Bác sĩ tình cảm

Ăn tối xong, Nghê Túy đi đến bục nghỉ ngoài trời hút một điếu thuốc. Sau khi hút xong cô thở dài một hơi, trở về phòng khách chuẩn bị đi lên lầu.
 
Cố Nhất ngẩng đầu nhìn cô: “Đi lên đó làm gì?”
 
“Thăm cô ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Sao cậu lại tốt bụng như vậy? Cô ta đã nói vậy với cậu mà!”
 
Nghê Túy cười nói: “Tớ là Jesus.”
 
Cố Nhất trợn trắng mắt nhìn cô.
 
Nghê Túy lên lầu hai, Tô Tử Hàm đang đứng trước cửa phòng Dư Ngải, nhẹ giọng nói chuyện. Cô đi lên phía trước: “Không chịu mở cửa sao?”
 
Tô Tử Hàm bất lực gật đầu.
 
Nghê Túy cao giọng hỏi một câu: “Đi uống rượu không?”
 
Nửa phút sau, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Dư Ngải truyền ra: “Đi!”
 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi cho cô một tiếng để chuẩn bị, xuống lầu gặp tôi.” Nghê Túy giơ tay vỗ vai Tô Tử Hàm: “Đi xuống ăn cơm đi.”
 
Cô đi lên lầu ba, lại lười trang điểm, cô muốn tìm một bộ phim điện ảnh để giết thời gian.
 
Đẩy cửa phòng chiếu phim ra, Kỳ Ngôn đang ngồi trên chiếc ghế dài của hàng ghế đầu, khoanh chân, lưng dựa vào sô pha, ánh đèn chiếu rọi lên mặt và người anh, đường nét trên gương mặt anh dường như đã được Chúa tự tay vẽ nên từng nét.
 
“Đang xem gì vậy?” Nghê Túy ngồi ở ghế sô pha bên kia liếc mắt nhìn vào bộ phim đang chiếu.
 
“[ Life is Beautiful ], muốn đổi không?”
 
“Không cần đâu, bộ này cũng rất hay.” Cô chống một tay lên mặt, uể oải xem phim.
 
Kỳ Ngôn vô ý quay đầu lại nhìn thoáng qua khóe miệng nở nụ cười của cô, đôi mắt trong veo như đang tỏa sáng, bất giác lơ đễnh.
 
Nghê Túy xem khoảng một tiếng thì đứng dậy, đi ra cửa: “Không làm phiền anh nữa.”
 
“Đi ra ngoài sao?”
 
“Ừm.”
 
Kỳ Ngôn gật đầu.
 
Nghê Túy đi xuống lầu một, phòng khách không có ai, có lẽ đều đã về phòng. Cô lấy một lon soda trong tủ lạnh ra, khi đang mở nắp thì nghe tiếng bước chân dẫm lên giày cao gót đang đi xuống lầu. Cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn, Dư Ngải mặc váy mỏng màu đỏ, tóc dài búi cao, gương mặt được trang điểm tinh xảo. Đây là dáng vẻ điển hình của một người cuộc sống không như ý nên muốn đến quán bar uống đến say khướt.
 
Nghê Túy cầm lon đi về phía cửa, Dư Ngải nhanh chóng đuổi kịp.
 
Cô lái xe đưa Dư Ngải đến Big Tent, để lại thẻ trước. Hôm nay cô và Riley phụ trách từ hai giờ đến bốn giờ sáng, thời gian vẫn còn sớm.
 
Nghê Túy gửi số thẻ vào nhóm WeChat trong nhóm, sân khấu trở nên vô cùng náo nhiệt, đêm đó DJ và MC của quán bar đều đến đây, tất cả đều có thể uống có thể chơi.
 
Dư Ngải hòa nhập không khí rất nhanh, uống rất nhiều các loại rượu ngoại khác nhau, cả buổi cười nói vô cùng vui vẻ.
 
Mọi người đều cho rằng hôm nay cô ta đã trúng số độc đắc, nhưng việc cô ta cần nhiều cồn để làm tê liệt bản thân thì không ai để ý, cũng không ai có thể đồng cảm như chính bản thân mình cũng rơi vào hoàn cảnh đó.
 
Hai giờ sáng Nghê Túy và Riley lên sân khấu, Dư Ngải chen vào vị trí gần sân khấu nhất, xõa tóc, giơ hai tay lên cao, Riley cúi người đập tay với cô ta.

 
Hai tiếng sau, Dư Ngải đã hoàn toàn bất động, lười biếng dựa vào sô pha.
 
Nghê Túy và những người khác lại uống thêm một vòng, sau khi liên lạc với người lái xe mới chào mọi người rồi đi trước.
 
Riley giúp cô đỡ Dư Ngải lên ghế sau, Nghê Túy nói cảm ơn Riley rồi ngồi lên ghế phụ.
 
Xe chạy chậm, Nghê Túy cũng uống không ít rượu, đầu nặng trĩu, bụng cũng hơi đau, cô nhắm mắt tựa vào lưng ghế.
 
Ghế sau truyền đến tiếng khóc nức nở của Dư Ngải: “Ba năm, từ cấp ba đến tận bây giờ, cùng nhau tới Melbourne học đại học. Lúc trước, tôi thật sự nghĩ rằng cả đời này sẽ ở bên cạnh người này, chỉ có thể là anh ấy…”
 
Sau đó lại nghẹn ngào cười một tiếng: “Thật sự không thể chỉ dựa vào một người, nếu không khi người nọ rời đi, tất cả cũng xong rồi.”
 
Nghê Túy chậm rãi mở mắt ra, giơ tay mở nhạc trong xe vặn to âm lượng, trong xe truyền đến tiếng hát của nội lực của Trần Dịch Tấn: “Theo truyền thuyết, những giọt nước mắt mê đắm sẽ đổ xuống thành phố, đèn neon cũng tắt, thế giới đang trở nên lạnh hơn, pháo hoa sẽ cảm ơn em và âm nhạc sẽ dừng lại, có vẻ cái kết của truyện này sẽ đẹp hơn*…”
 
*Chú thích: lời bài hát Allura.
 
Nghe xong một bài hát, Dư Ngải nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
 
Về đến biệt thự, Nghê Túy cảm thấy dạ dày và bụng dưới vô cùng đau, thậm chí còn vì men say nên cả người không có chút sức lực nào.
 
Dư Ngải mở cửa xuống xe, hất văng đôi giày cao gót đang cầm trên tay, loạng choạng đứng dậy.
 
Nghê Túy hít sâu một hơi, đi lên đỡ lấy cô ta, đi một đoạn Lăng Ba Vi Bộ* với cô ta. Vất vả lắm mới đi đến lầu hai, nửa người Dư Ngải hoàn toàn dựa vào cô, không muốn trở về phòng, cứ ồn ào nói muốn ngủ cùng với cô.
 
Nghê Túy sợ cô ta đánh thức những người khác, kiên nhẫn chịu đựng đỡ cô ta đi lên lầu ba, ném vào giường ngủ trong phòng mình, không quan tâm đến cô ta nữa, đi vào phòng thay đồ lấy một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng rồi vào phòng tắm để tắm rửa.

 
Công việc và nghỉ ngơi đảo lộn khiến đồng hồ sinh học của cô bị rối loạn, một tháng qua bà dì đã ghé thăm hai lần, chẳng trách bụng dưới lại đau đến vậy.
 
Khi cô tắm xong thì Dư Ngải đã ngủ rồi, nhìn đồng hồ trên điện thoại đã hơn sáu giờ sáng.
 
Nghê Túy ra khỏi phòng ngủ và đóng cửa lại. Cô đến phòng chiếu phim, bật máy sưởi lên, nằm co ro trên ghế sô pha ở hàng ghế đầu, cố gắng chịu đau, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
 
Ngủ cũng không ngon, cô mơ hồ nghe được tiếng bíp bíp như ai đó đang vặn lò sưởi.
 
Nghê Túy mở mắt ra, trên người cô phủ một tấm chăn màu xám. Kỳ Ngôn mặc một bộ tây trang màu đen, đeo cà vạt, dáng vẻ rất quyến rũ, khóe miệng cô nhếch lên thành một nụ cười yếu ớt: “Rất đẹp trai.”
 
Kỳ Ngôn điều chỉnh máy sưởi đến nhiệt độ thích hợp, rũ mắt nhìn cô, trên trán cô phủ một lớp mồ hôi mỏng, môi cũng tái nhợt không còn chút máu.
 
Anh đi đến, đưa một chân về phía trước, ngồi xổm xuống: “Cảm thấy không thoải mái sao?”
 
“Đau dạ dày.”
 
“Đi bệnh viện nhé?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận