Lúc Tạ Thần Phong quay lại thì mắt vẫn hơi đỏ, gã đưa cho Lâm Trạch bàn chải, khăn mặt và kem đánh răng để anh đi rửa mặt, tắm rửa. Thời tiết ở Quảng Đông không lạnh lắm, anh mặc áo phông và quần lót đi ra, nằm kề vai, đắp chung chăn với Tạ Thần Phong trên giường.
Đèn trần đã tắt, nhưng trong phòng vẫn còn bật chiếc đèn giường ấm áp. Lâm Trạch nghiêng người bấm điện thoại, gửi tin nhắn chúc mừng năm mới.
Từ xa xăm vọng tới âm thanh đếm ngược, 12 giờ, lại một năm mới đến.
“Này, anh thấy năm nay sẽ tận thế không?” Lâm Trạch hỏi.
Tạ Thần Phong nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Em mong đến tận thế hả?”
Lâm Trạch đáp: “Ừ, mong thế, tận thế đến thì sẽ chẳng lắm chuyện phiền phức thế nữa.”
Tạ Thần Phong nói: “Trịnh Kiệt nhất định sẽ điên tiết lắm, bởi cho tới tận thế mà cậu ấy vẫn chưa có vợ.”
Lâm Trạch cười phá lên, anh nói: “Anh đừng lấy cậu bạn FA của tôi ra làm trò cười nhé, cậu ấy sẽ nguyền rủa anh.”
“Đây là ai?” Tạ Thần Phong hỏi.
Kha Mậu Quốc gửi tin nhắn tới, Lâm Trạch nhắn tin nhóm chúc mừng năm mới, chỉ có Kha Mậu Quốc nghiêm túc nhắn lại, gã viết: [Cảm ơn A Trạch, tôi cũng chúc cậu năm mới vui vẻ, năm tới thuận lợi suôn sẻ, ngủ ngon.]
Lâm Trạch nói: “Một người bạn trong quân đội do người khác giới thiệu.”
Tạ Thần Phong: “Anh ta biết chúng ta đang bên nhau, em xem anh ta nói kìa: ‘Cảm ơn A Trạch’ – Tạ Tạ và A Trạch.”
(*) Như giải thích chương trước 谢谢 chính là Tạ Tạ (họ Tạ Thần Phong), cảm ơn A Trạch là 谢谢阿泽 – Tạ Tạ và A Trạch.
Lâm Trạch bật cười, Tạ Thần Phong lại hỏi: “Sao anh ta lại gửi tin nhắn cho mỗi mình em? Anh ta không có ý gì với em đấy chứ?”
Lâm Trạch: “Đâu có gì, có lẽ anh ta là người khá nghiêm túc, người khác gửi tin nhắn nhóm, anh ta đều nhắn lại cho từng người từng người một.”
Tạ Thần Phong đáp: “Nếu anh ta mà tỏ tình, em phải suy nghĩ cho kỹ đấy.”
Lâm Trạch bảo: “Không cần anh lo, giờ chưa tìm được người phù hợp tôi mới đến bên anh, chứ ngày nào đó tôi gặp được người mình thích rồi thì sẽ dứt khoát đá anh ngay, chim khôn chọn cành mà đậu mà.”
Tạ Thần Phong không nói gì nữa. Lâm Trạch cất điện thoại đi, Tạ Thần Phong tắt đèn, chỉnh lại gối, hai người nằm kề bên nhau ngủ.
“Anh làm nhân viên bán hàng hả? Bán gì vậy?” Lâm Trạch hỏi.
Tạ Thần Phong đáp: “Điện thoại.”
Lâm Trạch hỏi tiếp: “Người ta có kỳ thị người bệnh không?”
Tạ Thần Phong khẽ đáp: “Đâu có nói cho họ biết, nhưng bình thường tôi có thói quen đeo găng tay.”
Lâm Trạch ừ tiếng rồi bảo: “Ngày mai anh có đi làm không? Tôi đến chỗ anh xem sao.”
Tạ Thần Phong nói: “Mai không đi làm, ngày kia dẫn em đi nhé. Buôn bán rất tốt, hôm nào đông khách có thể kiếm được hơn một trăm tệ một ngày.”
Hai người lại lặng đi một lát, bấy giờ mùi dung dịch sát khuẩn đã phai đi một chút, Lâm Trạch ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Tạ Thần Phong, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực.
Tạ Thần Phong nói: “A Trạch, tôi yêu em.”
Lâm Trạch đáp: “Đừng có hại tôi nữa, cảm ơn.”
Tạ Thần Phong khẽ khàng: “Tôi có rất nhiều thứ muốn cho em, sau này tôi chết rồi, em có thể tha thứ cho tôi không?”
Lâm Trạch đáp: “Đương nhiên là có.”
Trong bóng tối, hai người không nói gì với nhau nữa. Lâm Trạch thiếp đi mất, nửa đêm anh nằm mơ, trong phút chốc giật mình bừng tỉnh. Anh mơ thấy Tạ Thần Phong tự sát, treo cổ dưới quạt điện trong phòng khách.
Lâm Trạch ngồi bật dậy thở hổn hển, Tạ Thần Phong cũng tỉnh dậy gọi anh: “A Trạch? A Trạch?!”
“Em gặp ác mộng hả?” Tạ Thần Phong vỗ về: “Không sao… Không sao…”
Tạ Thần Phong an ủi trấn an anh mãi, Lâm Trạch lại nằm xuống, nhìn Tạ Thần Phong trong màn đêm tăm tối, mệt mỏi nghiêng người ôm lấy gã, vừa nhắm mắt đã ngủ một mạch xuyên đêm, lúc sáng sớm bị tiếng điện thoại gọi dậy. Chủ biên gọi điện cho anh, bảo anh ngay lập tức quay về đi làm. Lâm Trạch đánh răng rửa mặt, ăn xong bữa sáng, vội vàng chạy tới sân bay.
“Anh cầm lấy ít tiền này đi.” Lâm Trạch đưa một ít tiền cho gã, Tạ Thần Phong từ chối: “Không, giờ tôi thật sự không thiếu tiền.”
“Anh cứ cầm lấy.” Lâm Trạch nói: “Không cần đợi đến sau khi anh chết, giờ em tha thứ cho anh. Đợt nghỉ lễ Tết âm năm nay, anh về Trùng Khánh đi, mua ít đặc sản Quảng Đông, gì cũng được, em dẫn anh về quê chơi.”
Tạ Thần Phong bàng hoàng sững sờ.
Lâm Trạch lại nói: “Anh cứ cầm lấy trước đi, đến lúc đó đến gặp cha mẹ em không được đi tay không đâu.”
Tạ Thần Phong gật đầu: “Ừ.”
Lâm Trạch vào sân bay, lúc quay người lại nhìn thấy Tạ Thần Phong vẫn còn đứng trong đại sảnh. Câu nói cuối cùng của Tạ Thần Phong vào đêm qua đã khiến anh hoàn toàn chịu thua, dù như nào đi nữa, sau khi gã chết đi, Lâm Trạch cũng sẽ không bao giờ tự giày vò tra tấn bản thân nữa.
Anh chỉ tự cứu lấy trái tim mình mà thôi, Tạ Thần Phong nhất định có thể hiểu ý nghĩa của việc anh làm – con người mãi mãi không thể dựa vào người khác cứu rỗi chính mình, chỉ có thể tự cứu lấy bản thân mình.
Mười năm sau, Tạ Thần Phong chết rồi thì sao?
Đến lúc đó có lẽ Lâm Trạch đã dành dụm được một ít tiền, có thể anh cũng sẽ trở thành một tình nguyện viên, giống như Trần Khải vậy.
Có lẽ mỗi tình nguyện viên đều có câu chuyện của riêng mình, từ những người mà Tạ Thần Phong nhắc tới, Lâm Trạch đã tra ra được weibo của rất nhiều tình nguyện viên, có người vì yêu mà nhiễm HIV, có người vì người nhà, người thân gặp vấn đề khi truyền máu mà trở thành nạn nhân vô tội.
Lúc đăng ký lên máy bay, Lâm Trạch cất điện thoại đi, quay về Trùng Khánh.
Anh nghĩ tới rất nhiều chuyện, trước tiên phải nói cho Trịnh Kiệt đã.
Ngày đầu tiên trong năm mới, Lâm Trạch xuống máy bay đi thẳng tới cơ quan, tăng ca làm xong tin mới. Buổi chiều lúc 6 giờ anh về nhà, xem giá cả nhà trọ gần cơ quan, nhìn thấy Trịnh Kiệt vui mừng hớn hở mở cửa vào nhà.
Lâm Trạch giương mắt nhìn y, nụ cười của Trịnh Kiệt vẫn còn đọng trên môi.
Lâm Trạch: “Tôi có một tin xấu.”
Trịnh Kiệt: “Tôi có một tin tốt!”
Lâm Trạch: “…”
Trịnh Kiệt: “…”
Hai người đồng thời im lặng một lát, Lâm Trạch hỏi: “Ông xem mắt thành công rồi?”
“Không”, Trịnh Kiệt lại ủ rũ.
Lâm Trạch co giật khóe miệng, Trịnh Kiệt đi qua ngồi xuống trước bàn ăn, y nói: “Cô ấy thích kiểu đàn ông dạng như anh trai cơ, bảo tôi mắng nhân viên dữ dằn quá.”
Lâm Trạch nói: “Ông cũng rất giỏi chăm sóc người khác mà.”
Trịnh Kiệt nói: “Haiz, thôi đừng nói nữa, ông nói đi xem nào. Tối qua ông chạy đi đâu? Lại ra ngoài thác loạn hả?”
Từ lần xét nghiệm hôm ấy, gần như Trịnh Kiệt chưa bao giờ hỏi Lâm Trạch về chuyện bạn trai.
Lâm Trạch nói: “Tôi quay lại với Tạ Lỗi rồi.”
Lâm Trạch biết Trịnh Kiệt chỉ nói một chữ.
Y như rằng Trịnh Kiệt đáp: “Ờ.”
Lâm Trạch kể tuốt luốt từ đầu tới đuôi chuyện anh và Tạ Thần Phong quen nhau cho Trịnh Kiệt nghe. Trịnh Kiệt bắt chéo tay, vắt chân, hút điếu thuốc, hứng thú lắng nghe.
“Tôi sẽ không quan hệ với anh ta nữa.” Lâm Trạch nói: “Nhưng tôi vẫn còn thích anh ấy, tôi không muốn phải lại mệt mỏi vật vã rời xa anh ấy nữa, nếu không vài năm nữa trôi qua, cả đời này tôi có thể… sẽ chẳng thể nào quên nổi. Dù cho tôi có yêu ai đi nữa, hay thậm chí khi yêu tôi sẽ đều nhớ đến một người sắp chết là Tạ Lỗi.”
“Ừ.” Trịnh Kiệt gật đầu, y nói: “Tôi ủng hộ ông, nhưng ông phải cẩn thận đấy, chú ý sát khuẩn, đừng dùng bàn chải khăn mặt của anh ta… cũng đừng thường xuyên hôn nhau.”
Lâm Trạch cười, gật đầu nói: “Môi chạm môi thôi thì không sao đâu, không có hôn sâu là được. Thế ông có tin tốt gì? Được thăng chức hả?”
Trịnh Kiệt lại bừng từng tinh thần trở lại, y nói: “Cô tôi mua nhà cho tôi rồi!”
Lâm Trạch: “!!!”
Trịnh Kiệt nói: “Vì giục tôi kết hôn mà cô tôi cũng sắp điên, cô tôi nói đặt cọc trước cho tôi, tiền vay thế chấp thì để tôi tự trả, trả xong rồi thì xem tình hình như nào rồi trả tiếp tiền cọc cho cô…”
Lâm Trạch nói: “Tốt quá rồi! Tôi mua đồ gia dụng cho ông! Tôi quen một người làm thiết kế, để anh ta giúp ông thiết kế.”
Trịnh Kiệt cười khà khà, hai người đều hiểu rất rõ một căn nhà ý nghĩa tới đâu. Ở trong thành phố này, dù như thế nào thuê trọ luôn mang lại cảm giác không an toàn. Nếu có một ngôi nhà của mình, có thể tự trang hoàng cái tổ ấm áp của mình, trong những lần đi xem mắt tiếp, Trịnh Kiệt cũng có căn nhà làm vốn rồi, tự tin vững vàng hơn hẳn.
Lâm Trạch đã biết từ lâu việc cô của Trịnh Kiệt rất giàu, nhưng Trịnh Kiệt và Lâm Trạch có tính cách rất giống nhau, thà nghèo tới đâu cũng không muốn đòi người thân phải bận tâm lo lắng. Có lẽ cô Trịnh Kiệt không thể chịu nổi nữa nên mới chi hai trăm ngàn tệ làm tiền cọc nhà cho y, cộng thêm quỹ đất công ít ỏi như muối bỏ biển của Trịnh Kiệt, cuối cùng y đã tạm mua được căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách rộng 59 mét vuông.
Trịnh Kiệt nói: “Khi nào bắt đầu mở phiên giao dịch chứng khoán mùa xuân, tôi sẽ đi xem nhà. Tới lúc đó cùng đi nhé.”
Lâm Trạch thật lòng vui mừng cho Trịnh Kiệt, lại hỏi: “Tiền thế chấp ông trả nổi không đó?”
Trịnh Kiệt đáp: “Tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm, mỗi tháng hai ngàn tư, cao hơn tiền thuê của chúng ta chỉ có sáu trăm thôi. Không đủ thì tôi mượn ông trước vậy.”
Lâm Trạch đồng ý, gật đầu nói: “Ok! Đến lúc sửa sang nhà mà không đủ tiền thì tôi giúp ông ứng trước, dù gì tôi cũng phải dọn ra ngoài ở mà.”
Trịnh Kiệt khẽ nhướng lông mày, nhìn Lâm Trạch với vẻ không hiểu.
Lâm Trạch lại nói: “Nếu Tạ Thần Phong thỉnh thoảng quay lại Trùng Khánh thăm tôi, thì không thể… ý tôi là, tôi định thuê một căn nhà nhỏ tầm một ngàn tệ ở gần chỗ làm tôi. Ông biết đấy, bệnh của anh ấy… Với cả hơn nữa ông có nhà rồi, đi xem mắt cũng dễ tìm được đối tượng phù hợp hơn…”
Trịnh Kiệt: “Sợ gì, gọi anh ta đến ở chung đi.”
Lâm Trạch: “…”
Trịnh Kiệt nói: “Ông bị thần kinh hả, ông tha thứ cho anh ta rồi, anh ta là người yêu ông, sao tôi có thể kỳ thị anh ta? Đến lúc đó chuyển nhà, các ông cũng dọn vào đi. Chú ý vệ sinh là được mà.” Nói đoạn đứng dậy đi tắm, để lại Lâm Trạch ngây như phỗng ngồi trước bàn.
“Vậy quyết định như vậy nha.” Lâm Trạch cười nói.
Trịnh Kiệt ngâm nga trong phòng tắm, tâm trạng cực tốt, gào ầm lên: “Cùng đi xem nhà đi!”
Trong chốc lát Lâm Trạch không biết nên nói gì. Anh vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, chỉ muốn ra sức bày tỏ tâm trạng sục sôi cuồn cuộn trong lòng, nhưng khi vừa định nói thì lại cảm thấy những lời đó rất giả dối kỳ quặc, chẳng bằng đừng nói thì hơn.
Anh mua cho Trịnh Kiệt một cái sô pha, một cái ti vi mới, nói với Trịnh Kiệt rằng sau này trong nhà của chính mình, anh sẽ mãi mãi giữ cho Trịnh Kiệt một phòng riêng để ngủ lại.
Nhưng anh vẫn không thể để Tạ Thần Phong vào nhà mới của Trịnh Kiệt. Dù thế nào đi nữa Trịnh Kiệt cũng phải xem mắt rồi lấy vợ, không thể liên lụy tới y. Tìm người yêu đã khó rồi, trong nhà còn luôn có một vị khách là người nhiễm HIV, người ta chẳng bỏ của chạy lấy người ngay ấy chứ, sao có thể đồng ý yêu đương với Trịnh Kiệt cho được?
Phải đi tìm phòng mới nhanh thôi, sau này lúc Tạ Thần Phong đến thì sẽ dọn qua đó ở vài ngày.
Ngày thứ hai của năm mới, Tư Đồ Diệp gọi điện thoại đến, rủ Lâm Trạch đi chơi với mình.
Tư Đồ Diệp lại tìm được một bé 0, cậu ta ăn mặc rất sành điệu, là trai nhà giàu nứt đố đổ vách, lái hẳn xe Land Rover. Ngày thứ hai nghỉ phép, Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp đi xem phim, ăn cơm. Bé 0 đó sặc mùi dân “nhà giàu mới nổi”, tất cả các hóa đơn cậu ta đều trả hết, lại còn mua toàn ở những chỗ đắt nhất.
Mới đầu, Lâm Trạch còn coi cậu ta như đối tượng xem mắt của Tư Đồ Diệp. Sau đó khi xem xong phim, không ngờ đối phương còn mời Tư Đồ Diệp và Lâm Trạch cùng đến nhà cậu ta xem đĩa, coi bộ muốn ăn sạch cả anh lẫn Tư Đồ Diệp, Lâm Trạch câm nín thực sự.
“Tôi đi trước, mọi người đi chơi nhé.” Lâm Trạch xuống xe rồi nói.
Tư Đồ Diệp kêu lên: “Ấy, A Trạch, đợi đã!”
Bé 0 lái xe tỏ bộ không sao cười cười, nói với Tư Đồ Diệp: “Rảnh thì liên lạc với em.”
Tư Đồ Diệp đuổi theo, Lâm Trạch đang đi đường ngược lại, anh bực dọc: “Anh tìm được toàn mấy thể loại gì đâu?!”
Tư Đồ Diệp khóc dở mếu dở: “Tôi cũng gặp cậu ta lần đầu tiên mà, làm sao tôi biết?”
Lâm Trạch: “Ăn uống thì tự đi mà mời, đến lúc đó tôi đưa anh tiền.”
Tư Đồ Diệp: “Không cần, tôi tự có tiền của mình, nhưng tôi cũng không muốn gặp cậu ta nữa.”
Lâm Trạch: “Vậy cậu tặng đồ gì cho người ta đi.”
Tư Đồ Diệp cười: “Cậu muốn chơi với cậu ta sao, A Trạch?”
Lâm Trạch nghĩ tới cảnh tượng đó, thật sự rất hấp dẫn. Nhưng anh thật sự không thể chịu đựng nổi, người khác như nào thì là việc của họ, tới lúc đó bản thân chắc chắn sẽ xấu hổ ngại ngùng chết.
Lâm Trạch thả chậm bước chân lên dốc, Bắc Thành Thiên Nhai đã tắt hết đèn, Tư Đồ Diệp lại hỏi: “Đi đâu giờ?”
“Đưa tôi về nhà đi.” Lâm Trạch nói.
Trên đường đi, xe cộ vắng hẳn, chỉ có đèn đường vẫn sáng, Tư Đồ Diệp đột nhiên nói: “Nếu chúng ta bên nhau, thì cơ quan có chấp nhận nổi không nhỉ? Tôi cảm thấy như vậy rất tốt.”
Lâm Trạch tức giận gắt: “Đừng có đùa.”
“Hở?” Tư Đồ Diệp nhún vai nói: “Sao tôi mãi mà không tìm được người phù hợp nhỉ?”
Lâm Trạch cười: “Rồi sẽ có thôi, chỉ cần anh tin vào tình yêu.”
Tư Đồ Diệp híp mắt lại, hoài nghi nhìn Lâm Trạch chằm chằm, bỗng hỏi: “Hôm nay trông bộ dạng cậu tràn ngập hạnh phúc, tối hôm trước nữa cậu đi Quảng Châu hả?”
Lâm Trạch cũng chẳng giấu anh ta, nói: “Ừ, tôi đã quyết định ở bên Tạ Lỗi.”
Tư Đồ Diệp: “Anh ta bị nhiễm HIV đó.”
Lâm Trạch: “Tôi thích anh ấy hay không, không liên quan gì tới chuyện anh ấy có bị nhiễm HIV hay không.”
Tư Đồ Diệp: “Cậu mà thân thiết tiếp xúc với người nhiễm HIV, tôi sẽ mặc kệ cậu đấy.”
Lâm Trạch: “Tùy anh.”
“Ơ, sếp!!!”
Tư Đồ Diệp đuổi theo Lâm Trạch, Lâm Trạch đi trên con đường yên tĩnh, quay đầu nhìn anh ta. Dưới ánh đèn đường ấm áp, khuôn mặt đẹp trai của Lâm Trạch toát lên khí phách thiếu niên ngang bướng đơn thuần.
“Cậu nói thật hả?!” Tư Đồ Diệp đứng khựng lại, hoang mang hỏi.
Lâm Trạch gật đầu nói: “Mỗi ngày trước khi ra ngoài tôi sẽ đều sát khuẩn, đừng sợ, tôi đoán một khoảng thời gian nữa anh sẽ ghét bỏ mùi dung dịch sát khuẩn trên người tôi.”
Tư Đồ Diệp chau mày: “Ý tôi không phải vậy, vì sao cậu lại… cậu đồng ý để anh ta quay lại?”
“Ừ.” Lâm Trạch nói: “Vì tôi yêu anh ấy.”
Tư Đồ Diệp hỏi: “Vì sao cậu yêu anh ta?”
Lâm Trạch đáp: “Tôi cũng không biết, yêu chính là yêu thôi.”
Lông mày Tư Đồ Diệp nhăn tít lại, anh ta lại hỏi: “Còn Trịnh Kiệt? Cậu ta mặc kệ cậu?”
Lâm Trạch: “Trịnh Kiệt ủng hộ tôi.”
Tư Đồ Diệp không còn gì để nói.
Hai người đi đến dưới nhà Tư Đồ Diệp, Lâm Trạch nói: “Ngủ ngon, Tư Đồ.”
Tư Đồ Diệp vẫn im lặng đi về phía hành lang, Lâm Trạch nói: “Anh nên chúc phúc tôi.”
“Chúc cậu hạnh phúc, sếp.” Tư Đồ Diệp nói bằng giọng điệu bất cần.
Lâm Trạch nói: “Tôi sẽ vẫn quan tâm anh mà! Đừng như thế.”
Tư Đồ Diệp đứng dưới ánh đèn của hành lang lầu một, có vẻ như đã vui hơn chút, lại hình như muốn nói gì đó. Anh ta giống một cậu nhóc về nhà rất muộn, cuối cùng nói: “Ừ, ngủ ngon, chú em Lâm Trạch. Anh sẽ chuẩn bị đồ cưới cho chú em.”
Lâm Trạch dở khóc dở cười, chiêu này của Tư Đồ Diệp ác quá.
Tư Đồ Diệp rảo bước lên lầu, Lâm Trạch quay người về nhà, trên đường về anh vừa đi vừa nghĩ.
Anh biết có lẽ Tư Đồ Diệp hơi ghen tuông. Dù hai người không yêu nhau, nhưng đã hợp tác với nhau hơn hai tháng. Mấy bữa nay, ngoài thời gian nghỉ ngơi thì cả hai đều bên nhau, vừa là cộng sự trong công việc, lại vừa là cạ cứng thân thiết nhất. Ngày nào đi đâu cũng kè kè bên nhau, ăn cơm cùng nhau, đi làm cùng nhau, đến ngày nghỉ muốn đi chơi cũng gọi điện hẹn nhau. Nếu Tạ Thần Phong quay về, Lâm Trạch chắc chắn sẽ dồn tâm trí lên Tạ Thần Phong, dù sao gã cũng là người bệnh, lại còn là người yêu của Lâm Trạch.
Thể nào cũng sẽ chỉ còn rất ít thời gian bên Tư Đồ Diệp.
Nhưng dù như thế nào đi nữa, Lâm Trạch không thể yêu Tư Đồ Diệp. Thứ nhất họ là đồng nghiệp, mỗi ngày đều cộng tác với nhau, nếu mà yêu nhau rồi, thì mối quan hệ sẽ trở nên rất kỳ lạ. Thứ hai, Lâm Trạch không có… không có cảm giác với Tư Đồ Diệp?
Không hẳn.
Anh không thể kìm lại bản thân nghĩ đến một chuyện – nếu lúc đầu người anh quen trước là Tư Đồ Diệp chứ không phải là Tạ Thần Phong thì sao?
Có lẽ lúc đó anh sẽ đồng ý nghiêm túc yêu Tư Đồ Diệp, và bọn họ thật sự sẽ bên nhau. Đến tay huấn luyện viên thể hình vớ vẩn mà Lâm Trạch còn muốn thử phát triển xem sao, thì nói gì tới một người rất tốt như Tư Đồ Diệp?
Nhưng Tư Đồ Diệp luôn luôn muốn đi, anh ta muốn rời khỏi nơi này, như một du khách vác balo lang bạt khắp nơi. Lâm Trạch dùng những lý do khác thuyết phục chính mình, dẫu có bỏ qua chuyện họ là đồng nghiệp, hay ước mơ của Tư Đồ Diệp đi chăng nữa, thì hai người họ cũng không hợp nhau. Đúng vậy, rất không hợp nhau. Huống chi Tư Đồ Diệp cũng chưa chắc đã thích anh, chỉ là thích chơi chung với anh mà thôi, giống như tâm trạng của đám con trai bảnh chọe ăn mặc sành điệu học cấp ba thích chơi với nhau. Nào, đừng có tự mình đa tình nữa đi.
Ngày hôm sau, Tư Đồ Diệp vẫn như mọi ngày, tựa như chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì. Sáng sớm anh ta lái xe qua đón Lâm Trạch, kỳ nghỉ Tết dương lịch đã kết thúc, phần lớn mọi người đều bắt đầu đi làm.
Trong tháng 1, mỗi ngày Lâm Trạch đều gửi tin nhắn cho Tạ Thần Phong, hỏi gã đang làm gì, đa số các câu hỏi chỉ xoay quanh chuyện ăn ngủ nghỉ… Tạ Thần Phong làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, 7 giờ sáng dậy, 8 giờ đi làm, đến 7 giờ tối tan làm, ăn xong thì về nhà, lên mạng, 10 giờ chúc Lâm Trạch ngủ ngon, sau đó đi ngủ.
Tết âm lịch năm nay đến rất sớm, bởi vừa mới đón Tết dương lịch nên mọi người mang tinh thần rã đám, chỉ nghĩ tới chuyện nghỉ lễ. Công ty Trịnh Kiệt tới tháng 3 mới phát thưởng cuối năm, đồng thời mở cuộc họp năm luôn.
Công ty sợ nhân viên lấy được thưởng cuối năm rồi nhảy việc, không bán hàng đợt Tết âm nữa nên lùi lịch phát thưởng cuối năm. Nhưng đắng lòng thay cho Trịnh Kiệt, Tết âm chỉ được có năm ngàn tệ, thưởng tháng lương thứ 13 cũng không có nốt, đành phải vay tiền Lâm Trạch.
Tâm trạng Lâm Trạch rất tốt, anh lên kế hoạch năm sau với Trịnh Kiệt, dự tính sau Tết âm sẽ không đi thuê phòng nữa, đi xem nhà với y. Hơn hai mươi ngàn tệ gửi ngân hàng lúc trước cộng với tiền thưởng cuối năm, còn có tiền lương trong nửa năm cộng lại, Lâm Trạch tích được cũng kha khá tiền.
Mắt Trịnh Kiệt như sắp long ra tới nơi.
“Ông đào đâu ra mà nhiều tiền vậy?!” Trịnh Kiệt thét gào.
Lâm Trạch vô cảm bảo: “Tiền tích cóp ấy mà, cộng thêm với một ít tiền góp được trước kia, ăn trưa thì cơ quan có trợ cấp, đi làm thì Tư Đồ Diệp đưa đón, lương tháng hơn năm ngàn tệ thì để dành được hai ba ngàn, tiền xăng dầu, phí đỗ xe thì cơ quan thanh toán, mỗi tháng còn được bù cho sáu trăm tệ hóa đơn mời khách, rồi cộng thêm phong bì thu được lúc đi phỏng vấn…”
Trịnh Kiệt nghe mà muốn hộc máu.
Lâm Trạch nói: “Cho ông vay trước, Tết âm mà Tạ Lỗi tới thì cùng nhau về quê.”
Trịnh Kiệt nhìn tài khoản tiết kiệm sáu mươi ngàn tệ của Lâm Trạch, thân làm kẻ chưa hết tháng đã cháy túi nước mắt lưng tròng.
Tết âm Trịnh Kiệt vẫn phải gửi cho mẹ ít tiền, Lâm Trạch cảm thấy mấy ngàn tệ cũng đủ rồi, mỗi người lấy năm ngàn tệ về nhà, tiền còn thừa dự phòng, năm nay còn phải trang hoàng sửa sang nhà cho Trịnh Kiệt, mua đồ gia dụng, bếp ga, bất động sản,… cũng phải chi kha khá rồi, ít nhất cũng phải hai ba mươi ngàn.
Sau này còn phải tích tiền chữa bệnh cho Tạ Thần Phong, bổ sung dinh dưỡng… Thứ cần tiêu rất nhiều, nhưng Lâm Trạch tin rằng với tình hình trước mắt thì tương lai anh rất sáng sủa, sự nghiệp khởi sắc thăng hoa, rồi sẽ có cả nhà cả xe.
Tuổi thơ của Lâm Trạch và Trịnh Kiệt đều vô cùng tăm tối, mẹ của Trịnh Kiệt mà cờ bạc thắng thì sẽ cho y tiền, để Trịnh Kiệt lít nhít dắt Lâm Trạch đi mua đồ ăn. Thắng tiền thì vui sướng lắm thay, nhưng hễ mà thua thì ầm ĩ om sòm hết cả nhà.
Lúc cha mẹ Lâm Trạch không cãi nhau thì vợ chồng họ cũng đã trải qua một khoảng thời gian đầm ấm hòa thuận. Hồi anh 5-6 tuổi, chủ nhật cha mẹ sẽ dắt anh đến nhà bà ngoại đón em trai. Sau đó, họ sẽ ôm em trai, dắt tay anh, đưa hai anh em cùng đi dạo đường phố, đến quán ăn, lượn công viên.
Con người thường dễ quên mất những điều tốt đẹp mà người khác làm cho mình, nhưng lại nhớ mãi chẳng quên những điều xấu xa mà người khác gây ra cho bản thân. Với Lâm Trạch, chỉ cần đã từng được nếm một chút ấm áp thì anh sẽ không thể hoàn toàn vứt bỏ gia đình. Anh chẳng ở được với cha mẹ, cũng không muốn tự tìm khổ cho mình, nhưng anh đã rời nhà đi làm rất nhiều năm rồi, Tết năm nay anh muốn về thăm nhà xem sao.
Trịnh Kiệt đi đặt vé tàu hỏa, điên cuồng F5 trang web tàu hỏa, Lâm Trạch dùng máy tính chuyển tiền cho Trịnh Kiệt vay.
Mưa đông dai dẳng rốt cục cũng tạnh, Bắc Thành Thiên Nhai vẫn như cũ với những dòng người ngược xuôi hối hả. Đã gần tới Tết âm, hương vị của sự cô đơn như phảng phất trộn lẫn trong ánh sáng nhợt nhạt cùng cơn gió đông đìu hiu. Người qua đường choàng khăn quàng cổ, đội mũ len đi qua quảng trường, Lâm Trạch lại một lần nữa khát khao cháy bỏng được yêu đương. Trong ngày đông này, nếu có người yêu ở bên thì sẽ hạnh phúc ấm áp nhường nào.
Lâm Trạch mở máy tính trong Starbucks, nhìn thấy tin nhắn của Tạ Thần Phong: [A Trạch, Tết âm năm nay có lẽ tôi không về Trùng Khánh, cuối năm buôn bán đắt hàng, bận rộn không đi được.]
Lâm Trạch: “…”
Trước đây đã bàn xong rồi cơ mà? Lâm Trạch hơi buồn bực vì bị cho leo cây, anh hỏi vì sao, ảnh đại diện của Tạ Thần Phong vẫn xám ngoét. Anh cầm điện thoại gọi cho Tạ Thần Phong, nhưng gã chẳng nghe máy.
Lâm Trạch hơi hoang mang, chẳng lẽ gã phát bệnh nhỉ? Hay gọi điện cho Trần Khải hỏi tình hình như nào.
Gần đây Lâm Trạch và Tạ Thần Phong đều hơi bận, liên lạc cũng thưa thớt hẳn, Lâm Trạch nghĩ dù thế nào Tết âm cũng gặp nhau nên không quan tâm lắm, ai ngờ tự dưng lại nhận được tin thế này. Cảm giác như đang ngập tràn hy vọng, đột nhiên tan tành vụn vỡ vậy.
Lâm Trạch nghĩ một chốc, lại gửi tin nhắn hỏi: [Vậy lùi lịch về nhé? Tết Nguyên tiêu qua đây nhé?]
Tạ Thần Phong không trả lời, Lâm Trạch dựa vào ghế cẩn thận nghĩ, lúc ấy bản thân anh tự đề xuất mong muốn, cũng không nghĩ nhiều tới ý kiến của Tạ Thần Phong. Thói quen suy nghĩ của Lâm Trạch vẫn còn nhiễm sự độc đoán cực đoan, dục vọng kiểm soát cực mạnh, anh muốn tất cả mọi thứ đều phát triển theo đúng mong muốn của mình. Sau khi ra ngoài xã hội, anh đã không ngừng nhắc nhở bản thân về điểm này, nên dần dần đã thay đổi rất nhiều.
Hay là Tạ Thần Phong đang sợ? Sợ ở bên anh sẽ quay lại bộ dạng như trước? Lâm Trạch có thể cảm thấy sự nỗ lực của Tạ Thần Phong, mà mục tiêu của sự cố gắng đó chính là Lâm Trạch. Có lẽ bản thân không nên vội vàng chấp nhận gã như thế, nên để cho Tạ Thần Phong càng có thêm động lực phấn đấu.
Có lúc anh cũng không chú ý tới cảm xúc của Tạ Thần Phong, Lâm Trạch tự kiểm điểm lại mình, rồi lại tìm cớ bào chữa cho bản thân, anh đã làm 1 quen rồi nên cũng không nhạy cảm tinh tế cho lắm.
Lâm Trạch lại gửi tin nhắn: [Nếu công việc anh đang phát triển, kiếm được tiền, thì cứ ở lại Quảng Châu trước đi, chuyện sau này bàn sau.]
Tạ Thần Phong vẫn mãi chẳng nhắn lại, Lâm Trạch hơi sầu não bức bối, anh thở hắt ra một hơi rồi đi làm.
“Tết âm định làm gì?” Tư Đồ Diệp cười hỏi anh.
“Về quê.” Lâm Trạch nghĩ một lát rồi hỏi: “Còn anh? Anh có về quê không?”
Lâm Trạch biết quê Tư Đồ Diệp ở Tân Cương, hồi đầu nghe thấy chuyện này anh còn cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng Tư Đồ Diệp thật sự có nét đặc trưng của người Tân Cương, trên thẻ căn cước của anh ta thì lại ghi là dân tộc Hán.
Tư Đồ Diệp không kể về gia đình anh ta. Lâm Trạch nghĩ anh ta vừa tốt nghiệp đại học xong đã rời nhà du lịch khắp nơi trong nước, bình thường cũng chẳng thấy anh ta gọi điện cho gia đình, chắc hẳn quan hệ với nhà không được tốt lắm, nên cũng chẳng dò hỏi.
“Anh muốn quay về Karamay không?” Lâm Trạch nói: “Ngồi máy bay về đi.”
“Hả? Không.” Tư Đồ Diệp cẩn thận lái xe, chẳng hề nhìn Lâm Trạch.
(*) Karamay: Karamay là một địa cấp thị thuộc Khu tự trị dân tộc Uyghur, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. (Theo Wiki)
Lâm Trạch biết nếu Tư Đồ Diệp không nói, thì anh không nên hỏi quá nhiều, nhưng dù sao đi chăng nữa bọn họ cũng có quan hệ cấp trên – cấp dưới, cùng làm việc với nhau, Lâm Trạch cảm thấy bản thân nên quan tâm anh ta hơn.
“Cãi nhau xích mích với gia đình hả?” Lâm Trạch hỏi.
Tư Đồ Diệp nói: “Gia đình cha tôi là người Hồi giáo.”
Chỉ với một câu nói đã khiến Lâm Trạch ngay lập tức đoán ra rất nhiều nội tình.
Lâm Trạch: “Mẹ anh là người Hán?”
Tư Đồ Diệp cười: “Ừ.”
Lâm Trạch nói: “Mẹ anh chắc chắn rất đẹp.”
Tư Đồ Diệp nghiêng đầu nhìn Lâm Trạch, nói: “Cha tôi cũng đẹp trai lắm. Bọn họ có một gia tộc rất lớn.”
Chẳng trách nào Tư Đồ Diệp không muốn về nhà, trong thế giới của người Hồi, đồng tính luyến ái là điều cấm kỵ, chắc hẳn ẩn trong chuyện mẹ Tư Đồ Diệp gả cho cha anh ta cũng có rất nhiều thăng trầm phức tạp.
Lâm Trạch hỏi: “Gia đình cha anh thuộc dân tộc Duy Ngô Nhĩ hả? Dân tộc Duy Ngô Nhĩ có họ Tư Đồ không?”
Tư Đồ Diệp đáp: “Người dân tộc Duy Ngô Nhĩ không có họ, đều là tên mình thêm tên cha. Tên gốc của tôi là Dao Lý Ngõa, có nghĩa là con hổ nhỏ. Sau này cha mẹ tôi ly hôn, tôi đổi sang họ mẹ. Mẹ tôi lại ra nước ngoài rồi, tôi không đi theo bà ấy.”
Lâm Trạch thầm nghĩ hèn chi, vốn dĩ hai gia tộc kết thông gia đã có khoảng cách về văn hóa, sinh con trai xong rồi ly hôn, đồng tính luyến ái… Những người thuộc đạo Hồi đều tuân theo quan niệm truyền thống của gia đình, đồng tính là sẽ bị treo cổ, Tư Đồ Diệp ở trong xã hội đó chắc chắn sẽ cảm thấy rất cô đơn.
“Vậy Tết âm anh định làm gì?” Lâm Trạch hỏi: “Hay là về quê với tôi và Trịnh Kiệt?”
Tư Đồ Diệp không trả lời, nhìn Lâm Trạch hỏi: “Chỉ có hai bọn cậu?”
Lâm Trạch đáp: “Có lẽ Tạ Thần Phong không cùng về được rồi, nhưng chưa chắc, chỉ là có lẽ, anh ta ở Quảng Châu hơi bận, không biết có thể về hay không.”
Sắc mặt Tư Đồ Diệp ngay lập tức sa sầm đi hẳn, sau đó anh ta nói: “Thôi, tôi ngại gặp người lớn lắm. Mùng mấy cậu quay lại?”
Lâm Trạch biết nhà mình với Trịnh Kiệt cũng chẳng có gì hay ho, không đi thì thôi, đáp: “Chắc khoảng một hai ngày thì quay lại.”
Tư Đồ Diệp: “Tạ Thần Phong thì sao? Khi nào sẽ đi?”
Lâm Trạch: “Có lẽ vẫn sẽ quay lại Quảng Châu một lần đã… Tôi không chắc.”
Tư Đồ Diệp ngao ngán nói: “Vậy tới mùng 3, mùng 4 Tết chúng ta cùng nhau đi chơi nhé?”
Lâm Trạch cười: “Ok!”
Tư Đồ Diệp cầm máy ảnh xuống xe, hai người đi phỏng vấn hoạt động mà chính phủ tổ chức đợt trước năm mới ở viện dưỡng lão Trùng Khánh. Từ buổi trưa cho tới tận sẩm tối, vẫn còn nhân viên công tác xã hội đang giúp đỡ. Hội những người già rất thích Tư Đồ Diệp, tóm lấy anh ta nói chuyện không ngừng.
Có người biết Lâm Trạch là phóng viên, bắt anh qua, khóc lóc tới mức nước mũi nước mắt đầm đìa, kể lại chuyện con cái nhà bọn họ. Lâm Trạch đã gặp rất nhiều chuyện như vậy, đối với rất nhiều người phóng viên chính là vị cứu tinh. Từ chuyện ly hôn, bị lừa gạt tình cảm, bị mấy tay buôn lừa đảo, người già không nơi ở trẻ em không ai nuôi… Gần như gặp phải bất kỳ vấn đề gì, họ đều hy vọng phóng viên có thể đăng tin, giúp họ giải quyết nỗi đau khổ của mình, ít nhất cũng tạo ra được âm thanh kêu cứu để xã hội nghe thấy.
Cũng có người thể hiện thái độ thù địch, mong rằng sẽ bóc trần được vô số chuyện, phơi bày chúng ra ánh sáng. Những chuyện này nhiều không kể xiết, nói tới nói lui thì chung quy vẫn là các chuyện xảy ra hằng ngày bên bản thân, cực kỳ bình thường, hay có những chuyện mà người nói cũng chính là kẻ trong cuộc. Đời người thường u tối mờ mịt, chẳng biết đâu là điểm cuối. Thế nhưng, nếu lấy những tin đó đăng lên báo, thì sẽ chẳng có tí tính thu hút nào.
Cũng có người thường thổi phồng sự bất hạnh của bản thân, để mong nhận được sự chú ý của dư luận, hoặc ra sức bôi nhọ đối tượng mình lên án, bóp méo thêu dệt đến nỗi đối phương trở thành kẻ tội ác tày trời. Trong mấy tháng mới làm phóng viên, Lâm Trạch thường xuyên gặp phải những cảnh ngộ bất hạnh, khuyên nhủ bọn họ, lúc phỏng vấn vẫn cố gắng hết sức tháo gỡ vấn đề cho những người yếu thế.
Thế nhưng, sau khi làm những việc đó, anh càng ngày càng mệt mỏi, điện thoại cứ liên tiếp không ngừng hết cuộc này cuộc khác. Tất cả câu chuyện của bọn họ đều sẽ có phần sau, sau nữa, sau đó anh thật sự không thể quan tâm nhiều tới thế nữa, chỉ đành tận tâm lắng nghe, lúc đi làm thì làm hết những gì trong khả năng, sau khi tan làm thì mặc kệ anh chị có nhảy lầu hay tạt axit tình địch hay không, tắt máy không nghe.
Giống như những vấn đề tranh chấp mà người già trong viện dưỡng lão nói tới – người già bị người già ức hiếp, hoặc con cái không tới thăm, con cái có được nhà của cha mẹ rồi thì quăng họ vào viện dưỡng lão chẳng thèm dòm ngó, vân vân và vân vân, tất cả đều là những vấn đề mang tính xã hội, tin trang nhất lần này là tin về chính phủ, tuyệt đối không thể lên bất kỳ nội dung nhạt nhẽo nào khác.
Lâm Trạch thông cảm lắng nghe, an ủi bọn họ, mãi cho đến lúc một cụ già nhắc tới chuyện bị hộ lý ngược đãi. Cụ ta ngồi trên xe lăn, tức giận tố cáo với Lâm Trạch, Lâm Trạch mới cảm thấy cần phải lên tiếng.
Tư Đồ Diệp nghe tới chuyện này, tức khắc kinh ngạc.
“Hộ lý tát các bác?” Tư Đồ Diệp không thể tin hỏi.
Lâm Trạch làm động tác “suỵt”, tỏ ý Tư Đồ Diệp đừng xen vào, tiếp tục nghe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...