Sau khi ăn cơm nước xong xuôi rồi thì Thẩm Ám dẫn Bạch Lê đến rạp chiếu phim tư nhân.
Ngọn đèn ái muội mờ ám, Bạch Lê có hơi sợ bóng tối nên vẫn không dám bước vào, cô bị Thẩm Ám nắm sẵn cổ tay dẫn đi nên cơ thể cũng trở nên run rẩy.
Đợi đến khi cả hai đã ngồi trên ghế sô pha thì Thẩm Ám đưa cho cô một cái gối và một hộp bắp rang, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Khoảng cách của hai người chỉ cách nhau không đến 30 cm.
Là một bộ phim điện ảnh về tình yêu.
Bạch Lê xem đến mơ màng buồn ngủ, đêm hôm qua cô đã không ngủ ngon giấc rồi, mặc dù biết rõ người ngồi đối diện mình xem như là một người đàn ông không quen thuộc nhưng ý thức của cô vẫn không kiểm soát được mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Chờ đến khi bộ phim tiến đến cảnh nam nữ chính hôn môi với nhau thì Thẩm Ám nghiêng mặt sang, nghĩ muốn nắm tay cô một lát mới chợt phát hiện ra cô gái nhỏ đã dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Anh không nhịn được lập tức bật cười.
Anh giúp cô tháo kính râm, khẩu trang và mũ xuống rồi rút chiếc gối mà cô đang ôm trong ngực đi.
Thẩm Ám nhích gần lại hơn một chút, ngón tay hơi chống đầu cô để người kia dựa vào trong lòng mình.
Bạch Lê ngủ một giấc cũng không đến hai tiếng đồng hồ, bộ phim điện ảnh thứ hai chỉ mới chiếu hơn một nửa thì dường như cô đã nhận ra được điều gì đó, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy yết hầu gần trong gang tấc.
Cô chớp chớp mắt, nghĩ rằng bản thân đang nằm mơ, nhìn dọc theo yết hầu hướng lên trên là một khuôn mặt góc cạnh hiển thị rõ ràng.
Độ cong cằm dưới của người đàn ông cứng rắn gọn gàng như lưỡi đao, khuôn mặt của anh tối sẫm, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước có một loại chính trực đường hoàng và ngay thẳng.
Giây tiếp theo đã thấy anh đột nhiên cúi đầu nhìn cô một cái.
Bạch Lê trở nên ngây dại.
Thẩm Ám cong môi nở một nụ cười, “Đã tỉnh rồi à?”
Bạch Lê vẫn mông lung, đôi mắt trong suốt lộ ra vẻ mờ mịt.
“Ngủ đến mơ hồ rồi sao?” Anh cười nhẹ, hơi thở đột nhiên áp sát cô hơn một chút, đôi môi mỏng gần như áp lên cô.
Bạch Lê ngạc nhiên, hoảng loạn mà đẩy anh ngồi dậy.
Không phải là nằm mơ.
“A, em xin lỗi.” Cô cúi đầu xuống, tay nắm chặt chiếc gối trên ghế sô pha rồi ôm vào trong lòng, một tay khác thì trùm mũ lên đầu, toàn thân co người ngồi dậy.
“Xin lỗi vì điều gì?” Cánh tay dài của Thẩm Ám khoát lên phía sau cô trên ghế sô pha.
Động tác dựa vào phía sau của cô chợt dừng lại, hơi hơi ngồi hướng về phía trước, “…Em không cẩn thận nên ngủ quên mất.”
“Còn gì nữa không?”
Bạch Lê không nói nên lời một lúc lâu, sau đó mới sợ sệt hỏi, “…Em không biết, em còn làm gì sao?”
“Ừ, em còn hôn anh.” Thẩm Ám thuận miệng đáp.
Bạch Lê: “…”
Sắc mặt của cô đột nhiên đỏ bừng lên, miệng mở ra nửa ngày trời mới thốt lên được một câu, “Không, không thể nào.”
Thẩm Ám cười nhẹ, “Vì sao lại không thể chứ?”
Bạch Lê không nói gì, vành tai và hai má cũng nóng bừng gay gắt.
Thẩm Ám không trêu chọc cô nữa, sau khi hai người xem xong bộ phim điện ảnh bước ra thì trời cũng đã bắt đầu tối.
Đới Mi gửi tin nhắn cho Bạch Lê hỏi cô đang đi đâu vậy, vì sao lại không mở cửa.
Bạch Lê căng thẳng đến không biết làm thế nào trả lời lại tin nhắn, nhìn thấy Thẩm Ám lái xe đến thì nói ngay, “Em, em phải trở về.”
“Cùng nhau ngắm trăng rồi hẵng về.” Thẩm Ám vỗ vỗ ghế sau, “Lên đi.”
Bạch Lê nhìn đến đôi mắt đen láy của anh thì đỏ cả mặt, cô cúi đầu ngoan ngoãn đội mũ bảo hiểm, cẩn thận mà ngồi trên xe của anh.
“Vì sao em không về nhà ăn bữa cơm sum họp?” Khi đến nơi, Thẩm Ám giúp cô tháo mũ bảo hiểm xuống, hỏi.
Bạch Lê cũng không trả lời.
Thẩm Ám cẩn thận cất mũ bảo hiểm rồi liếc nhìn ánh trăng treo trên đỉnh đầu, hướng về phía cô nói, “Trước đây những ngày lễ như này anh đều trải qua cùng ông nội.
Nhưng từ lúc ông của anh qua đời thì anh trải qua một mình.”
Anh hỏi: “Còn em thì sao? Cũng một mình đón lễ à?”
Bạch Lê nhớ đến Đới Mi, cô nhẹ nhàng lắc đầu, “Có một người bạn đón cùng em.”
Thẩm Ám hỏi, “Là cô gái tóc ngắn lần trước phải không?”
Bạch Lê gật đầu.
Trong lòng Thẩm Ám đã có cân nhắc, “Đi thôi, chúng ta đi vào nào.”
Phía trước cửa có không ít người, Bạch Lê theo bản năng mà cúi đầu xuống.
Hai người đứng trong thang máy đi lên, bởi vì ai nấy cũng đều muốn lên trên lại có không ít người tiến vào nên sự lo lắng cứ thế áp lên người Bạch Lê.
Thẩm Ám đứng đối diện với người kia, tay trái chống lên cửa kim loại trên đỉnh đầu cô, ánh mắt rủ xuống nhìn Bạch Lê.
Cô đeo kính râm và khẩu trang, đầu cũng cúi xuống, những ngón tay bởi vì lo lắng là xoắn xuýt lại.
Tay phải của anh nắm lấy tay cô.
Bạch Lê hơi rút tay ra, nhìn thấy anh không buông tay thì bồn chồn lại căng thẳng mà ngẩng đầu ngước nhìn anh.
Nửa thân mình Thẩm Ám áp lên người cô, từng chút một tiến sát lại gần người nọ.
Bạch Lê hoảng hốt mà cúi đầu, hai tay vô cùng hoảng sợ để trên ngực anh.
Làn da khỏe khoắn của bàn tay anh còn mang theo nhiệt độ nóng bỏng, ngay cả trống ngực mạnh mẽ đập cũng khiến cổ tay của anh run rẩy đến tê dại.
Ngón tay của Bạch Lê cũng cũng run lên.
Thang máy đến nơi thì đoàn người từ từ bước xuống, Thẩm Ám cũng thu hồi tay lại rồi nắm lấy tay cô dẫn đi ra ngoài, giọng nói trầm thấp hỏi, “Thích không?”
“Hả?” Bạch Lê không nghe hiểu.
Thẩm Ám cười nhẹ xem như chưa nói điều gì, cứ thế bước về phía trước.
Đi được vài bước thì Bạch Lê mới ý thức được anh hỏi điều gì, não bộ bùng nổ một tiếng, máu huyết trào ngược, toàn bộ cơ thể đều bắt đầu nóng bừng cả lên.
Trên chỗ ngắm cảnh có rất nhiều người, có ba bộ kính viễn vọng thu phí, còn có một nhân viên ở bên cạnh đang thao tác.
Bạch Lê vừa bước ra thì nhìn thấy một ông trăng thật lớn đang treo trên đỉnh đầu, bên cạnh có rất nhiều người bận rộn chụp ảnh, hơn nữa còn nhờ màn đêm bao phủ nên hầu như không ai chú ý đến cô, cũng chẳng ai đánh giá cô cả.
Thẩm Ám gỡ mũ của cô xuống rồi đưa đến trước mặt, cũng thuận tiện tháo kính râm và khẩu trang cất vào trong túi của người kia.
Anh nắm lấy bàn tay cô dẫn đến kính viễn vọng rồi nhìn cô nói, “Ngắm trăng nhé.”
Bạch Lê muốn trả tiền nhưng đã bị anh giành được trước.
Cô cúi đầu rồi khom lưng xuống, thông qua kính thiên văn nhìn thấy mặt trăng được phóng đại vô hạn, một ánh sáng rực rỡ gần như xuyên qua ống kính đốt cháy đôi mắt cô.
“Đẹp quá.” Cô không nhịn được thì thầm thành tiếng.
“Đúng vậy, đẹp lắm.” Thẩm Ám nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô đáp.
Khi Bạch Lê đứng dậy thì đôi mắt vẫn còn mang theo ý cười, cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Ám, hai cái lúm đồng tiền nhợt nhạt vẫn còn treo trên khóe môi.
Thẩm Ám thấp giọng nói câu gì đó.
Xung quanh mọi người đều nói cười ồn ào cho nên cô nhất thời không nghe rõ được, con ngươi trong suốt trong phút chốc mờ mịt, “Có gì sao?”
Thẩm Ám hơi hơi cúi đầu, tay trái đỡ lấy sau ót của cô rồi kéo người kia lại gần hơn, đôi môi mỏng chặn lấy Bạch Lê.
Một nụ hôn thật nhẹ rơi xuống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...