Bắc sơn có thao thiết

 
Cố Duy bị dọa đến mức run bắn mình, quay đầu nhìn mới thấy bàn tay trắng trẻo của Bắc Sơn bị cửa kẹp cứng. Hắn sợ quá nên vội vội vàng vàng mở cửa, Bắc Sơn ôm tay oà khóc vô cùng đáng thương.
 
Cố Duy vội vàng ôm cậu lên rồi quay về giường, cầm tay Bắc Sơn kiểm tra cẩn thận. Tay Bắc Sơn mềm mại lắm, còn rất ấm áp, khớp xương rõ mà không trơ gầy, làn da trắng nõn mà không yếu ớt, ngay cả mạch máu cũng rất đẹp mắt. Tuy nhiên lúc này mu bàn tay cậu lại không ổn, có một vết hằn xanh xanh đen đen, trông mà phải giật mình.
 
Cố Duy quay người đi tìm túi đá chườm, thế nhưng Bắc Sơn lại cứ níu tay áo hắn không buông, đáng thương cầu xin: "Có phải anh không cần em nữa không, em sẽ nghe lời, em không cố tình đâu..."
 
Trái tim già nua của Cố Duy lại bắt đầu khua loạn hết cả lên: "Anh biết, anh biết, anh đi lấy thuốc cho em."
 
Thế nhưng Bắc Sơn vẫn không chịu buông tay: "Xin lỗi, em sẽ không gây phiền gì cho anh đâu, em sẽ ngoan mà... hức..."
 
Lại trở về trạng thái ngày hôm qua rồi.
 
Cố Duy bị dáng vẻ đáng thương của cậu khiến lòng dạ xót xa, chẳng thể làm gì khác hơn là cõng cậu tới tủ lạnh lấy đá, rồi lại cõng cậu tới WC lấy khăn mặt, cuối cùng về giường chườm tay cho cậu. Bắc Sơn ngoan ngoãn nằm trên lưng hắn, dụi đầu vào cổ hắn, rồi lại nghiêng đầu hôn nhẹ lên vành tai hắn, gắng sức biểu hiện sự yêu thương và thân thiết theo kiểu của thú nhỏ. Nếu không phải giờ đang không tiện thậm chí cậu còn muốn cho Cố Duy gãi bụng mình nữa - mà đây chính là cách biểu đạt tình cảm cao nhất ở động vật.
 
Cố Duy bị sự mờ ám của cậu khiến cho hoa mắt chóng mặt, không ngừng tự phỉ nhổ trong lòng... dù là yêu tinh chăng nữa, hắn đã nhặt rồi thì phải nuôi cho thật tốt!
 
Chườm qua chườm lại xong Cố Duy vẫn muốn đưa Bắc Sơn đến bệnh viện kiểm tra xương, nhưng Bắc Sơn vẫn kiên quyết từ chối: "Có phải anh định đưa em đến một chỗ xa xôi để em không biết đường về rồi lén bỏ đi không... huhuhu..."
 
Cố Duy: !!!
 
Chẳng lẽ đây chính là cảnh tượng khi Bắc Sơn bị người nhà vứt bỏ ư?
 
Hắn đành đầu hàng: "Sao lại thế được, chúng mình ở đây, không đi đâu cả nhé."
 

Bắc Sơn nước mắt lưng tròng, một đôi mắt đen ngời sáng nhìn hắn: "Anh đừng đuổi em đi."
 
Cố Duy: "Không đuổi em đi."
 
Bắc Sơn: "Anh cũng đừng đi nhé."
 
Cố Duy: "Anh cũng không đi."
 
Bắc Sơn: "Phòng ở cũng không được đi."
 
Cố Duy: "Không đi... Nó cũng không đi được..."
 
Bắc Sơn: "Bánh bao cũng không được đi."
 
Cố Duy: ...
 
Ánh mắt Bắc Sơn sáng ngời khát vọng: "Em ăn bánh bao được không, em vẫn chưa được ăn bánh bao nhân rau cần..."
 
Cố Duy: "... Em vừa mới ăn sáng xong mà?"
 
Bắc Sơn: "Bụng em lại trống rồi, em có thể ăn thêm một cái bánh nữa..."
 
Cố Duy: ...
 
Không đồng ý thì em ấy lại khóc mất, sao tự nhiên có cảm giác mình không nuôi nổi...

 
Vì thế Cố Duy dắt Bắc Sơn đi ăn vụng bánh bao trong bếp.
 
Bắc Sơn ăn, Cố Duy bên cạnh chống cằm nhìn cậu ăn. Khung cảnh đang vô cùng hài hoà thế nhưng lúc sau bị nhân viên cắt ngang: "Ông chủ, thư ký Hào Thành vừa gọi điện thoại nói muốn đặt một bàn Nhất Ức Hàng Châu, phải làm sao đây?"
 
Cố Duy bật dậy, nhíu mày: "Nói chúng ta tạm dừng phục vụ mấy bàn này."
 
Cô bé sắp khóc đến nơi: "Em cũng bảo rồi, nhưng cổ nói là cổ không biết ăn nói sao với sếp!"
 
Tân Hồng Các tuy chuyên về món Giang Nam, nhưng ngoài thực đơn thông thường ra thì còn có các món đặc biệt "Nhất ức Hàng Châu", "Thức vị Kim Lăng", "Cưỡi hạc về Dương Châu", "Đồ ăn Thượng Hải", "Gió tây thổi qua Thượng Hải khi tà dương vừa chớm", một bàn tiệc được ba bậc thầy ẩm thực thực hiện, cực kỳ thơm ngon. Một ngày chỉ có hai bàn, mà phải đặt trước mới có, đây có thể nói là chiêu bài của Tân Hồng Các. Thậm chí nếu nói Tân Hồng Các phải dựa vào nó mới có thể trụ vững trong giới thì cũng không sai.
 
Thế nhưng ba ngày trước, người cha độc tài của Cố Duy muốn lôi hắn về nhà nên chơi trò rút củi dưới đáy nồi, chi một khoản tiền lớn bế ba vị đầu bếp kia đi, quyết tâm không cho hắn mở hàng ăn nữa. Không còn đầu bếp chính, món chủ lực cũng không làm được, Cố Duy lâm vào thế lấy trứng chọi đá, sợ là phải đập luôn bảng hiệu của Tân Hồng Các, tuyên bố phá sản đến nơi rồi.
 
Cố Duy ảo não đi tới đi lui, cô bé nhân viên vẫn nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng hắn đành thở dài: "Đi, bảo cổ bình tĩnh chút, tôi đi tìm Tôn sư phụ."
 
Cô bé nhân viên cũng không thích bị khó xử nên lập tức hoan hỉ chạy đi.
 
Cố Duy lấy điện thoại gọi cho Cố Lập Quân, lúc quay người lại thấy Bắc Sơn hơi sợ sệt đang nhìn mới bèn trấn an cậu: "Không sợ, dù phải khăn gói về quê anh cũng sẽ mang em theo cùng. Đợi anh thành ông chủ lớn rồi sẽ mua cho em nhiều đồ ăn ngon hơn."
 
Đường truyền điện thoại đã thông, Cố Duy lại thở dài: "Đáng tiếc không thể tự mình nấu ăn cho em." Cố Lập Quân chủ trương đàn ông con trai người không được dính khói bếp, ghét nhất việc hắn lăn vào bếp nấu ăn.
 
Bắc Sơn ngập ngừng nói: "Anh không nấu cho em ăn nữa sao?"
 
Một bát mì nấm hương có thịt kia là bữa cơm no bụng đầu tiên của Bắc Sơn, cũng là bữa cơm ngon nhất cậu từng được ăn. Thú non cũng như chim nhỏ, sẽ chọn người đầu tiên nó nhìn thấy.

 
Bắc Sơn nghĩ sau này mình không được ăn nữa, cảm thấy chuyện này còn khó chịu hơn cả chuyện phải xa cha mẹ. Mũi cậu cay xè, khóc ré lên, lặp đi lặp lại : "Anh không nấu cho em ăn nữa à!"
 
... Nấu.
 
Cố Duy cúp máy thật nhanh.
 
Cố Lập Quân nhận được điện thoại đang nghĩ cuối cùng thằng con mình cũng chịu thua, còn đang muốn tự cao một chút nên bảo thư ký bắt máy hộ, kết quả nụ cười trên mặt thư ký đột nhiên méo xẹo: "Cố... Cố tổng... Nhị thiếu gia... ảnh cúp máy..."
 
Vẻ mặt dương dương tự đắc của Cố Lập Quân lập tức sụp đổ.
 
"Cái gì!? Thằng nhóc thúi này trúng phải bùa mê thuốc lú gì rồi!"
 
Cố Duy: Trúng bùa mê thuốc lú của Bắc Sơn đấy.
 
Cố Duy cúp máy xong quay sang dỗ dành Bắc Sơn đang tủi thân khóc: "Anh không làm cho em thì kệ anh, em tự làm, tự em làm... Ai mà thèm mì của anh..."
 
Cố Duy vuốt mặt cậu, xoa đầu cậu, liên mồm đáp: "Dạ dạ dạ, anh biết rồi, Tiểu Bắc Sơn biết làm, nhưng tất nhiên anh phải làm cho em ăn chứ." 
 
Bắc Sơn nghe xong mấy lời này thì nghiêm túc lau mặt, gò má toàn thịt bị mu bàn tay quệt qua quệt lại đến mức thay hình đổi dạng, má thịt phúng phính hết lên lại xuống. Cậu nấc mấy tiếng nho nhỏ rồi nghiêm túc bảo: "Không phải vậy, em chỉ biết làm đồ mình từng ăn thôi."
 
Cố Duy dỗ cậu như dỗ trẻ con, hỏi cho có lệ: "Thật à?"
 
Bắc Sơn bị nghi ngờ nên rất không vui, chạy vọt vào nhà bếp mà trên mặt còn vương đầy nước mắt: "Thật mà! Anh coi em nấu mì cho anh đây nè!"
 
"Ấy, Bắc Sơn!" Cố Duy vội vã đuổi theo cậu. Hắn cảm thấy đầu óc cục bé này có vấn đề rồi, lời ẻm nói không đáng tin, nhưng phòng bếp có lửa đấy, sao có thể để em ấy vô chơi được.
 
Nhưng Bắc Sơn rất nhớ đường, cậu chạy nhanh như gió vậy. Khi Cố Duy đến phòng bếp đã thấy cậu cầm dao sắp sửa thái nấm hương, hắn thấy thế sợ quá nhanh tay giằng ra, doạ chết bảo bảo rồi: "Không được nghịch!"
 

Bắc Sơn nóng nảy: "Em biết làm thật mà! Xào thịt, chần nấm, cuối cùng thêm rau. Anh còn cho thêm gừng để tăng hương vị nữa, còn cả cái này, hôm nay ăn bánh bao em vừa chấm," Cậu chỉ vào lọ mỡ gà rồi lại chỉ chai xì dầu: "Gia vị anh dùng... cũng là chai này! Cho khoảng nửa thìa, em biết hết rồi, phải nấu bao lâu em cũng biết!"
 
Cố Duy hơi sững sờ, ngay cả "rửa mặt" mà Bắc Sơn cũng không biết, sao có thể biết mấy thứ như xì dầu các kiểu chứ?
 
Bắc Sơn thấy hắn không nói gì bèn kéo tay hắn: "Anh ra đây, ra đây coi," Cậu chỉ vào cái thớt: "Anh giúp em thái nấm đi, em muốn thái sợi nhỏ."
 
Rau cắt khúc, chuẩn bị gia vị, xào thịt, xào nấm hương, rồi lại chần rau cải.
 
Dưới sự chỉ huy của Bắc Sơn, Cố Duy từng bước hoàn thành một bát mì nấm hương thịt, gần như là tái hiện lại một cách hoàn mỹ bát mì hôm qua.
 
Cố Duy sợ ngây, ngẩn người nhìn chằm chằm bát mì nóng nổi trước mắt. Giờ hắn dám chắc ngay cả số hành thái được bỏ vào mì cũng bằng in với số lượng hành thái hôm qua.
 
Bắc Sơn kiêu ngạo vẫy đuôi.
 
Cố Duy cũng không có nhiều thời gian để nghĩ vì sao Bắc Sơn lại giỏi thế mà giao việc trước: "Hà Thanh, cô ra quán quán Hoa Đình đặt một bàn Hàng Châu đi."
 
Hoa Đình là sản nghiệp của Cố Lập Quân, cũng là nơi Tôn sư phụ đang làm việc. Dù sao Cố Lập Quân vẫn nể mặt thằng con, không bếch toàn bộ món trong Nhất Ức Hàng Châu qua. Mà mấy món này trước đây cũng là do Cố Duy suy nghĩ rồi chế biến ra, hương vị, trang trí, màu sắc, thậm chí cả từng nụ hoa được tỉa trên món ăn cũng hao phí rất nhiều tâm tư. Cố Lập Quân cũng không chèn ép hắn quá, dù sao việc đào chân tường một quán ăn nhỏ cũng không vẻ vang gì.
 
Thế nhưng phàm là nhân viên ở Tân Hồng Các thì ai cũng có thể sắp xếp bàn đồ ăn này từ trên xuống dưới một lần, từ trình tự bưng lên bàn có gì, số lượng bao nhiêu, thậm chí vị trí đặt món trên bàn đều thuộc lòng răm rắp, chỉ là không thể đảm nhiệm chức bếp trưởng được thôi.
 
Hà Thanh cởi tạp dề chạy ra ngoài, sau đó liền nhắn tin bảo món ăn sắp được mang lên. Cố Duy đeo khẩu trang, dắt Bắc Sơn lén chạy qua, ăn từng món từng món một, mãi đến gần mười giờ mới miễn cưỡng dắt đứa nhỏ nấc cụt vì ăn quá nhiều về nhà.
 
Bắc Sơn vào phòng bếp xong nghiễm nhiên trở thành bếp trưởng, bốn đầu bếp xếp hàng sẵn sàng chờ lệnh. Mấy người này đều có kỹ thuật dùng dao thần sầu. Mọi người rửa rau, chuẩn bị món ăn rồi vớt ra khỏi nồi, từ thời gian nấu đến lượng gia vị cần nêm đều dựa theo mệnh lệnh của Bắc Sơn. Trong bếp có hơn mười loại giấm, Bắc Sơn lại biết nên dùng loại nào cho món nào, phòng bếp sôi nổi khí thế khiến người ta phải sốc toàn tập.
 
Trước khi bày món ra đĩa, Cố Duy đã nếm thử, phải nói là sửng sốt đến chết lặng luôn.
 
Đúng giờ hẹn 11h30, bàn tiệc Hàng Châu ngon lành đã hoàn thành. Món ăn hương vị đều đủ, trang trí tinh tế như đồ thủ công, đặt trên đĩa sứ Thanh Hoa rất đẹp mắt. Các món chua ngọt, thịt, canh đậu hũ đầu đá, tôm pha lê dâm bụt, vịt chiên giòn, cá kho tộ, thịt ba chỉ, cá dấm chua Tây Hồ, tôm bóc vỏ nấu với trà Long Tỉnh... Thanh đạm vừa phải, rất hợp mùa, phong phú đa dạng, ấy cũng là tôn chỉ của bàn tiệc món Hàng Châu.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận