Quý Cảnh Thiên nhìn Phương Hải liên tục vỗ vào mông người nào đó đang nằm trong ổ chăn: "Phó Thính Hạ, Phó Thính Hạ, mau đứng lên, có người tìm!"
"Ai a?" Phó Thính Hạ từ trong ổ chăn lộ ra đôi mắt buồn ngủ mông lung, mơ hồ thấy trước giường một người mặc áo gió đứng, dáng người lạnh nhạt, sạch sẽ.
Dường như tuyệt đối không có khả năng sẽ xuất hiện ở trong ký túc xá không có nửa chỗ để chân của bọn họ.Không biết người kia là ai, vì cái gì tới tìm hắn.
Chính là ngay sau đó hắn lại đột nhiên nhớ tới, người kia là ai, là Quý Cảnh Thiên? Hắn theo bản năng rụt rụt cổ trở lại ổ chăn.
Phó Thính Hạ đời trước có chút sợ hãi khi thấy Quý Cảnh Thiên, bởi vì Quý Cảnh Thiên thật sự đối với hắn không khách khí.
Đời này hắn đã rõ tiền căn hậu quả, Quý Cảnh Thiên có thể vì phải đối mặt với kẻ ngu ngốc như hắn nên mới sinh khí đi, vô luận Quý Cảnh Thiên lời nói có bao nhiêu khó nghe, hắn ít nhất không ở trong tối cười nhạo Thính Hạ, bàng quan hắn chật vật.
Cho nên hắn đối với Quý Cảnh Thiên không theo bản năng chán ghét giống như Nguyên Tuấn Nam tuy nhiên nói về cảm xúc quý mến lại chẳng có nhiều.Bởi vậy chỉ cần gặp phải Quý Cảnh Thiên hắn liền cảm thấy da đầu tê dại phải cố đè nén xuống dưới.
Quý Cảnh Thiên lớn lên đẹp nhất chính là đôi lông mày, đen nhánh thẳng tắp, trước kia Phó Thính Hạ cảm thấy hình dung nam chính trong tiểu thuyết võ hiệp mi như phi kiếm, mắt như sao sớm, những lời này dùng để hình dung Quý Cảnh Thiên thật là quá thích hợp.
Nhưng kể cả có như thế, thời điểm Quý Cảnh Thiên mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm vẫn khiến da gà nổi đầy người , bởi vì sát khí quá lớn.
Hắn thật sự không nghĩ ra được Quý Cảnh Thiên vì cái gì tới tìm chính mình, bọn họ quen biết sao?
Phó Thính Hạ lộ ra đôi mắt nhìn Quý Cảnh Thiên: "Ngươi......!Tìm ta làm gì?"
"Muốn tìm ngươi làm gì?" Quý Cảnh Thiên lầu bầu lặp lại câu hỏi, sau đó bật cười một tiếng ngẩng đầu nhìn Phó Thính Hạ nói: "Ngươi là kẻ ngốc sao?"
Phó Thính Hạ nghĩ nghĩ bài trừ suy nghĩ hỏi lại: "Ngươi, ngươi là ai?"
Phương Hải bên cạnh vội vàng chú thích: "Quý Cảnh Thiên, hắn chính là Quý Cảnh Thiên a."
Quý Cảnh Thiên nhìn Phó Thính Hạ nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì mà từ bỏ Đại học Y kinh đô? Rốt cuộc là vì cái gì từ bỏ ngoại tim mạch?"
Phó Thính Hạ hoang mang hỏi: "Việc này cùng ngươi......!Có quan hệ sao?"
Quý Cảnh Thiên thốt ra mà ra nói: "Đương nhiên là có quan hệ?"
Hắn tựa hồ ý thức được chính mình có điểm xúc động, quay đầu nói: "Hứa Nhất Phu cư nhiên lựa chọn ngươi, mà không phải ta.
Một kẻ phế vật mới chỉ vì vài ba câu nói đã từ bỏ lý tưởng đuổi kịp ta, ta như thế nào cam tâm?"
A, quả nhiên vẫn là một đời độc miệng và tự phụ giống y như trước, Phó Thính Hạ ở trong lòng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Hiện tại lão nhân kia khẳng định sẽ lựa chọn ngươi."
Quý Cảnh Thiên lạnh lùng thốt: "Ý của ngươi là, ta nhờ có ngươi dời đi mới có cơ hội sao?"
Phó Thính Hạ thở dài nói: "Ta không phải có ý vậy, sao ngươi một hai phải tra tấn chính mình như vậy ......!Ta cũng không có biện pháp."
Kỳ thật đây chính là lời thật lòng của Phó Thính Hạ.Trong trí nhớ của y , tương lai của Hứu Nhất Phu cùng Quý Cảnh Thiên vô cùng huy hoàng , đủ để chứng minh đôi thầy trò này ở đời trước phối hợp với nhau thực thành công.
Hiện tại hắn tới Yến Tân, Quý Cảnh Thiên lại lần nữa bái làm học trò của Hứa Nhất Phu.
Đó bất quá chỉ là đi đúng quỹ đạo của lịch sử thôi.
"Lên!" Quý Cảnh Thiên đi lên xốc hắn khỏi chăn lạnh lùng thốt: "Cùng ta quay về Đại học y Kinh đô nhập học! Hồ sơ nhập học ta sẽ giải quyết."
Phó Thính Hạ vội vàng ôm chặt chăn, nghĩ thầm người này làm cái gì a.Ngoài cửa nhiều người vây xem, hắn phía dưới chỉ mặc duy nhất cái quần lót.Dưới tình thế cấp bách hắn đành phải nói: "Ta đã nhập học Học Viện Y Yến Tân.
Đại học y Kinh đô là Học Viện, Học Viện Y Yến Tân không phải Học Viện sao? Chỉ có Đại học y Kinh đô người tài mới học.
Ngươi có phải hơi tự phụ quá rồi không ?."
Phó Thính Hạ mở miệng vậy, lập tức đưa tới những lời tán thưởng.
"Nói rất đúng!"
"Tưởng hắn là người như thế nào .Vốn dĩ nghe rằng Quý Cảnh Thiên là nhân vật vô cùng ghê gớm, hiện tại mới biết được hóa ra chỉ là kẻ mắt cao hơn đỉnh đầu."
"Phó Thính Hạ cũng là thiên tài mà.
Hắn đã chọn Học Viện Y Yến Tân của chúng ta, chứng minh Yến Tân của chúng ta cùng Đại học y Kinh đô khác nhau không lớn!"
Giống nhau đều là Học Viện Y, khác nhau chính là một nơi đứng đầu còn một nơi chẳng có chỗ đứng, Phó Thính Hạ tránh ở trong ổ chăn nghĩ thầm.
Quý Cảnh Thiên danh khí quá lớn, hắn tới tìm Phó Thính Hạ danh khí cũng chẳng kém phần gây nên tò mò vì vậy đưa tới không ít người vây xem.
Mọi người vốn là tới xem thần tượng, kết quả phát hiện Quý Cảnh Thiên căn bản xem thường học viện bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn đánh sâu vào tâm lý, bởi vậy gây nên hiện trường sôi trào.
Triệu Thiên Ngự vội vàng chen vào tới lôi kéo Quý Cảnh Thiên nói: "Lần sau rồi nói."
Hắn vừa kéo Quý Cảnh Thiên đi ra ngoài, vừa cười làm lành nói: "Cảnh Thiên không phải có ý như vậy đâu, thật sự không có ý như vậy! Yến Tân học viện vạn tuế!"
Triệu Thiên Ngự một đường đem Quý Cảnh Thiên kéo tới bãi đỗ xe mới cười khổ nói: "Ngươi còn muốn nói gì nữa .Ngày mai tất cả mọi người ở kinh thành sẽ biết người gây sự với Yến Tân Y Học Viện vì Phó Thính Hạ.
Ngươi thấy việc này có đáng giá hay không ? Phó Thính Hạ thực sự tốt như vậy sao?"
Quý Cảnh Thiên hung hăng mà gõ xuống xe.
Triệu Thiên Ngự nhìn hắn "Sách" một chút miệng cười nói: "Ngươi tốt nhất nên tìm cách dần đi."
Quý Cảnh Thiên bật cười một tiếng, cũng không để ý tới hắn, ngồi vào trong xe.
Bên kia Phó Thính Hạ từ trên giường ngồi dậy, thở phào một hơi.
Hắn vẫn không rõ, hắn rốt cuộc làm cái gì không cẩn thận gây hiềm khích với Quý Cảnh Thiên.
Tuy nhiên hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều, bởi vì hôm nay là Lỗ Bá Thành có môn tự chọn tiết một, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua.
Đời trước Phó Thính Hạ cũng đã học qua chương trình học cơ sở, chẳng những học qua, mà thành tích còn rất tốt.Bởi vậy với hắn mà nói đến Yến Tân học cũng chỉ vì Lỗ Bá Thành.
Hắn sải bước đi vào cửa phòng học, làm hắn ngoài ý muốn chính là trong phòng học chỉ có mười mấy người.
"Phó Thính Hạ!" Một loạt vị trí phía trên chỗ ngồi vẫy tay về phí hắn.
Phó Thính Hạ đi qua, buông sách nhỏ giọng hỏi: "Là khóa học của Lỗ Bá Thành phải không ?."
"Không sai a."
"Như thế nào người ít như vậy, hơn nữa giống như đều là tân sinh a."
"Chắc do chương trình học nhàm chán đi.
Khóa trước đương nhiên không muốn tới.
Nhưng chúng ta là tân sinh a, đúng không, phải lưu lại cho giáo viên ấn tượng tốt.Trời cho cơ hội tốt, ta tính toán thời điểm thi lên thạc sĩ sẽ làm học trò của Lỗ giáo thụ." Phương Hải cười nói: "Ngươi cũng có suy nghĩ này, đúng không."
Phó Thính Hạ cười nói: "Ta cảm thấy cho dù chương trình học nhàm chán, nhưng tóm lại sẽ có thể học được nhiều thứ."
Phương Hải gãi gãi ngón tay cái, nhướng mày, cho cái biểu cảm không tin được , sau đó thò qua nói: "Ngươi không phải không quen biết Quý......"
Phó Thính Hạ lập tức xen lời hắn: "Miễn bàn hắn."
Phương Hải làm biểu tình hiểu rõ: "Quả nhiên quan hệ giữa thiên tài với thiên tài chỉ có thể là ân oán tình thù!"
Phó Thính Hạ đành phải giả vờ không nghe thấy.
Lỗ Bá Thành sải bước vào lớp, nhìn thoáng qua học sinh đang ngồi, sau đó nói: "Đều là tân sinh hệ lâm sàng năm nay đúng không ? Ta là Lỗ Bá Thành, hoan nghênh các ngươi chọn môn học của ta trong chương trình học, thật tinh mắt!"
Hắn chỉ chỉ học sinh ngồi phía dưới, khiêu khích bọn học sinh một trận tiếng cười.
Lỗ Bá Thành nói: "Ta cùng khác giáo thụ bất đồng, trước khi bắt đầu giờ học, có một việc phải làm trước tiên cần phải hoàn thành."
Bọn học sinh lập tức dựng lên lỗ tai, trợ thủ của Lỗ Bá Thành mặt vô biểu tình mà đi đến.
Lỗ Bá Thành chỉ vào trợ thủ nói: "Hãy làm giống trợ thủ của ta ."
Trợ thủ xoay người mặt đối diện Lỗ Bá Thành đột nhiên trung khí mười phần mà hô: "Toàn thể đồng học, đứng dậy!"
Bọn học sinh cơ hồ theo phản xạ từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, trợ thủ lại hô: "Khom lưng, lão sư buổi chiều hảo!"
"Lão sư buổi chiều hảo!"
Phương Hải ngồi xuống nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta đang học đại học mà......!Đúng không."
Phó Thính Hạ không hé răng.
Lỗ Bá Thành đã bắt đầu giảng đạo lý: "Những người đã thi được vào đây đều là vì muốn làm bác sĩ.
Đúng không ? VÌ muốn làm bác sĩ cứu người"
Hắn lải nhải nói ước chừng năm phút đồng hồ, Phó Thính Hạ đầu đã bắt đầu gật gù.
Phương Hải ê răng nói: "Giáo thụ nói lời vô nghĩa nhiều thật."
Lỗ Bá Thành quay trở lại bục giảng đeo mắt kính, sau đó nói: "Tâm tình như vậy, lão sư trước kia cũng từng có.Hiện tại lão sư đã đem tâm tình của bản thân năm đó viết thành những lời thơ ."
"A, bác sĩ, mặc áo khoác trắng bác sĩ
Giống đại thụ giống nhau bác sĩ
Giống chiến sĩ giống nhau bác sĩ
Giống thiên sứ giống nhau bác sĩ......"
......
Sau hai mươi phút, Phương Hải căng con mắt nói: "Phó Thính Hạ, mau nói cho ta biết.
Tên tiếng tiếng Trung của môn này y học lâm sàng, tên gọi tắt là chương trình ICM đúng không?"
Phó Thính Hạ chống đầu không dấu vết mà thở dài, Phương Hải vẻ mặt đau khổ nói: "Ít ra cũng phải nói những nội dung thực tế liên quan đến nhau chứ."
Hắn nói tới đây lại bị một tiếng "A" đầy cõi lòng cảm tình của Lỗ Bá Thành kích đến run lập cập, cõi lòng đầy cảm khái nói: "Ta đã nghĩ tới khóa học ICM sẽ thực nhàm chán, chính là nhàm chán thành như vậy thật là không thể tưởng tượng a!"
Phó Thính Hạ đã nhắm mắt lại.
Tiết học tiếp theo.
"Đứng dậy, lão sư buổi chiều hảo."
Lỗ Bá Thành mang lên mắt kính nhìn folder nói: "Hôm nay ta sẽ học về cái gì đây? Vật lý? Đương nhiên vật lý cùng y học có quan hệ không nhỏ, cho nên gọi là vật lý học.Những vấn đề liên quan giữa y học và vật lý học chúng ta gọi chung y học vật lý học."
Phương Hải "A" thống khổ mà kêu một tiếng, quay đầu hỏi Phó Thính Hạ bên cạnh: "Ngươi sẽ không chọn môn học hắn dạy giống ta chứ."
Phó Thính Hạ đôi tay cắm vào tóc, vẻ mặt thống khổ mờ mịt.
Lỗ Bá Thành tiếp tục đầy nhịp điệu nói: "Cơ bắp co rút lại, thần kinh truyền, thị giác điều tiết, máu tuần hoàn, năng lượng thay thế......!Cũng bao gồm protein hợp thành, vật lý chính là tất cả cơ sở khoa học của sinh mệnh."
Phó Thính Hạ ngước mắt đôi mắt nói: "Giáo thụ, những thứ thầy nêu trên nên gọi quá trình sinh lý mới đúng đi.Y học vật lý phản ứng, hẳn là còn bao gồm nhân tố bên ngoài."
Hắn nói xong, phấn viết trong tay Lỗ Bá Thành liền bay qua đập giữa trán Phó Thính Hạ.
Lỗ Bá Thành nói: "Lão sư đã nói xong rồi sao? Chú ý kỷ luật lớp học."
Phó Thính Hạ hít sâu một hơi, năm phút đồng hồ sau Lỗ Bá Thành tiếp tục nói: "Đây chính là lý do chúng ta muốn nghiên cứu y học vật lý, thông qua dụng cụ, định luật ,thậm chí kinh nghiệm chúng ta là có thể trị liệu không ít bệnh .Chứ không phải giống ngoại khoa tùy tùy tiện lại mổ bụng bệnh nhân."
Phó Thính Hạ lại giương giọng nói: "Giáo thụ, người nói những lời như vậy, sao còn đi học Tây y.Người vì cái gì không học trung y, chỉ cần bắt mạch là xong!"
Phấn viết trong tay Lỗ Bá Thành vừa nhận được từ trợ thủ lại bay đi ra ngoài, "Đông" lại lần nữa ở giữa trán Phó Thính Hạ: "Tiểu tử, ngươi cho rằng học Tây y, ngươi liền có thể khinh thường quốc tuý sao?"
"Đừng nói nữa......!Bị chấn động não bây giờ." Phương Hải nhỏ giọng khuyên nhủ.
Phó Thính Hạ hít sâu một hơi nói: "Ta không nghi ngờ quốc tuý, ta chỉ là hoài nghi chức danh của người là làm cách nào mà có được."
......
Quý Cảnh Thiên nhìn Phó Thính Hạ chắp tay sau lưng nhảy lò cò như con ếch xanh dọc theo sân thể dục hỏi bên hỏi người bên cạnh: "Có chuyện gì đây?"
Lão sư đi cùng nhẹ giọng nói: "Không biết......!Hình như là bởi vì trốn học quá nhiều, giáo thụ kêu phạt." .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...