Trịnh Kiệt dại ra như zombie, khuôn mặt in mấy chữ “tôi muốn bay đi theo gió.”
“Sáu tháng, mười hai ngàn tệ.” Tay xã hội đen nói.
Trịnh Kiệt rũ rượi bảo: “Không có, thật sự không có.”
Tư Đồ Diệp tỏ vẻ ngờ vực nhưng không chen vào… Anh ta không biết rõ về khoản nợ của Trịnh Kiệt, tay xã hội đen kia lại nói: “Lấy một lần này thôi, sau này không tìm các cậu nữa.”
Trịnh Kiệt bị đòi nợ nhiều rồi, giờ đã hoàn toàn tê dại chai sạn. Trước đây cũng từng có người nói như vậy, đời nào y mắc lừa nữa, chỉ nói: “Thật sự không có, chỉ có hai ngàn.”
Lâm Trạch: “Vào phòng cái đã, vào rồi nói.”
Tay xã hội đen gạt đi: “Không cần, mấy cậu lấy tiền ra tôi sẽ đi ngay. Ba người chẳng lẽ không góp được mười hai ngàn hay sao?”
Lâm Trạch nhớ tới chuyện lần trước, dù rằng lần này gã ta đeo kính râm nhưng chắc vẫn là người đó. Chắc gã tưởng họ nhiễm HIV nên mới không dám vào trong phòng. Ồ, có lẽ trong trí nhớ của gã, mình và Trịnh Kiệt đều bị nhiễm HIV, nếu Tư Đồ Diệp đến chắc là cùng hút hít… Biết đâu tự làm thương bản thân dọa hắn một tí, nhỏ vài giọt máu chắc hắn sẽ chạy mất dép.
Không thể ở lại chỗ này nữa, sớm muộn cũng phải chuyển đi thôi. Trịnh Kiệt đang mặc cả với tay xã hội đen ở ngoài cửa, còn Lâm Trạch đưa Tư Đồ Diệp vào trong, nghe một lúc thì thấy bên ngoài chốt: “Thôi bốn ngàn thì bốn ngàn vậy.”
Lâm Trạch ngán ngẩm đi mở ngăn kéo lấy tiền, đếm hai ngàn, Trịnh Kiệt vừa vào đã định mượn tiền Lâm Trạch, anh bèn quăng qua cho y. Trịnh Kiệt gộp với ít tiền tiết kiệm cuối cùng của mình, nói mòn cả mồm mới tống được tay xã hội đen kia đi. Cửa vừa mới đóng, y lại thở dài.
Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp đều không nói gì.
Trịnh Kiệt mỉm cười, nụ cười như ánh dương xán lạn, y nói: “Tuần sau phát lương thì tôi trả ông tiền, nấu ăn đã.”
“Gã ta nói sau này không đến nữa hở?” Lâm Trạch hỏi: “Từ từ đã, ông biết bọn gã là người của bên nào không?”
“Biết.” Trịnh Kiệt vào phòng bếp rửa rau, Tư Đồ Diệp chủ động nói: “Để tôi giúp.”
“Anh nghỉ đi.” Trịnh Kiệt nói: “A Trạch không cho anh làm việc.”
Lâm Trạch biết Tư Đồ Diệp không ngồi im được đâu, huống hồ đây là ngày đầu tiên anh ta đến đây nữa nên không cản anh ta, bảo anh ta giúp Trịnh Kiệt rửa rau. Còn anh ngồi trong phòng khách nghĩ một lát, không chừng tay xã hội đen kia nói thật, sẽ không tới nữa. Dù sao anh làm tin mới nên anh cũng rất rõ, đầu năm nay đã càn quét đến những tàn dư băng nhóm cuối cùng cùng trong suốt những năm qua, nếu bọn chúng chạy rồi, thì có nghĩa là Trịnh Kiệt không cần trả nợ nữa?
“Tôi đi lấy đồ của Tư Đồ Diệp.” Lâm Trạch hỏi: “Tối anh Triệu có đến ăn cơm không?”
Trịnh Kiệt: “Tôi gọi điện cho anh ta, anh ta bảo có tới.”
Lâm Trạch cầm chìa khóa nhà của Tư Đồ Diệp ra ngoài, Tư Đồ Diệp vội vàng đuổi theo bảo: “Đi cùng đi.”
Lâm Trạch: “Đi theo tôi.” Anh không đến nhà Tư Đồ Diệp ngay mà đi thẳng tới văn phòng của đội trưởng cảnh sát hình sự đợt trước hỏi thăm tình hình, nhận được tin tức chính xác – đa phần người của nhóm xã hội đen tìm đến Trịnh Kiệt hết lần này tới lần khác đã trốn sạch rồi.
Chuyện mẹ Trịnh Kiệt đang ở trong một căn nhà dưới lòng đất ở Trùng Khánh, vay nặng lãi đã là chuyện gần 10 năm trước rồi. Bởi dính dáng tới quá nhiều thành phần xã hội đen nên công ty đó đã bị dẹp trong đợt càn quét tội phạm lần này. Đội trưởng cảnh sát hình sự cũng không giấu anh, nói hết mọi chuyện mình biết, ngày mùng 2 tháng 2 đã mở phiên tòa lớn, một chuỗi các sự kiện giống như kéo tơ lột kén, rút dây động rừng, những việc này dẫn tới cuộc “thanh tẩy” toàn diện.
Lâm Trạch hơi ngạc nhiên, đây đúng là miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, anh vừa nghĩ tới chuyện làm tin mới, lại vừa liên tục cảm ơn đội trưởng cảnh sát. Lúc rời cục cảnh sát, Lâm Trạch đến nhà Tư Đồ Diệp giúp anh ta thu dọn đồ đạc. Chuyện tiền vay nặng lãi này, chưa chắc đã không cần trả nữa, Lâm Trạch không dám nói trước với Trịnh Kiệt, nhỡ sau này lại hụt hẫng thất vọng. Đến chỗ trọ của Tư Đồ Diệp, trong nhà trống hoác, cô gái thuê chung không có ở đây.
“Còn những hơn một tháng nữa mới đến kỳ hạn thuê nhà lần tiếp.” Tư Đồ Diệp nói, cầm quần, áo sơ mi nhét lung tung vào túi đựng đồ, lại hỏi: “Lúc nào các cậu chuyển nhà?”
Lâm Trạch: “Chưa quyết, Trịnh Kiệt sắp mua nhà rồi, mua xong chúng ta cùng chuyển theo cậu ấy.”
Đồ đạc của Tư Đồ Diệp rất ít, chẳng mấy chốc đã dọn xong. Lâm Trạch đến tủ lạnh xem có đồ ăn gì phải mang đi không, chứ cứ để đây nhỡ hỏng mất. Lúc mở tủ lạnh thì điện thoại anh vang lên, Triệu Vũ Hàng gọi điện tới.
“Ôi, A Trạch, tôi sắp chết rồi.” Triệu Vũ Hàng nói: “Nhà bạn học tôi loạn hết lên vì chuyện đó rồi, làm sao giờ?”
Lâm Trạch không hiểu hỏi: “Gì cơ?”
Triệu Vũ Hàng: “Cái chuyện mà bạn học tôi có người thứ ba đó. Tết Nguyên tiêu người thứ ba gọi điện qua, vợ bạn tôi nảy sinh nghi ngờ, mấy ngày nay cứ truy hỏi tôi mãi, vừa khóc vừa làm ầm ĩ, ngày nào tan làm về là lại cãi nhau về chuyện này, làm tôi cũng chẳng được sống yên thân.”
Lâm Trạch bỗng bật cười, Tư Đồ Diệp dựa vào bên cửa phòng bếp, hơi nghiêng đầu qua, nghiêm túc nhìn anh gọi điện thoại.
Lâm Trạch: “Anh mặc kệ chuyện đó đi, mấy ngày này tới nhà tôi ở đã, ngủ phòng Trịnh Kiệt. Mùng mấy bên anh vào học?”
Triệu Vũ Hàng: “Không phải vấn đề này! Cậu không biết tôi bị kẹp giữa hai bên khó xử chừng nào đâu, vợ chồng cãi nhau đúng là trời long đất lở…”
Triệu Vũ Hàng toang toác kêu gào trong điện thoại. Lúc Lâm Trạch ngẩng lên nhìn thì thấy Tư Đồ Diệp đang lật album của mình, Lâm Trạch vừa nghe điện vừa sáp qua xem, Tư Đồ Diệp vội vàng đóng quyển album lại.
“Này, A Trạch, cậu có nghe thấy không đó, các cậu đang ở đâu, tôi qua luôn đó hay là…”
Tư Đồ Diệp đeo thạch cao tránh đi, Lâm Trạch tò mò nhưng lại bị cánh tay bị thương của Tư Đồ Diệp chặn lại không cho xem. Lâm Trạch tỏ ý bảo anh muốn đi lấy túi, bỏ đồ trong tủ lạnh xuống, nói tiếp: “Anh đứng ở cổng ra ga tàu điện ngầm Quan Âm Kiều đợi bọn tôi nhé.”
“A Trạch, giờ tôi mới phát hiện ra cậu chính là kẻ chiến thắng sở hữu vô số hậu cung.” Tư Đồ Diệp nói.
“Đâu ra.” Lâm Trạch cười xấu xa.
Tư Đồ Diệp khoác vai Lâm Trạch, hai người ở cổng ra ga tàu điện ngầm đợi Triệu Vũ Hàng. Sau khi đón hắn ta rồi cả bọn về nhà ăn cơm. Vốn dĩ Triệu Vũ Hàng tính qua Trùng Khánh để giải sầu, cuối cùng lại “sầu càng thêm sầu”, vợ chồng nhà người ta cãi nhau lôi luôn cả hắn ta vào, rồi còn bị vợ bạn lỡ tay làm thương, đầu bị gạt tàn đập trúng phải băng bó, giờ lại bị cả đám giễu cợt một trận, cuối cùng chỉ biết nẫu lòng ăn cơm, uống rượu.
“Cốc này là chúc A Trạch chính thức về một nhà với em trai tôi…” Triệu Vũ Hàng nói.
“Anh vừa vừa thôi!” Lâm Trạch đang ngậm điếu thuốc, xắn tay áo sơ mi, híp mắt nói trong làn khói: “Đừng có làm người khác thêm ghét nữa đi.”
Tư Đồ Diệp chỉ cười không nói gì, vào phòng sắp xếp lại đồ đạc của bản thân. Lâm Trạch lại nói: “Tư Đồ, anh đừng có cử động lung tung, cẩn thận tay mình.”
“Ái chà ~”, Triệu Vũ Hàng ngao ngán nói.
“Ái chà chà~~~” Trịnh Kiệt nhíu mày, hai người cùng nhau chế nhạo Lâm Trạch.
Lâm Trạch, Triệu Vũ Hàng và Trịnh Kiệt cụng ly. Triệu Vũ Hàng làm giảng viên trong trường, sắp vào học tới nơi rồi nên ngày mai hắn phải bay về, hôm nay ở nhờ lại đây một đêm. Bọn họ uống mấy cốc lận, Trịnh Kiệt xem ti vi trong phòng khách, khuôn mặt Lâm Trạch nhếnh nhoáng men rượu, vào phòng ngã ra giường. Tư Đồ Diệp nằm trên giường đang đọc sách nói: “Sao giường cậu lại có nhiều lông rụng như thế, chắc chắn là rất ít dọn dẹp.”
“Đâu có…” Lâm Trạch ơ hờ đáp rồi kéo người bên cạnh, anh chạm tới tay Tư Đồ Diệp, nắm một lúc rồi lại thả ra. Tư Đồ Diệp hỏi: “Sao thế? Muốn uống trà giải rượu không?”
Lâm Trạch mở đôi mắt chếnh choáng nhìn Tư Đồ Diệp, thầm nghĩ Tư Đồ Diệp đẹp trai thật đấy, sao mấy ngày nay anh ta ít nói vậy? Anh ta đang nghĩ gì thế? Có phải vì vào ở nhà mình nên ngại ngùng chăng?
“Tư Đồ.” Lâm Trạch liếc nhìn anh ta.
“Ừ.” Tay chân Tư Đồ Diệp đều mảnh dài, da trắng nõn nà, hơn nữa khóe miệng còn luôn vương nét cười, giờ đang cởi cúc áo cho Lâm Trạch bằng tay không bị thương. Cái người này, làm 1 cũng được mà làm 0 cũng ngon, thật sự là hàng thượng hạng trong đám gay. Sao trước đây Lâm Trạch chưa bao giờ có suy nghĩ gì với anh ta nhỉ? Giờ đột nhiên anh nghĩ đến chuyện này, tự nhiên lại nhận ra, thế mà trước đây mình lại không thấy Tư Đồ Diệp bảnh như thế, đáng lẽ nên xúc tiến tình cảm sớm hơn mới phải.
Nhưng giữa hai người bọn họ, hình như luôn luôn thiếu một điều gì đó. Tựa như cảm xúc mãnh liệt, cuồng say đột ngột bùng lửa khi yêu đương, hay phải chăng là sự quyến luyến, buông chẳng đành, dứt không nỡ dành cho đối phương?
“Ngủ rồi à?” Tư Đồ Diệp hỏi.
Hôm nay Lâm Trạch hơi mệt, anh nói: “Ngủ đi.”
Uống rượu xong cũng chẳng buồn đánh răng, Lâm Trạch lười biếng cứ nằm như vậy. Tiếng ti vi bên ngoài nhỏ hơn một chút, Triệu Vũ Hàng cũng tắm rửa đi ngủ, Trịnh Kiệt vẫn còn ở phòng bên cạnh chỉ huy hạ đoàn đội phó bản. Phòng tắt đèn, Lâm Trạch quay người nằm lại, anh ngủ bên ngoài, Tư Đồ Diệp ngủ bên trong.
Tư Đồ Diệp dịch qua chút, nằm sát anh. Lâm Trạch sợ chạm tới tay anh ta, bèn nhích ra một chút. Trong bóng đêm, hai người lắng nghe tiếng thở của đôi bên, cơ thể hơi nóng lên.
Lúc đó, có thể do tác dụng của rượu hoặc do đã trống vắng quá lâu, Lâm Trạch rất muốn điên cuồng say một đêm tình, nhưng anh chỉ dám mơ tưởng vậy thôi. Trong sự kích thích cổ vũ của cồn, Lâm Trạch không kìm nổi nghĩ nếu mình và Tư Đồ Diệp bên nhau sẽ như thế nào? Nghĩ miên man một lúc rồi anh ngủ thiếp đi mất.
Ngày hôm sau, Triệu Vũ Hàng phải đi rồi, Lâm Trạch gọi xe tiễn hắn ta ra sân bay, sau đó đi làm một mình. Không có Tư Đồ Diệp bên cạnh cứ như thiếu thứ gì đó, Lâm Trạch đã lên kế hoạch xong xuôi công việc của mấy tháng nay rồi, mỗi ngày chỉ đi làm nửa buổi, cố gắng giải quyết việc xong trong buổi sáng, buổi chiều về nhà chăm sóc Tư Đồ Diệp.
Lúc ăn cơm trưa, khi Lâm Trạch đang và đầy miệng cơm thì nhận được điện thoại của Tư Đồ Diệp, anh ta hỏi: “A Trạch, tôi có thể ăn đồ trong tủ lạnh không?”
Lâm Trạch dở khóc dở cười lẩm bẩm: “Tất nhiên là được, anh làm sao vậy? Sáng nay trước khi ra ngoài tôi đã nói với anh là cứ anh thoải mái rồi mà? Đã ăn sáng chưa vậy?”
Tư Đồ Diệp cười bảo: “Chưa, chuẩn bị ăn đây. Cậu đang làm gì thế?”
Lâm Trạch đột nhiên hiểu ra ý của Tư Đồ Diệp – Anh ta hơi nhớ anh.
Trong giây phút ấy, trái tim Lâm Trạch chan chứa sự ấm áp, ngỡ như nghe thấy tiếng hoa nở bên ngoài cửa sổ. Anh nói: “Đợi chủ biên phê bài, duyệt xong giao cho bên hiệu đính là có thể về rồi, tí cái là tôi về nhà rồi ấy.”
“Ừ ừ.” Tư Đồ Diệp cúp điện thoại, Lâm Trạch và vài ba miếng ăn xong cơm, làm xong hết việc anh nói: “Tôi về nhà trông Tư Đồ Diệp đây.”
“Ôi da ~” Một phóng viên trêu ghẹo: “Quan hệ của hai người còn tốt hơn cả những cặp yêu nhau.”
Lâm Trạch cười rồi đi. Anh mua thức ăn về nhà, còn mang ít đồ be bé cho Tư Đồ Diệp.
Tư Đồ Diệp lại quay lại dáng vẻ cà lơ phất phơ hồi trước, anh ta nằm thẳng đơ trên sô pha nói: “Haizz, sống mà không đi làm chán chết mất.”
Lâm Trạch vào phòng vệ sinh nói: “Tôi gội đầu cho anh nhé, đầu anh sắp nuôi được chim rồi đấy.”
Tư Đồ Diệp lười biếng đứng dậy, nhìn thấy hoa trong túi thì đứng ngắm một lúc. Lâm Trạch cởi Tây trang vào phòng tắm thử nước, ra hiệu bảo anh ta ngồi xuống phía trước bồn rửa. Anh gỡ vòi hoa sen xuống gội đầu cho Tư Đồ Diệp, anh ta thoải mái cứ rên hừ hừ mãi.
Lâm Trạch: “Sướng không?”
Tư Đồ Diệp: “Sướng…”
Lâm Trạch: “Sau này còn đi nữa không?”
Tư Đồ Diệp đột ngột bị hỏi một câu như thế, cả người cứng đơ lại. Lâm Trạch cầm khăn lau tóc cho anh ta, hỏi: “Anh còn muốn đi vòng quanh thế giới không?”
Tóc Tư Đồ Diệp sũng nước, giờ đã dài ra mắc tại bên tai. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Lâm Trạch nói: “Cậu nói sẽ đi cùng tôi cơ mà? Trước đây cậu từng nói thế.”
Lâm Trạch nghĩ lúc rồi cười hỏi: “Nếu tôi không đi thì sao?”
Tư Đồ Diệp đáp: “Vậy tôi đi một mình.”
“Ừ.” Lâm Trạch hơi cảm thấy chán nản muộn phiền. Anh đưa Tư Đồ Diệp ra ngoài, sấy tóc cho anh ta, vừa sấy vừa nghĩ chuyện này. Anh thật sự không có một xíu hứng thú gì với cuộc sống phiêu bạt. Dù sao thì trong mấy năm nay, phóng viên như anh cũng đã phải chạy tới rất nhiều nơi rồi, giờ anh thà ở trong nhà mình, mỗi ngày tan làm về xem ti vi, ăn rồi ngủ còn hơn.
Nhưng Lâm Trạch biết Tư Đồ Diệp đang sợ gì – anh ta ở trong xã hội người Hồi nên thiếu cảm giác an toàn. Anh ta rong ruổi chạy khắp muôn nơi mà chẳng dám dừng lại, chỉ sợ sẽ bị tóm cổ quay về chờ chết. Đó là một loại phản ứng bản năng của anh ta, có lẽ hồi nhỏ Tư Đồ Diệp còn tận mắt chứng kiến chuyện như vậy rồi.
“Nếu anh có ý định ở lại, cũng sẽ không bị bắt về đâu.” Lâm Trạch nói: “Anh dừng chân ở một nơi thì sẽ chết sao?”
Tư Đồ Diệp: “Để tôi nghĩ đã.”
Hợp đồng của Tư Đồ Diệp với tòa soạn còn một năm nữa mới chấm dứt, Lâm Trạch bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ ngao ngán vô nghĩa, chuyện này là sao chứ? Trong tiếng máy sấy vù vù Tư Đồ Diệp nói một câu “Tạ Lỗi” gì đó, Lâm Trạch tắt máy sấy rồi hỏi: “Gì cơ?”
Tư Đồ Diệp hỏi: “Nếu Tạ Lỗi còn sống một năm nữa, cậu sẽ yêu anh ta sao?”
Lâm Trạch biết ý Tư Đồ Diệp, nhưng không đáp lại, bật máy sấy tiếp tục sấy tóc cho anh ta. Tiếng điện thoại vang lên trong tiếng gió, Tư Đồ Diệp cầm lấy máy sấy để Lâm Trạch nghe điện thoại, người gọi đến là Lý Diễm Như.
Lâm Trạch cười nói: “Chị…”
“A Trạch.” Lý Diễm Như không hề nể nang nói thẳng: “Bảo Vũ Hàng nghe điện thoại, chị biết anh ta đang ở nhà chú, hôm kia chị nghe thấy anh ta gọi điện cho chú.”
Chỉ một câu nói đó đã khiến Lâm Trạch liên kết rất nhiều các chi tiết vụn vặt lại, và chợt hiểu ra rất nhiều chuyện.
“Anh ta đã đi rồi ạ.” Lâm Trạch duỗi tay nắm lấy tay Tư Đồ Diệp, tắt máy sấy đi, căn nhà trở nên yên tĩnh như tờ, Lý Diễm Như nói: “Chú đừng lừa chị, chị biết anh ta đang ở đó, chuyện này không liên quan gì tới chú, chị chỉ hỏi anh ta vài câu thôi.”
Lâm Trạch kiên nhẫn nói: “Chị, Triệu Vũ Hàng thật sự không ở đây, trường anh ta khai giảng, anh ta phải quay về đi dạy…”
Lý Diễm Như suýt nữa bật khóc, cô nói: “Chị biết chú không muốn giúp chị, bọn chú đều cùng một giuộc hết!”
Lâm Trạch nghe thấy tiếng gió rất lớn bên Lý Diễm Như, hình như cô đang không ở nhà, vội nói: “Chị tới nhà em đi, em đón chị. Giờ chị đang ở đâu? Chị qua nhà em nhìn là biết ngay em lừa chị hay không.”
Lý Diễm Như không đáp lại, bật khóc trong điện thoại. Lâm Trạch đợi cô khóc một lúc, an ủi: “Qua đây ngồi với em, chị, chị đang ở đâu?”
Lý Diễm Như ngừng khóc, trả lời: “Chị đang ở Tiểu Thập Tự.”
Lâm Trạch hoảng hốt, ga tàu điện ngầm đó rất gần Triều Thiên Môn, chớ có nói là cô nghĩ quẩn định nhảy sông đó nhé, anh vội nói: “Chị vào trạm đi, em đi đón chị.”
Tư Đồ Diệp hỏi: “Sao thế?”
Lâm Trạch cười gượng: “Vợ bạn Triệu Vũ Hàng chính là chị nuôi tôi.”
Tư Đồ Diệp nhất thời làm lố cười ầm lên, anh ta biết chuyện của Triệu Vũ Hàng, Lâm Trạch nhíu mày nói: “Đừng có cười trên sự đau khổ của người khác nữa, có gì hay ho đâu cơ chứ.”
Tư Đồ Diệp biết chuyện này không nên cười, đành liên tục gật đầu, Lâm Trạch nói: “Tôi đi đưa chị tôi qua đây…”
Tư Đồ Diệp cầm điện thoại theo Lâm Trạch ra cửa, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Trịnh Kiệt, nói: “Cơ hội tốt, Trịnh Kiệt, mùa xuân của cậu tới rồi…”
Lâm Trạch vội vàng nói: “Đừng có nói xằng nói bậy!”
Lâm Trạch cướp điện thoại, Tư Đồ Diệp không trốn được, nói trong điện thoại: “Cô gái mà cậu thích ấy, cậu vẫn còn nhớ chứ? Cô ấy sắp ly hôn rồi…”
Tiếng của Trịnh Kiệt trong điện thoại vọng ra: “Thật không? Cô tôi vừa gọi điện cho tôi, tôi không bảo cô tôi hẹn xem mắt nữa! Tôi sẽ về sớm! Giờ chị ấy ở đâu?! Cần người an ủi không?!”
Lâm Trạch: “Này! Thứ đốn mạt! Sao cái gì anh cũng biết vậy?”
Tư Đồ Diệp xuống lầu với Lâm Trạch, hai người ngồi tàu điện ngầm, có người nhường chỗ cho Tư Đồ Diệp, Tư Đồ Diệp ngồi xuống, Lâm Trạch đứng đẩy đầu anh ta: “Không thể nói như thế! Đâu ra cái thói cơ hội đó?! Đây là chuyện vợ chồng người ta, người ngoài không thể thay chị ấy quyết định, để chị ấy tự giải quyết.”
Người trong cả toa tàu đều nhìn anh sếp trẻ tuổi đang lên lớp cấp dưới bị gãy tay trái bó bột, tay phải của Tư Đồ Diệp ôm cái cột bên ghế dựa, lắc lư, khóe miệng vương nét cười, không trả treo lại, Lâm Trạch tức giận gắt: “Đừng có cười, anh nghiêm túc cho tôi!”
“’Dễ thương quá.” Một cô gái trong toa tàu khẽ nói.
Lâm Trạch hoàn toàn câm nín.
Tàu trên không tới bến, Lâm Trạch gọi điện thoại. Hai người vẫn chưa ra khỏi trạm, buổi chiều người không nhiều lắm, trong tốp người túm năm tụm ba trên thang cuốn, Lâm Trạch nhìn thấy Lý Diễm Như.
Sắc mặt Lý Diễm Như rất tệ, Lâm Trạch gọi: “Chị!”
Lâm Trạch đang muốn đến đón cô, Lý Diễm Như lại đạp vào khoảng không, ngã từ trên thang cuốn xuống.
Trong giây phút ấy tất cả mọi người đều sợ điếng người, giày cao gót của Lý Diễm Như tuột khỏi chân, cô ngã xuống hai bậc thang, đầu gối đập xuống đất, túi xách văng vào cái cột, son, đồ trang điểm, tiền lẻ trong túi vương vãi đầy đất, rơi theo thang cuốn xuống.
“Cẩn thận!”
“Cẩn thận chứ! Sao không bám chắc vậy…”
Ngay lập tức có người đi qua đỡ cô. Lâm Trạch xót xa tê tái, tiến lên phía trước ôm cô dậy, để cô ngồi xuống bậc thang cuối cùng. Đầu gối Lý Diễm Như đỏ rực, Tư Đồ Diệp tiến lên trước hỏi: “Có cần đến bệnh viện khám không?”
Lý Diễm Như lắc đầu, những người hóng chuyện nhặt túi xách lại cho cô, Lâm Trạch khẽ nói: “Không sao, không sao…”
Lý Diễm Như thê thảm nhếch nhác ngồi trên bậc thang, im lặng nhìn Lâm Trạch. Cô không khóc lóc, có vẻ vô cùng bình tĩnh. Tư Đồ Diệp nhặt hết đồ trong túi xách lại cho cô, Lâm Trạch hỏi: “Có bị trẹo chân không? Có cần gọi bác sĩ không?”
Lý Diễm Như khoát tay tỏ ý mình đi được, khập khiễng đứng dậy, khàn giọng nói: “Đi thôi.”
Lâm Trạch: “Từ từ, xem có đi được không đã.”
Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp ở hai bên đỡ Lý Diễm Như, lúc này tàu trên không vẫn chưa tới. Có một chàng trai ở xa chạy qua, đưa cho Lý Diễm Như một chai nước suối, Lâm Trạch mở nắp cho cô, đổ vào chỗ bị đụng, dùng khăn giấy lau sạch rồi băng lại. Chàng trai đó khoảng hai mươi tuổi, nói: “Chị thử cử động một chút xem sao.”
Nói đoạn cầm lấy mắt cá chân của Lý Diễm Như thử xoay xoay rồi cười nói: “Không sao, chắc là không bị thương tới gân đâu, về nhà bôi dầu là được. Nếu không yên tâm thì đi khám bác sĩ Đông y coi.”
Tàu trên không tới rồi, Lý Diễm Như lên tàu. Người trên tàu nhường chỗ cho cô, cũng có người nhường chỗ cho Tư Đồ Diệp, Tư Đồ Diệp vội xua tay tỏ ý không cần, tới khi ấy Lâm Trạch mới nhớ ra chưa cảm ơn chàng trai kia.
Lý Diễm Như hỏi: “Các chú ở đâu, này cậu em, cậu tên gì?”
Tư Đồ Diệp: “Phía sau Bắc Thành Thiên Nhai ạ, em và A Trạch ở cùng nhau, em là đồng nghiệp và bảo mẫu của A Trạch.”
Mắt Lý Diễm Như ánh lên niềm vui, tâm trạng khá hơn một xíu. Cô nhìn Lâm Trạch, lại nhìn Tư Đồ Diệp, như thể hiểu ra chuyện gì đó, hứng thú hỏi: “A Trạch, chú đã xóa Jack’d đi được chưa?”
“Xóa rồi thì em tìm ‘bạn’ kiểu gì?” Lâm Trạch hỏi ngược lại.
Từ trước tới nay, người đồng tính tìm “bạn” rất khó, trừ mấy cậu trai lẳng lơ trang điểm lòe loẹt ra thì tìm ra một gay trong đám người không dễ. Lâm Trạch luôn cảm thấy mình không có gay-rada tốt như vậy, hơn nữa đồng tính cũng rất ít, không giống với “đàn ông” và “đàn bà” có những dấu hiệu rõ ràng. Nhìn thấy con gái xinh có thể bắt chuyện đưa giấy trao đổi số điện thoại, bạn bè họ hàng cũng sẽ giới thiệu, muốn tìm một người đồng tính để kết bạn, chẳng lẽ đi hỏi “Anh có phải gay không?” Người hoạt động trên diễn đàn đồng tính cũng ít, dù đa phần người trên Jack’d đều chỉ muốn hẹn chịch, nhưng cũng có những người mong muốn thiết tha quen được người có thể nghiêm túc yêu đương sau này. Trừ hai con đường đó, thì chắc chỉ có đến gay bar.
“Không phải giờ đã có sẵn một người rồi hở?” Lý Diễm Như ra hiệu cho anh nhìn Tư Đồ Diệp.
Lâm Trạch lập tức bối rối lúng túng, thầm nghĩ quái gì mà mấy ngày nay ai cũng đều nói chuyện này vậy?
Tư Đồ Diệp áp qua xem điện thoại, Lâm Trạch đành mở Jack’d ra, đột nhiên thấy có tin nhắn mới, nội dung là: [Này anh đẹp trai, cần giúp gì không?]
Tư Đồ Diệp: “???”
Lâm Trạch ấn mở hình đại diện của người gửi tin cho anh, thấy hình chàng trai trẻ ban nãy vừa giúp, tức thì cùng Tư Đồ Diệp cười ầm lên. Anh nhắn lại cảm ơn, nghĩ bụng thế giới này vẫn đẹp đẽ lắm thay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...