Nghê Túy liếc nhìn cô ấy một chút, cuối cùng biết chủ nhân của giọng nói quen tai kia là ai rồi.
Đoạn Dịch trông thấy cô, cười thân thiện một cái với cô, rồi ngồi xuống bên cạnh Từ Dương.
Từ Dương nhíu mày, dồn sự chú ý vào điện thoại di động, vẻ mặt hơi thay đổi một chút, nhưng Nghê Túy đã thoáng nhìn thấy rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoạn Dịch hiển nhiên còn chưa từ bỏ, chờ Từ Dương gửi tin nhắn xong, cô ấy bưng chén rượu lên, muốn cùng anh ấy uống.
Từ Dương không đáp lại cô ấy, nhích sang bên cạnh một chút.
Đoạn Dịch đưa tay giật giật góc áo của anh ấy.
Từ Dương thở một hơi dài, đã có vẻ mặt khó chịu.
Từ Dương thật sự bị Đoạn Dịch làm phiền, hai ngày nay thăm dò được tin tức anh ấy về nước, cô ấy đã nghĩ hết mọi cách để đến gần anh ấy. Hôm nay cũng không biết là ai mang cô ấy tới, vừa lúc ấy có người nôn trong nhà vệ sinh phòng riêng, phục vụ viên quét sạch sẽ một lúc lâu, anh ấy mới đi ra bên ngoài. Ai biết Đoạn Dịch cũng đi theo anh ấy vào nhà vệ sinh nam luôn.
Nghê Túy có chút nổi nóng, nhớ thương người nào cũng đều được, nhưng nhớ thương người của Cố Nhất thì cô không nhịn được. Cô cầm chén rượu đứng dậy, chen vào ngồi ở giữa Từ Dương và Đoạn Dịch, nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Cô muốn uống sao? Tôi uống cùng cô nhé.”
Đoạn Dịch sững sờ, rất nhanh cô ấy điều chỉnh biểu cảm, cầm chén rượu lên cụng ly với cô rồi uống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giám đốc trả lời Từ Dương, bàn 818 còn chưa đi. Từ Dương cầm điện thoại di động đứng dậy, nói với Nghê Túy: "Anh đi xử lý một chút."
Nghê Túy gật đầu, cầm lấy bình rượu trên bàn, rót đầy vào chén rượu của mình và Đoạn Dịch. Sau đó cầm chén rượu cụng ly với cô ấy, ngửa đầu uống cạn một ly đầy rượu Hennessy. Sau khi cô đặt chén rượu xuống mới nói: "Uống trước rồi nói."
Câu này có chút ý khác.
Đoạn Dịch cũng không sợ, bưng ly rượu lên uống.
Nghê Túy không ngừng, tiếp tục rót đầy.
Đoạn Dịch cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô: “Chơi chút gì không?"
Nghê Túy cong môi khẽ cười, cô gật đầu: “Được, nghe theo cô."
Hai người chơi từ đổ xúc xắc đến oẳn tù tì, không ai phục ai, cứng rắn đến cùng, kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng Nghê Túy đã rèn luyện được tửu lượng, cô có thể gánh vác được.
Người trong phòng riêng cũng dần chú ý tới bầu không khí bên này không đúng, đều thỉnh thoảng liếc nhìn qua vài lần.
Đoạn Dịch dần dần có chút không ổn, lại thua một ván nữa, thật sự là cô ấy không uống được nữa, nghiêng đầu nhìn cô: “Có ý gì sao?"
Nghê Túy lại châm một điếu thuốc, cười lên một tiếng: “Cô quấn lấy bạn trai của người khác, việc này có ý nghĩa sao?"
Đoạn Dịch không phải là bạn bè thân thiết, cô ấy và Từ Dương chỉ có quan hệ tình một đêm, ngay cả Wechat cũng không thêm. Nhưng cô ấy lại nghĩ hết mọi cách để chen vào bên trong. Tính toán kết bạn với Cổ Nhuế Khê là bước đầu tiên, quấy rầy đòi hỏi để Cổ Nhuế Khê cho cô ấy xem vòng bạn bè của Từ Dương, nhìn xem ảnh chụp chung của Từ Dương cùng bạn gái. Nhưng cô ấy không biết Nghê Túy là ai, càng thêm không biết mối quan hệ của Nghê Túy và Cố Nhất.
Lúc này Từ Dương trở về.
Đoạn Dịch cong môi cười: “Có liên quan đến cô sao? Đều là chuyện đôi bên tự nguyện, đêm nay tôi có thể đi cùng anh ấy, đó là bản lĩnh của tôi.” Sau đó cô ấy đứng lên, mượn men rượu để có thêm tinh thần, đi đến trước mặt Từ Dương.
Nghê Túy nổi giận, trong đầu quanh quẩn câu Đoạn Dịch nói "Vậy thì thế nào?" Mấy chữ này. Cô đứng lên, nhấc chân lên đá vào đầu gối Đoạn Dịch.
Nghê Túy muốn hỏi cô ấy một chút, muốn chết sao.
Lần này đã khiến mọi người trong phòng riêng phải giật mình.
Đoạn Dịch lảo đảo mấy bước về phía trước, đỡ lấy tay cầm ghế sô pha đứng vững, xoay người, lập tức muốn ra tay với Nghê Túy.
Trương Hiển giữ chặt cô ấy: “Mẹ nó! Đây là thế nào?”
Đoạn Dịch xoay cổ tay, muốn tránh khỏi Trương Hiển đang nắm chặt tay của cô ấy, nhưng cuối cùng không đủ sức lực bằng anh ấy. Đoạn Dịch duỗi tay cầm lên một chai bia trên bàn rượu, nắm lấy cổ chai, dùng sức đập nát chai thủy tinh lên bàn rượu, một âm thanh choang vang lên, bia bốc lên bọt màu trắng trôi nổi trên bàn rượu, ném thẳng đến phía Nghê Túy.
Hoàn toàn vượt quá dự kiến của Trương Hiển, anh ấy không kịp phản ứng, phản xạ có điều kiện hô một tiếng: “Chết tiệt!"
Nghê Túy nghiêng người, miệng chai vỡ vụn đi ngang qua cánh tay phải của cô, nện lên trên vách tường ở sau lưng cô, lại một âm thanh choang vang lên.
Nghê Túy cảm giác được cánh tay bị rách ra, nhưng cô cũng không thèm nhìn một chút, cô vuốt qua một cái, nói với Trương Hiển: "Anh buông cô ta ra."
Trương Hiển nào dám buông ra, anh ấy lại tóm chặt lấy cổ tay khác của Đoạn Dịch, mở miệng khuyên bảo: “Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng ra tay."
Nghê Túy đi lên phía trước thêm mấy bước, Từ Dương lại tới giữ chặt cổ tay của cô, cô không hề ra tay, nhưng ra chân, cô nhấc chân lên đá thẳng vào bụng Đoạn Dịch.
Một đòn này rất nặng, mà cô lại mang giày cao gót, Trương Hiển đứng sau lưng Đoạn Dịch cũng phải lùi xuống.
Đoạn Dịch trong nháy mắt nhíu lông mày, kêu lên một tiếng, đau đớn cúi người.
Lần này đã khiến mọi người trong phòng riêng hoàn toàn giật mình, có mấy người đang say rượu, lúc này hoàn toàn tỉnh lại, âm nhạc cũng dừng lại, trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Nghê Túy tránh ra khỏi tay Từ Dương, ngồi trên ghế sofa, châm một điếu thuốc, liếc nhìn Đoạn Dịch đang rên rỉ đau đớn: “Đừng cho việc không biết xấu hổ là tình thú."
Trương Hiển có thể tưởng tượng được cú Nghê Túy đạp chân kia mạnh bao nhiêu, nhìn thấy dáng vẻ Đoạn Dịch đau đến nỗi không đứng lên nổi. Anh ấy có chút khó khăn, người này là bạn anh ấy mang tới, anh ấy phải xử lý.
Trương Hiển đỡ Đoạn Dịch đến ngồi xuống trên ghế sofa, hỏi cô ấy: "Cô sao rồi? Có cần đi bệnh viện không?"
Thân người Đoạn Dịch cong lại, hai tay ôm chặt lấy bụng, gật đầu.
Trương Hiển lại nhìn Nghê Túy một chút.
Nghê Túy hút thuốc, cầm điện thoại di động lên gọi 120, đặt điện thoại di động bên tai, nói rõ ràng tình hình cùng địa chỉ, nhìn Trương Hiển: “Tiền thuốc men tôi sẽ trả."
Trương Hiển: "..."
Không bao lâu, xe cứu thương tới, vốn phải là bác sĩ nhấc cáng cứu thương đưa người ra. Nhưng Từ Dương ngăn cản, gây động tĩnh quá lớn, sẽ ảnh hưởng không tốt đến hộp đêm, nên để Trương Hiển và người bạn kia đưa Đoạn Dịch lên xe cứu thương, Trương Hiển và người bạn kia sẽ ở lại trên xe cứu thương.
Nghê Túy là người trong cuộc cũng phải đi.
Từ Dương gọi người tới chở dùm, đưa Nghê Túy và Trương Hiển cùng đi bệnh viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...