Bác Sĩ Trình Đừng Hòng Chạy Thoát

Uyên Ngọc mặt mày đã tái đi trông thấy, nhìn thấy Uyển Kỳ như vậy trong lòng ả lại trở nên ganh ghét. Bao năm qua, ả luôn trông chờ đến ngày gặp được Uyển Kỳ, ả mong muốn thấy bộ dáng thảm hại, tuyệt vọng của cô. Chỉ tiếc là ngày gặp lại, lại không như những gì ả mong muốn. Tức tối trong lòng, Uyên Ngọc siết chặt tay rời khỏi buổi tiệc.

Trở về nhà, Uyên Ngọc liền đem chuyện kể cho ông Hạ và Lệ Tinh Yên nghe. Người không máu mủ, ruột thịt như Lệ Tinh Yên và Uyên Ngọc có thể ganh ghét với cô. Vậy mà ngay cả người là cha ruột của cô bây giờ cũng siết chặt tay cay cú.

- Con nhỏ đó, nó dám! Trong khi cả gia đình đang dầu sôi lửa bỏng, Hạ thị còn đang trên bờ vực phá sản mà nó dám sống trong nhung lụa, sung sướng. Nó có còn xem ta là cha nó hay không?

- Nào, ông bình tĩnh!

Hạ thị đang rơi vào tình thế khủng hoảng tài chính trầm trọng. Chắc chắn phải cần đến sự trợ giúp, mà công ty họ nhắm tới không ai khác là Trình thị. Lệ Tinh Yên khẽ cười, ánh mắt sắc bén đảo qua đảo lại bắt đầu tìm kế sách.

- Uyển Kỳ dù gì cũng là con ông. Nuôi nấng bao nhiêu năm không lẽ bây giờ cưới chồng liền không quay lại giúp đỡ gia đình?

- Nhưng bao nhiêu năm như vậy… con nhỏ đó cứng đầu, nó từng chống đối tôi với bà như vậy… làm sao mà nó mở lòng giúp chúng ta?

- Cho dù ông có đối xử với nó như thế nào thì chính ông cũng là người nuôi nấng nó nên người. Cho dù nó không muốn trả hiếu thì cũng đâu phủ nhận được công ơn nuôi dưỡng của ông? Nó không được, vậy còn chồng nó thì sao? Không lẽ lại không có chút lễ vật báo hiếu gia đinh vợ?

- Nhưng mà…

- Ông còn nghĩ ngợi? Hay ông thật sự muốn Hạ thị sụp đổ rồi mẹ con tôi ra đường sống?

Lão Hạ suy nghĩ một chút liền bước lên lầu. Đến cuối cùng vẫn là suy nghĩ Uyển Kỳ nợ họ Hạ. Sáng hôm sau, lão như vậy lại mặt dày tới Trình thị tìm gặp Tử Nhân. Vừa thấy lão bảo vệ đã chặn lại không cho phép vào trong vì không giấy báo hẹn. Lúc này, Trình Tử Nhân vừa mở cửa xe đã thấy lão, anh nhíu mày.


- Đây không phải là Hạ tổng sao?

- Phải, là tôi. Chào… chào Trình tổng.

- Ông tới đây có việc gì? Vào trong đi!

Tử Nhân bước vào trong còn lão thì đi theo sau. Anh gật đầu với tất cả lời chào của nhân viên rồi mời lão tới phòng tiếp khách. Tử Nhân cho thư ký làm một tách trà rồi mới ngồi xuống nói chuyện với lão.

- Có việc gì mong ông nhanh gọn bởi tôi còn có việc.

- Tôi biết Trình tổng rất bận, tôi đây là…

Tiếng chuông điện thoại của Tử Nhân vang lên. Anh đưa mắt nhìn tên danh bạ em dâu liền bắt máy.

- Alo, anh nghe!

“Anh tới công ty chưa?”

- Anh tới rồi, em qua đi anh đợi!

“Dạ, vậy đợi em một chút."

Tắt máy anh nhìn qua lão Hạ, ông ta vẫn giữ một nụ cười trên môi đầy lịch sự. Với con mắt nhìn người của Tử Nhân thì anh cũng đoán được con người trước mắt không hề đơn giản.

- Thật ra tôi là ba của Uyển Kỳ.

- Ba của Uyển Kỳ?

- Con bé đó…

Linh cảm không mấy tốt, Trình Tử Nhân từng nghe Phi Nhã kể về cuộc sống của Uyển Kỳ. Anh nhớ rằng Uyển Kỳ từng nói cô không có ba mẹ, bây giờ lại có người tới nói rằng mình là ba Uyển Kỳ?

- Được rồi, ông vào vấn đề chính đi. Tôi không muốn nghe những vấn đề ngoài luồng!

- Thật ra… Trình tổng cũng biết rồi đấy… Hạ thị hiện tại đang rất khó khăn… tôi là muốn ký kết hợp đồng cùng Trình thị. Dù gì cũng nể chúng ta là thông gia, chỉ mong Trình thị giúp đỡ.

Bất chợt cánh cửa bật tung ra, Uyển Kỳ bước vào ánh mắt sắc lạnh nhìn vào lão Hạ. Ở bên ngoài cô đã nghe hết mấy lời lão nói, thật sự không lọt tai. Lão lấy tư cách gì mà đòi tới đây ép Trình thị làm này làm kia cho lão.


- Sẽ không có bất cứ hợp đồng nào được ký kết và cũng không có bất cứ mối quan hệ nào giữa Hạ gia và Trình gia!

- Uyển… Uyển Kỳ… con thật sự đã về rồi sao?

- Nhờ ơn các người mà tôi vẫn sống tốt!

- Con về rồi, ta thật sự vui mừng hay còn nói với Trình tổng một tiếng để giúp đỡ gia đình đi con.

Uyển Kỳ nhếch môi, xem sự vui mừng của lão khiến cô ghê tởm. Là vui mừng vì cô trở về hay vui mừng vì nghĩ cô sẽ giúp đỡ Hạ thị. Cô đưa mắt nhìn qua Tử Nhân.

- Em không có ba! Và cũng không mong anh sẽ giúp đỡ Hạ thị.

- Mày…

- Làm sao? Lộ bộ mặt thật rồi ư? Tình cảm của Hạ gia các người dành cho tôi cũng quá to lớn rồi!

Uyển Kỳ nói xong lập tức bỏ đi khiến Tử Nhân vội vã đuổi theo. Chỉ bỏ lại một lão già đang bực tức bên trong căn phòng. Tử Nhân chạy theo Uyển Kỳ lên đến tận phòng làm việc. Cô thở hắt mệt mỏi ngồi xuống sofa.

- Xin lỗi đã làm phiền anh.

- Không sao, nhưng em mau nói xem ông ta có phải là ba em không?

- Phải… nhưng mà…

Cô kể lại mọi chuyện cho Tử Nhân nghe. Hiểu được nổi lòng của cô em dâu liền thấy thương cô hơn.


- Uyển Kỳ này, Trình gia sẽ mãi là gia đình của em. Em không cần nghĩ ngợi quá nhiều, bao nhiêu sóng gió đã qua rồi. Trình gia sẽ luôn là nhà cho chúng ta trở về.

- Em cảm ơn mọi người.

- Cái gì mà đã khóc rồi? Lỡ như Hạo Lạc biết lại nghĩ là anh ăn hiếp em đấy! Này, lau nước mắt đi!

Nhận lấy khăn giấy từ Tử Nhân lau đi những giọt nước mắt. Cả hai quay lại bàn bạc công việc, Uyển Kỳ thông minh lại sáng suốt, làm việc cùng cô lại rất tốt nhưng lòng Tử Nhân vẫn còn chưa thỏa mãn. Xong công việc, Trình tổng lại lật đật tìm điện thoại gọi cho phu nhân ở Trạch thị.

- Vợ à… sao em lại không qua với anh chứ? Có phải là chán ghét anh rồi không? Hay chẳng còn yêu thương anh nữa?

“Anh sao vậy? Không phải Uyển Kỳ đã qua làm việc với anh rồi sao?”

- Thư ký nhà em cái gì cũng tốt, làm việc rất rất tốt nhưng mà anh muốn làm việc với cô giám đốc xinh đẹp hơn. Hay là ngay bây giờ anh lập tức chạy qua em, tụi mình tiếp tục bàn công việc được không?

“Anh phá đám em thì có.”

- Không có, anh hứa sẽ ngồi ngoan!

“Không!”

Trạch Phi Nhã như vậy lại nỡ lòng phũ phàng tắt máy khiến cho trái tim Trình tổng như vỡ vụn. Thậm chí người đàn ông mặt lạnh này đã mếu máo và ươn ướt nước mắt vì bị vợ phũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận