúng trò trẻ con này sao? Không nghĩ nhiều như vậy, tôi cất súng bước ra ngoài cùng Ân Cầm, vừa đi vừa nói chuyện.
“Chị Ân, khóa của USB này rất cao cấp, chúng tôi đã tìm mấy người đều không mở được, chị có chắc là người ở nhà chị mở được không?”
Ân Cầm nghe thấy thế chỉ cười không nói.
Đợi về đến nhà tôi mới biết cô ta cười có ý gì, hóa ra là khinh bỉ tôi.
Hóa ra Ân Cầm chính là một hacker, cô ta học đại học khoa máy tính, sau đó vì khuôn mặt xinh đẹp dáng người cao gầy mới được chọn làm người mẫu.
Cuối cùng tự mở công ty quy mô lớn như ngày hôm nay.
“Hì hì, người đẹp chị giỏi thật đấy.
”
Bành Uy đứng cạnh thấy Ân Cầm thủ pháp thành thạo, tấm tắc khen.
Tôi không hiểu những thứ này, chỉ thấy Ân Cầm vừa gõ màn hình máy tính liền xuất hiện một hàng kí hiệu phức tạp, chắc là số liệu gì đó.
“Ừm, …Khóa này có chút thú vị.
”
Ân Cầm không quan tâm đến Bành Uy, nhìn máy tính khóe miệng nở nụ cười “Xem ra các cậu đã động phải người không nên động rồi.
Khóa như vậy chỉ người của chính phủ mới có.
”
Nụ cười của Ân Cầm cũng không giữ được lâu, vẻ mặt của Ân Cầm càng ngày càng nghiêm túc, sau đó cô ta dừng thao tác trong tay, quay đầu nhìn tôi.
“Ngô Địch, bây giờ tôi đã mở được khóa, nhưng bước cuối cùng sẽ do cậu hoàn thành.
Nội dung bên trong nhất định có liên quan đến người của chính phủ, một khi cậu mở khóa có nghĩa là sau này sẽ có rất nhiều người cả xã hội đen lẫn cả người giới làm ăn chân chính tới tìm cậu.
”
Nói xong Ân Cầm đưa máy tính cho tôi, Lý Tuyền và Bành Uy cũng xoay đầu nhìn tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...