Ánh mắt Raymond đảo qua, biểu tình lộ ra một tia không kiềm chế được: "Tan học, làm sao vậy?"
Viện trưởng Kakapo vội vàng nói: "Tại sao lại muộn như vậy, bác sĩ Bùi vẫn luôn chờ ở kia đợi cho ấu tể ăn."
"ấu tể Huyền Phượng Tước phi hành tốc độ quá chậm, trì hoãn một chút thời gian tan học."
Raymond giải thích một câu, hắn nhìn đến Bùi Chu đứng ở bên cạnh viện trưởng, nhướng mày nói: "Cậu chính là bác sĩ Bùi gần đây thường được nhắc tới?"
Bùi Chu: "?"
Raymond cười cười, ánh mắt sáng ngời: "Nghe nói cậu làm dược thiện ăn rất ngon."
Bùi Chu bừng tỉnh, khiêm tốn nói: "Các vị khách đó quá khen thôi."
Có lẽ là bởi vì nói chuyện khi hơi phân thần, bàn tay Raymond khẽ buông lỏng.
Ấu tể Bạo Long bắt lấy cơ hội này, đôi mắt loé lên tinh quang, cái đuôi to thô tráng đột nhiên vung mạnh, liền từ trong sự khống chế của hắn tránh thoát.
Cả thân mình nó chật vật mà trên mặt đất quay cuồng nửa vòng, sau đó nó gian nan đứng lên, miễn cưỡng phân biệt một phương hướng, liền lập tức hướng về phía Bùi Chu chạy như bay qua, tròng mắt màu đỏ tươi hung mãnh ngày thường cư nhiên giờ là bộ dáng rưng rưng ủy khuất.
Bùi Chu: "......" Này cũng thực không biết nên miêu tả thế nào o(╯□╰)o
Cảm thụ được mặt đất ầm ầm ầm chấn động, Bùi Chu khóc không ra nước mắt, như thế nào một cái hai cái đều thích hướng về nơi anh thế này, tiểu phượng hoàng còn chưa tính, nhung nhung nho nhỏ bổ nhào vào trong lòng ngực anh còn rất đáng yêu, ấu tể Bạo Long mà nói thì...... hừm, anh đại khái sẽ bị đè chết đi.
Raymond cũng đang nhướn mày, hiển nhiên nghĩ tới cái này, hắn ngữ khí nguy hiểm, trầm giọng quát: "Con lại chạy một bước nữa thử xem!?"
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói âm trầm kia, dưới chân ấu tể Bạo Long vội vàng phanh gấp một cái, sau đó theo quán tính, thân mình lao về phía trước một chặng đường, trên mặt đất kéo ra một đường rãnh thật dài.
Tựa hồ là vừa khéo, hoặc là ấu tể Bạo Long đối với lực độ cố ý khống chế, nó vừa vặn dừng lại ở ngay phía trước Bùi Chu.
Bùi Chu kinh ngạc hơi hơi mở to hai mắt, sau đó cảm giác khuỷu tay mình trầm xuống.
Ấu tể Bạo Long ngồi xổm dưới đất, vươn hai cái chân trước ngắn ngủn chặt chẽ bám ở cánh tay anh, đầu buông xuống, dùng một loại ánh mắt cực kì ủy khuất nhìn anh.
Rất giống như bạn nhỏ ở nhà trẻ bị khi dễ, muốn tìm lão sư thay mình xuất đầu.
Raymond thấy nó biểu hiện như vậy không khỏi buồn cười, biểu tình kiệt ngạo lộ ra điểm bất đắc dĩ đối với những tiểu động vật: "......"
Bùi Chu ngơ ngác cùng ấu tể Bạo Long nhìn nhau trong chốc lát, không biết là xuất phát từ cái ý tưởng gì, anh theo bản năng dùng một chút tinh thần lực, liền thấy lúc này trên thân thể ấu tể Bạo Long toàn bộ mọi chỗ đều giải khoá chữ "Muốn sờ sờ, muốn thổi thổi".
Bùi Chu: "......" Nếu nhớ không lầm mà nói, lần trước trên người ấu tể hung hãn vẫn là chữ "Ngươi nhìn gì? Tìm chết à?"
Bùi Chu bật cười, này thật đúng là nhóc con biết gió chiều nào xoay theo chiều ấy mà.
Nhưng mà...... hoàn toàn không tức giận được làm sao bây giờ.
"Sao anh có thể đem ấu tể Bạo Long kéo lê như vậy được?" Bùi Chu ngẩng đầu, dùng ánh mắt không tán đồng nhìn về phía Raymond: "Nó vẫn là một đứa trẻ đấy!"
Raymond mày kiếm nhướn lên, bật cười: "Cậu đừng nhìn tiểu gia hỏa này hiện tại giả bộ ngoan ngoãn, vừa rồi rất hung dữ đấy, tôi để nó hảo hảo luyện tập dị năng, nó không muốn luyện, còn muốn cắn tôi, tôi không thu thập nó một trận, nó có thể nhớ lâu được sao?"
Bùi Chu cứng lại, ấp úng nói: "Kia cũng không thể túm cái đuôi nó vậy...... Phải hảo hảo cùng nó câu thông."
Raymond mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, chỉ nói: "Rồi rồi...... Lần sau trước tiên tôi sẽ hảo hảo nói chuyện, thật sự không được thì đánh một trận cho nhớ."
Raymond cảm thấy những thú y nhân loại này cái gì cũng tốt, chính là lòng dạ hơi mềm yếu một chút, căn bản không biết mấy tiểu thú nhân này mạnh lên có thể có bao nhiêu khoẻ, hơn nữa Bạo Long bảo bảo là ấu tể hệ săn mồi, nó bẩm sinh thể chất rất cường hãn, tiếp nhận loại trình độ huấn luyện này hoàn toàn không có vấn đề.
Huống chi, ấu tể hệ săn mồi còn có tính cách hung hãn, hắn là lão sư dạy chiến đấu nếu không tiến hành lập uy thích hợp, ấu tể ngược lại sẽ coi khinh hắn, căn bản sẽ không ấn theo mệnh lệnh của hắn tiến hành huấn luyện.
Rốt cuộc, sùng bái cường giả cũng là thiên tính khắc sau vào xương cốt thú nhân hệ săn mồi từ lâu rồi.
Bất quá, những đạo lý thế này, hắn cũng lười cùng bác sĩ Bùi giải thích, phỏng chừng nói ra thì người nọ cũng sẽ không tin tưởng đi, rốt cuộc đừng nhìn tiểu Bạo Long còn nhỏ, nó giảo hoạt đến không tưởng được, cô nhóc này nhất định sẽ giáp mặt giả bộ đáng thương, sau lưng ra vẻ ta đây, hai gương mặt nói lật là lật......
......
Bùi Chu không biết hết thảy mọi việc, anh đem lực chú ý đặt ở trên người ấu tể Bạo Long, tính toán trước tiên kiểm tra đo lường một chút trạng thái tinh thần lực của nó.
Ấu tể Bạo Long ngoan ngoãn ngồi yên, chờ Bùi Chu "từ ái vuốt ve".
Đúng lúc này, tiểu phượng hoàng được Bùi Chu ôm trong lòng bàn tay cũng thức tỉnh, nó mở to đôi mắt đậu đen, khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Chu liền phát ra một tiếng thanh thúy mà cao hứng "Chíp."
Vỗ vỗ cánh một chút, tiểu phượng hoàng bay lên trên đỉnh đầu anh, tìm được một vị trí thoải mái nhất, sau đó ngoan ngoãn ngồi yên, đầu nhỏ còn nhìn đông nhìn tây.
Thanh niên nhân loại ôn nhu với mái tóc đen mềm mại mang lại cho tiểu phượng hoàng cảm giác an toàn không gì sánh kịp, giống như nằm trong ổ cỏ êm ái.
Bùi Chu: "......"
Raymond trong mắt nhìn thấy cảnh này, đôi mắt ý cười thoáng chốc càng sâu.
Bùi Chu cứng đờ mặt, vẫn là không có nhẫn tâm đuổi tiểu phượng hoàng trên đầu đi.
Anh cúi người ngồi xuống, bàn tay đặt ở trên lưng ấu tể Bạo Long, tiếp tục kiểm tra đo lường trạng thái tinh thần.
"Ừm, cũng không có xuất hiện tình trạng tinh thần lực hỗn loạn, ấu tể Bạo Long vẫn là phi thường khỏe mạnh."
Bùi Chu tâm trí đã bình tĩnh lại, xem ra ấu tể Bạo Long tiếp nhận trình độ huấn luyện này vẫn trong phạm vi chấp nhận được.
Ngay sau đó, anh sờ sờ cổ ấu tể Bạo Long...... Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm hơi có chút thô ráp, nhưng so với phần cổ ấu tể Giáp Long không có cứng rắn như vậy, có điểm cùng loại với da trâu.
Bùi Chu ôn nhu cười, bàn tay tiếp tục dọc theo cổ nó chậm rãi vuốt ve đi xuống, cũng chính là lúc này, anh mới phát hiện trên người ấu tể Bạo Long có rất nhiều miệng vết thương khá nhỏ.
Đó là từng vết thương đã trở nên trắng hoa ngân, xuất hiện ở trên rất nhiều chỗ yếu hại của ấu tể Bạo Long, loại miệng vết thương này cũng không sâu, khép lại lên cũng thực mau, nhưng là sẽ phi thường đau!
Có thể nói, Raymond ra tay với ấu tể Bạo Long, lực độ khống chế được thực tốt, mỗi một miệng vết thương đều không sai biệt lắm là vừa lúc cắt qua tầng da, không có cắt sâu vào thịt.......
Cái loại trình độ đau đớn này, hẳn là tương đương với việc bị trang sách bên cạnh cắt thương ngón tay, cảm giác đau không sai biệt lắm.
"Như thế nào cắt qua nhiều vết cắt như vậy......" Bùi Chu đau lòng không thôi, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Raymond một cái: "Lại là việc tốt của anh làm à?"
Raymond bất đắc dĩ mà sờ sờ cái mũi, giải thích nói: "Khoá học chiến đấu mà, thật đúng là không phải mở miệng thuyết giáo là có thể hữu hiệu, tôi đã khống chế tốt lực độ, cố tình ở chỗ yếu hại của ấu tể lưu lại cảm giác đau đớn, là vì tăng mạnh kí ức thân thể của ấu tể, làm cho bọn nó hiểu được ở trong đối chiến, có thể phản xạ có điều kiện bảo hộ tốt mấy cái bộ vị này......"
Bùi Chu trầm mặc không nói, trong lòng anh thừa nhận lời Raymond nói có một ít đạo lý.
Thật giống như rất nhiều vũ công trên địa cầu, tư thế không tiêu chuẩn là sẽ bị lão sư dùng thước dạy học "nhắc nhở" qua, này không phải cố ý ngược đãi, mà là một loại hành động cường hoá kí ức thân thể, bằng không các nàng rất khó làm ra bộ dáng tiêu chuẩn, động tác vũ đạo xinh đẹp.
Nhưng là lý giải thì lý giải, Bùi Chu vẫn là thực đau lòng cô nhóc Bạo Long này.
"Được rồi, đừng khóc chít chít nữa, anh thổi thổi cho em được không, thổi xong liền không đau nữa......" Bùi Chu một bên vỗ lưng ấu tể Bạo Long, một bên ôn nhu mà hống nói.
Nói xong anh liền cúi người xuống, ở trên miệng vết thương của ấu tể Bạo Long nhẹ nhàng mà thổi mấy hơi.
Nhè nhẹ từng đợt từng đợt hơi thở ấm áp thổi qua miệng vết thương, lại giống như thổi qua đầu quả tim ấu tể Bạo Long, làm cảm xúc phập phồng của nó lập tức bị vuốt phẳng.
Từ trong cổ họng phát ra thanh âm rầm rù trầm thấp, ấu tể Bạo Long nhìn như hung hãn đã tư thế làm thân thể càng nằm áp sát trên mặt đất, lấy một bộ tư thái săn sóc, tiện cho thanh niên ở trên người nó vuốt ve.
【 Đinh! Kỹ năng vuốt lông sơ cấp phát động! Miệng vết thương trên người ấu tể Bạo Long trị liệu xong! 】
【 Đinh! Kĩ năng lời ngon tiếng ngọt phát động! "Từ ái thổi thổi" làm trái tim ấu tể Bạo Long rung động, tinh thần lực được đến cực đại an ủi! Hiện tại trạng thái của nó rất tốt! 】
Cảm thụ được tinh thần lực được phản hồi, biểu tình Bùi Chu thực tự nhiên mà thả lỏng xuống.
Mà bộ dáng anh chuyên chú làm trị liệu khai thông cho tiểu ấu tể cũng làm đôi mắt Raymond toát ra một loại thưởng thức.
Lúc này, nơi xa lại đi ra một vị thú nhân giống đực, người nọ bộ dáng bình thường, làn da hơi có chút ngăm đen, nhưng là thể trạng thực chắc nịch.
Dana trong tay xách một con thú lông mao màu bạc hình như là tiểu Tai Thử, lớn tiếng hét lên: "Raymond, anh nhìn thấy ấu tể Huyền Phượng Tước tôi phụ trách đâu không? Vừa rồi tôi vì tìm ấu tể Tai Thử nên mất dấu ấu tể kia!"
Raymond khóe miệng hơi hơi câu lên, chỉ chỉ trên đầu Bùi Chu: "Ấu tể Huyền Phượng Tước của anh ở chỗ này làm ổ này."
Dana nhìn thấy, không khỏi lộ ra một mặt tươi cười, trên mặt thậm chí lộ ra một tia thẹn thùng.
Tiểu phượng hoàng óng ánh nằm bò ở trên mái tóc đen nhánh của thanh niên, bức họa này, hắn thế nào...... cư nhiên còn cảm thấy có điểm đáng yêu!? (*/ω\*)
Dana có chút ngượng ngùng: "Tiểu phượng hoàng không mất tích tôi liền an tâm rồi, đều do nhóc ấu tể Tai Thử này, tôi để nó chạy chút, kết quả nửa đường nó vì lười biếng cư nhiên trốn vào huyệt động."
Lúc này, ở trong rừng rậm Giáp Long bảo bảo cũng ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Thời điểm nhìn thấy Bùi Chu, đôi mắt đen nhánh của nó hơi hơi sáng ngời, khóe miệng hơi hơi nhấp khởi lộ ra điểm ý cười, chậm rãi rồi đi về phía anh.
Thấy mọi người đều đã ở đây, viện trưởng Kakapo đứng ở giữa mọi người, thay họ giới thiệu: "Đây là Raymond, Dana, bọn họ là thợ săn tự do ở Warren tinh cầu, cũng là sĩ quan dự bị của học viện quân dự Hoàng Gia, hiện tại đang kỳ nghỉ trở về kiêm chức lão sư dạy chiến đấu cho các ấu tể, đây là bác sĩ Bùi, đây là Đại La La."
Mọi người gật đầu, đánh tiếng chào hỏi lẫn nhau.
"Được rồi, con cũng đi xuống đi." Bàn tay Dana buông lỏng, Tai Thử bảo bảo liền rơi xuống trên mặt đất, phát ra nhẹ nhàng một tiếng "Kỉ!"
Vừa rơi xuống đất, nó giống như là một quả bóng cao su màu bạc lăn đến bên chân Bùi Chu.
—-
22/7/2020
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...