Bác Sĩ Thú Y Số Một Trong Thế Giới Tu Chân
Ngoại trừ hai linh thú trang sức kỳ quái trên người, đây không phải rất đơn giản hào phóng sao? Sao lại không mặc quần áo?
" Nàng ấy thân thể không tốt, chịu không nổi nóng.
" Mộc Thừa Huyên hằng ngày răn dạy đệ đệ, " Hơn nữa, nữ tử nguyện ý mặc cái gì đều là tự do, ngươi nhìn không nổi liền đem con mắt bịt kín! "
Mộc Thừa Quỳ: " ......!"
Cao thủ Đại Thừa kỳ đâu? Sao thân thể lại không tốt? Đây là muốn lừa dối ai?
Tuy rằng lúc mình đi báo cáo, đại sư huynh vừa mới nói với mình, người có thể được Phượng Hoàng thừa nhận thân cận nhất định là người có tâm tư thành thật.
Bằng không tỷ tỷ của hắn cũng sẽ không nhanh như vậy dỡ xuống phòng bị với một người xa lạ.
Nhưng Mộc Thừa Quỳ vẫn cảm thấy quái lạ, cảm thấy yêu nữ này nhất định không đơn giản như vậy.
Mộc Thừa Huyên mặc kệ hắn, vừa đi vào bên trong vừa quở trách hắn: " Đừng suốt ngày không có chính sự làm.
Ta chuẩn bị kiểm tra toàn thân cho nàng, ngươi đi chuẩn bị đồ đạc.
" Sau đó liền nhanh chóng báo ra hơn mười tài liệu mà Nguyễn Hiểu Vân chưa từng nghe nói tới.
Các loại, cái gì cỏ, cái gì dịch, cái gì căn, dù sao nghe đều đặc biệt giống như là game online bên trong thêm máu đạo cụ.
Mộc Thừa Quỳ lại lén nhìn Nguyễn Hiểu Vân, bất mãn lẩm bẩm: " Chỉ biết sai khiến tôi...!"
Mộc Thừa Huyên: " Đúng rồi, gọi đám tiểu nhân kia lên, tuần tra lại đảo một lần, xem còn có người ngoài tiến vào hay không.
Nếu có, không cần thương tổn, lập tức mang đến gặp ta.
" Nàng không quên giúp Nguyễn Hiểu Vân tìm tỷ tỷ.
Mộc Thừa Quỳ oán giận: " Không phải chứ? Lại còn có người ngoài? " Trời ơi! Một yêu nữ như vậy, một người còn chưa đủ sao?!
Mộc Thừa Huyên: " Còn không mau đi! "
Mộc Thừa Quỳ che mắt, tội nghiệp đi một vòng lớn từ sau cây, chạy ra khỏi sân.
Mới vừa chạy đến cửa viện, ước chừng thật sự là trong lòng có phẫn uất bất bình, tuy rằng vẫn không dám quay đầu lại, thế nhưng liền dùng tư thái đưa lưng về phía sau, gào lên một cách rất trẻ con và dữ dằn: " Đừng nói là đệ không nhắc nhở tỷ nhé! Đại sư huynh đã ở bên trong rồi! Tỷ...!tỷ phải cẩn thận một chút! "
Gào xong bỏ chạy, một chút cơ hội bị đánh cũng không để lại cho mình.
Vừa sợ vừa thuần thục.
" ...!" Mộc Thừa Huyên trầm mặc ngắn ngủi, trên trán nhảy ra một cái thăng tượng trưng cho sự không vui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...