Bác sĩ tình cảm

Nghê Túy trở lại biệt thự, buổi sáng cô thức dậy rất sớm, thế nên lúc này có hơi mệt một chút, cô bưng ly nước đi lên lầu, bất ngờ gặp Kỳ Ngôn đang xuống lầu.
 
Một tay anh đút vào túi, thân hình vốn cao 186 cm, giờ phút này đứng ở vị trí cao hơn cô hai bậc thang, từ trên cao nhìn xuống cô: "Uống rượu à?"
 
Cô sửng sốt, nghiêng đầu ngửi ống tay áo mình, cũng không có mùi rượu, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, tỏ vẻ cam chịu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kỳ Ngôn im lặng hai giây, lại hỏi: "Uống thuốc chưa?"
 
"Vẫn chưa."
 
Anh có chút bất đắc dĩ nói: "Uống rượu xong thì đừng uống thuốc."
 
Nghê Túy gật đầu, đi lên lầu trở về phòng ngủ.
 
Trước khi ăn tối, bọn Cố Nhất vừa mới trở về, mọi người ngồi vây quanh bàn ăn.
 
Chu Gia Minh nhìn Kỳ Ngôn ngồi một mình, hỏi: "Hợp đồng xong rồi à?"
 
Anh gật đầu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Gia Minh nói tiếp: "Vậy trong khoảng thời gian này rất bận, sáng mai tớ đưa cậu ra sân bay.”

 
“Đổi vé bay rồi, buổi chiều.”
 
Nghê Túy lập tức nhìn anh, hai người im lặng liếc nhìn nhau.
 
Chu Gia Minh gật đầu, không nói gì nữa.
 
Dư Ngải tiếp lời: "Anh mở công ty à?”
 
Kỳ Ngôn gật đầu: "Vừa mới bắt đầu.”
 
Dư Ngải cảm thán nói: "Lợi hại, hai mươi tuổi của em còn dừng lại ở hộp đêm.”
 
Nghê Túy nheo mắt nhìn cô ấy.
 
Dư Ngải nhìn lại, cười cười.
 
Giữa trưa Nghê Túy uống rượu, lại ngừng uống thuốc một lần nữa, vốn dĩ cảm thấy sau đó cũng không cần phải tiêm thuốc, nhưng hiện tại nội tâm lại sinh ra cảm giác vô cùng bất thường.
 
Sau khi ăn cơm tối xong, cô lên xe lấy túi thuốc chưa uống kia, rót một ly nước nóng đi về phòng thành thật uống hết.
 
Hai tiếng gõ cửa vang lên.
 
Trong đầu Nghê Túy lập tức hiện ra hình ảnh một tay anh đút túi đứng ở cửa, cô bước qua mở cửa, rất giống với hình ảnh trong đầu, lập tức nói: "Uống rồi!"
 
Khóe môi Kỳ Ngôn khẽ cong, di chuyển bước chân chuẩn bị trở về phòng ngủ.
 
Cô hỏi: "Đổi vé máy bay là để đưa em đi bệnh viện?”
 
Kỳ Ngôn dừng bước, gật đầu.
 
Nghê Túy nhớ tới ngày anh đưa mình đi bệnh viện ăn mặc rất trang trọng, lại hỏi: "Ngày đưa em đi bệnh viện, vốn là muốn đi ký hợp đồng?"
 
Anh lại gật đầu.
 
Cô mím môi, hạ quyết tâm nói: "Em sẽ uống thuốc cho tốt.”
 
Kỳ Ngôn nhếch môi cười: "Được.”
 
Nghê Túy trở về phòng, đứng trên sân thượng, khuỷu tay đặt lên lan can, châm một điếu thuốc, cầm điện thoại di động chọn ra một số điện thoại di động, hít sâu một hơi, bấm số.

 
Đợi khi cô sắp cúp máy, đầu bên kia mới nghe máy, truyền tới giọng Nghê Kiện đã trở nên xa lạ: "Có việc gì?”
 
Cô tự giễu cười cười, cũng lười nói nhảm với ông ta: "Con muốn về nước.”
 
Nghê Kiện cũng tích chữ như vàng: "Làm gì?”
 
"Đi học."
 
Im lặng một lát, ông ta hỏi: "Sắp xếp thế nào?”
 
“Tìm cho con một căn hộ gần đại học A.”
 
“Thư ký Lương sẽ liên lạc với con.”
 
Đây là đồng ý rồi.
 
Cúp điện thoại, Nghê Túy yên tĩnh hút thuốc, nghe tiếng gió lạnh lay động cây cọ, nhìn một mảnh ánh đèn màu vàng trên bờ cát xa xa, ký ức giống như cuộn phim điện ảnh cũ lặp đi lặp lại trong đầu.
 
Tám tuổi được bố mình Nghê Kiện đưa tới Melbourne, nhà ở trung tâm thành phố, trường học đắt nhất, còn đặc biệt sắp xếp một bảo mẫu Trung Quốc chăm sóc cô, thậm chí còn mời cho cô một bác sĩ tâm lý là người đứng đầu ngành.
 
Ngày hôm sau khi Nghê Kiện đưa cô tới đã về nước. Lúc đầu cô còn ngây ngốc cho rằng chỉ là đổi nơi khác đi học mà thôi, Nghê Kiện có thời gian sẽ tới thăm cô.
 
Năm tám tuổi cô rất khó thích ứng với hoàn cảnh xa lạ, ở trường học không thích nói chuyện, chỉ biết cúi đầu học tập, thầm nghĩ biểu hiện tốt hơn một chút, tốt hơn một chút. Cô cảm thấy nhất định là bởi vì mình còn chưa đủ ưu tú, cho nên mới dẫn đến không ai cần cô. Nhưng sự thật đã chứng minh, cho dù cô ngoan như thế nào, cố gắng như thế nào cũng không ai quan tâm. Nghê Kiện hoàn toàn không chú ý tới cô.
 
Đứa trẻ quá hiểu chuyện vĩnh viễn không sẽ có đường ăn.
 
Tính cách cô càng ngày càng quái gở, bị bạn học cô lập, gặp phải bạo lực trong trường khiến cô rất sợ hãi. Cô gọi điện thoại cho Nghê Kiện, nhưng mười cuộc điện thoại của cô có chín cuộc đều là trợ lý của ông ta tiếp.

 
Đêm sinh nhật chín tuổi nhịn không được gọi điện thoại cho Nghê Kiện, là một cô bé nhận điện thoại, ê ê a a gọi "Bố". Giọng Nghê Kiện có hơi xa một chút, lại đáp lại từng tiếng. Cô hoảng loạn cúp máy, cả đêm khóc đến cả người phát run.
 
Sau ngày đó, cô không chủ động liên lạc với Nghê Kiện nữa.
 
Tâm lý Nghê Túy rất nhanh đã xuất hiện vấn đề, có bạn học ức hiếp cô, cô không hề chịu đựng, bắt đầu phản kích tàn nhẫn hơn. Lần nghiêm trọng nhất suýt chút nữa dùng bút chì chọc mù mắt một nam sinh, nhà trường liên hệ Nghê Kiện, một bác sĩ tâm lý được đưa đến nhà tìm cô.
 
Cô thi đậu đại học danh tiếng, Nghê Kiện phá lệ gọi điện thoại tới hỏi cô muốn quà gì, cô say rượu chưa tỉnh trả lời một câu tùy tiện, ngày hôm sau đã nhận được điện thoại của salon ô tô 4S, bảo cô đi lấy xe. Cô đứng trước xe thể thao thuộc về mình không nói gì mà cười thành tiếng, khi đó cô còn chưa lấy bằng lái.
 
Nghê Kiện dùng tiền nuôi cô lớn, nuôi cô một mình trên hòn đảo đơn độc Melbourne này, chưa từng hỏi cô có tình nguyện hay không, cô chấp nhận cuộc sống tốt nhất mà Nghê Kiện tự nhận là cho cô.
 
Trước mười bảy tuổi cô vẫn thường xuyên đi khám bác sĩ tâm lý, mấy năm nay chỉ thỉnh thoảng đi, cũng không phải bởi vì cô tốt hơn, chỉ là cô xem nhẹ, cũng buông thả, cứ như vậy trôi qua đi, không sao cả.
 
Cố Nhất đẩy cửa đi vào: "Gần đây cậu không đi Big Tent sao?”
 
Nghê Túy hoàn hồn, xoay người cười với cô ấy: "Nghỉ ngơi.”
 
Cố Nhất gật đầu: "Rất tốt, muốn đi xem phim không?”
 
“Được.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận