Bác Sĩ Tình


Về đến ngôi nhà mới, là một căn nhà cấp 4 có lợp mái bằng gạch đỏ kiểu cổ kính.

Ở những làng ven hồ Tây này có rất nhiều nhà kiểu như vậy.

Ngoài căn nhà cấp 4 ra còn có một khoảng sân và vườn khá rộng ở phía đằng trước, cửa cổng làm bằng sắt màu xanh dương.

Ông Tình mở cửa bước vào, điều làm ông thích thú nhất chính là khoảng vườn bên phía trái của căn nhà, mặc dù không có người ở những vườn rất sạch sẽ, được đánh luống cẩn thận để trồng rau.

Ông Tình nhìn thấy có một luống rau cải bắp, một luống su hào, một giàn mướp, có một ô có những cây trúc chống chéo lại với nhau dùng làm giàn cây đậu đũa.

Mở cửa chính bước vào, ông Tình thấy rất sạch sẽ, bà Oanh cũng rất ngạc nhiên:

– Chắc là bà bạn tôi hôm nay qua đây dọn dẹp rồi.

Chứ sáng nay tôi thấy không được như thế này.

Ông Tình vừa đi một vòng quanh nhà vừa cảm ơn:

– Bà cho tôi gửi lời cảm ơn đến bà bạn của bà, hôm nào dẫn tôi đi gặp bà ấy để cảm ơn.

Bà Oanh không hiểu sao lại không thích ông Tình gặp bà bạn của mình chút nào:

– Khỏi cần, bà ấy bận lắm, không gặp ông đâu.

– Thế hả.

Bên trong căn nhà cấp 4 chỉ có 1 phòng duy nhất vừa là phòng khách vừa là phòng ngủ.

Phía bên phải căn nhà có một gian nhà nhỏ khác nữa, ở đó là phòng bếp và phòng vệ sinh.

Ngắm nghía làm quen với căn nhà 1 lúc rồi hai người bưng bê đồ đạc trên chiếc xe ba bánh vào trong nhà.


Đến tối mịt mọi đồ đạc đã được đặt đúng vị trí của nó.

Bà Oanh vừa rửa tay định ra về thì ông Tình lại gần:

– Bà này, tôi cảm ơn bà.

Cũng tối rồi, hay là bà ở đây ăn cơm cùng tôi đi.

Coi như là bữa tân gia vậy.

Thật tâm mà nói, bà Oanh cũng không muốn về, vì dù sao giờ về cũng chỉ có một mình, lại lủi thủi nấu cơm ăn một mình kể cũng buồn.

Nhưng mọi việc đã xong xuôi, bà không thể mặt dày mà cứ nán lại được, thế nên nghe ông Tình nói ở lại ăn cơm, bà vui vui trong lòng nhưng vẫn làm bộ làm tịch:

– Ông nghiện từ cảm ơn thế hả, đã bảo là đừng có khách sao như vậy, tôi không thích đâu.

– Rồi, tôi biết rồi.

Bà ở lại ăn cơm cùng tôi nhé.

Mà đồ ăn bà mua vừa nãy để ở đâu?

– Trong bếp kia kìa, có khi mai phải sắm cái tủ lạnh nhỏ ông ạ.

– Uh, mai tôi mua.

Giờ bà vào trong nhà nghỉ ngơi đi một lát, tôi thấy bà vất vả từ chiều rồi.

Để tôi nấu ăn ào một cái là xong.

Bà Oanh không tiện từ chối, bà vừa đi xuống bếp vừa nói:


– Ông biết nấu không?

Ông Tình đi đuổi theo bà Oanh xuống bếp, ông muốn xem tài nấu nướng của bà ra làm sao.

Lăng xăng bên cạnh nhìn bà Oanh thoăn thoắt nấu ăn, rất nhanh và gọn gàng đâu ra đấy.

Cảm giác này đã quá lâu rồi, đã quá lâu rồi ông Tình mới có lại.

Cảm giác có một người phụ nữ ở bên cạnh mình, cảm giác được ngắm nhìn một người phụ nữ đang làm những công việc bếp núc.

Nhiều lúc ông Tình quên mất rằng, người đàn ông có một niềm vui, niềm hạnh phúc đó là được ngắm vợ trong lúc nấu ăn.

Niềm vui nho nhỏ đó làm ông Tình không để ý đến vóc dáng bà Oanh lúc đang nấu ăn, ông không để ý đến cặp mông căng đét trong cái quần vải cứ núng na núng nính theo mỗi nhịp đảo đũa xào nấu của bà.

Có thể ở một không gian khác, một hoàn cảnh khác ông Tình sẽ cảm nhận thêm nét hấp dẫn này.

Nhưng ở đây, giờ phút này, đối với ông đã là ổn lắm rồi, rất ổn đối với một người đàn ông sống độc thân gần như cả cuộc đời mình.

Đâu đó, ở ngoài kia vọng lại tiếng mấy con chim nhỏ đang ríu rít bay tìm về tổ ấm, trời đã tối hẳn mất rồi.
Nói là làm, thời gian gấp rút lắm rồi, ngay buổi chiều hôm qua, Thủy đã gọi điện đặt lịch khám cho mình ở bệnh viện Thiên Ngọc.

Phụ nữ cũng như nam giới, thông thường đều không muốn để ai biết cái bệnh tế nhị của mình.

Thủy cũng vậy cô không muốn ai biết mình bị bệnh lãnh cảm ấy thế nên cô chọn bệnh viện tư nhân, vì ở đó có các dịch vụ đặc biệt, được làm theo ý muốn cá nhân.

Cô không muốn ai biết mặt, kể cả bác sĩ khám bệnh.

Thủy lấy một cái tên giả đăng ký khám.
Vào trong bệnh viện rồi, Thủy vẫn đeo khẩu trang kín mít loại rất dày che kín mặt chỉ hở mỗi đôi mắt, đứng trước lễ tân bệnh viện.


Vì cái khẩu trang quá dày đang ở trên miệng nên giọng nói của Thủy khác rất nhiều so với ngày thường mà có khi ngay cả người thân cũng không nhận ra:

– Chị có đặt lịch khám sáng nay.

Lễ tân bệnh viện đứng dậy lễ phép thưa:

– Để em kiểm tra, chị tên là gì ạ?

– Trần Mai Trang.

Cô lễ tân sau khi kiểm tra danh sách các bệnh nhân đặt lịch khám bệnh thì tìm thấy tên Trần Mai Trang, cô đưa cho Thủy một quyển số khám bệnh có ghi sẵn tên và ghi sơ qua tình hình bệnh án:

– Vâng ạ, em thấy rồi, chị cầm giúp em quyển sổ khám bệnh, sẽ có y tá dẫn chị lên phòng khám.

Thủy cầm quyển sổ và đi theo một cô y tá vào thang máy lên trên tầng cao.

Đến khoa Phụ Khoa thì cô y tá dẫn chị vào một phòng khám riêng, khác với phòng bình thường mà ông Tình vẫn hay khám bệnh.

Phòng này diện tích có bé hơn nhưng trang thiết bị đều hiện đại và sạch sẽ hơn phòng khám bình thường.

Cô y tá lấy cho Thủy một chiếc váy rất rộng màu hồng:

– Chị mặc đồ này giúp em ạ.

Thủy có chút lưỡng lự:

– Chị phải bỏ hết quần áo của mình ra à?

– Vâng ạ, như vậy sẽ tiện cho việc khám bệnh hơn.

Em thấy trong sổ khám bệnh chị yêu cầu khám đặc biệt, không để bác sĩ biết mặt phải không ạ?

– Uh.

Nói xong, Thủy cầm chiếc váy hồng vào nhà vệ sinh ở ngay trong phòng khám.

Ở trong đó Thủy cởi hết quần áo của mình đặt vào một chiếc giỏ để sẵn ở đó rồi mặc chiếc váy vào.


Toàn thân Thủy giờ như ở truồng vì cả quần lót và áo lót Thủy đều đã bị cởi ra, chiếc váy thì rộng làm Thủy có cảm giác mình như đang trần truồng vậy.

Cô rón rén bước ra ngoài.

– Mời chị nằm lên bàn này ạ.

Thủy từ từ nằm lên trên bàn, cô nhìn xuống bên dưới thấy có hai cái giá inox treo chân nhưng chưa vội gác lên đó mà đặt đôi chân mình xuôi theo giường.

– “Roẹt”, cô y tá kéo tấm ri đô ngang phần bụng của Thủy, rồi kéo thêm 2 tấm ở hai bên sườn nữa tạo thành một không gian riêng mà chỉ có một mình Thủy ở trong đó.

Chỉ lộ ra từ phần eo trở xuống là thòi ra bên ngoài.

Xong xuôi đâu đấy, cô y tá mở lời:

– Chị chờ cho một chút nhé, bác sĩ sẽ vào ngay.

Chỉ khoảng một phút sau, bác sĩ Tình của chúng ta trong bộ đồ khám bệnh màu trắng bước vào, trên tay ông cầm quyển sổ khám bệnh của bệnh nhân tên Trần Mai Trang, đọc lướt qua những triệu trứng theo lời khai của bệnh nhân và những yêu cầu khám bệnh đặc biệt.

Đối với bệnh viện tư mà nói, những yêu cầu đặc biệt của bệnh nhân kiểu như thế này không có gì là lạ cả.

Bác sĩ kéo một cái ghế lại gần giường khám bệnh, chiếc ghế đặt ngay ở dưới chân của Thủy, lúc này bác sĩ Tình mới chỉ nhìn thấy phần chân bệnh nhân từ đầu gối trở xuống còn từ trên trở lên bị chiếc váy che khuất.

Ông Tình cũng đeo khẩu nên giọng nói của ông có chút khác hơn so với lúc bình thường.

Vừa nhìn vào bụng chân của Thủy ông vừa nói:

– Trần Mai Trang, 27 tuổi, theo bệnh án cháu khai thì cháu thấy mình có triệu chứng của lãnh cảm.

Thủy hơi hộp hộp vì nghe giọng thì biết là bác sĩ nam, lại thấy giọng nói này có một cái gì đó hơi quen quen trong trí nhớ của mình.

Nhưng thấy gọi mình là cháu thì đoán là tuổi chắc đã nhiều, nghĩ đến đây cô thấy có chút yên tâm hơn một tẹo.

Cũng tại cô sơ xuất không hỏi bác sĩ trưởng khoa là nam hay nữ.

Hôm qua đặt lịch khám thì chỉ yêu cầu đích thân bác sĩ trưởng khoa khám mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận