" Được rồi, ngoan ngoãn đừng cử động." Đã trải qua chuyện vừa rồi, Bùi Chu cảm thấy hồ ly tiên sinh có thể nghe hiểu được anh nói chuyện, cho nên liền cố ý kiên nhẫn mà cùng nó câu thông, "Thương thế của ngươi rất trọng, ta lấy cho ngươi cái nẹp cố định chỗ xương cốt bị gãy một chút, tuy rằng sẽ có chút đau, nhưng mà không được giãy giụa nhé."
Đem hồ ly tiên sinh đặt lại trên bàn khám bệnh, Bùi Chu lấy ra cái thanh kẹp, cố gắng đem bộ phận bị gãy xương của nó cố định lại, thậm chí cả đầu cùng cái đuôi cũng dùng băng vải bao thành một cái bánh chưng.
Khoang trị liệu cấp A tuy rằng có thể trợ giúp miệng vết thương nhanh chóng khép lại rất hiệu quả, nhưng mà nếu vị trí gãy xương không có cố định tốt, xương cốt cũng có khả năng bị biến dạng, cho nên dùng bản nẹp cố định là điều tất yếu.
"Xong rồi! Thật ngoan!" Thuần thục mà đem băng vải thắt lại thành một cái nơ con bướm, toàn bộ hành trình không có bất luận cái gì cản trở, Bùi Chu khóe môi nhếch lên, tâm tình thực sung sướng.
Khoang trị liệu cấp A là một trong những dụng cụ đắt nhất mà anh mua, nó trông giống như một quả trứng gà khổng lồ vậy, đặt ở vị trí trung tâm trong phòng khám.
Mỗi một lần sử dụng khoang trị liệu cấp A đều yêu cầu tiêu hao dịch trị liệu, giá dịch trị liệu cấp A là một vạn tinh tệ một lần, cho nên nếu không phải ngoại thương nghiêm trọng, nhóm thú y sẽ không sử dụng nó.
Nhưng khi cúi đầu nhìn thấy bộ dáng hồ ly tiên sinh ngoan ngoãn ngồi yên, Bùi Chu biết sau khi gãy xương, nếu chạm vào chỗ bị thương có bao nhiêu đau.
Hồ ly tiên sinh vừa rồi lại không rên một tiếng, tùy ý anh đùa nghịch, thậm chí nếu không phải thân thể nó run nhè nhẹ, Bùi Chu cơ hồ cho rằng đây là một con hồ ly không có cảm giác đau.
Trái tim bị chọc đến ê ẩm mềm mại, Bùi Chu cắn răng một cái, lựa chọn dùng phương pháp trị liệu có hiệu quả tối cao.
Tiền hết còn có thể kiếm lại được, nhưng nếu vì tiền mà để hồ ly tiên sinh phải chịu chút tội, Bùi Chu thiệt tình luyến tiếc.
"Ta biết ngươi trước kia nhận rất nhiều khổ, về sau có ta ở bên ngươi rồi, mỗi một ngày ta đều sẽ làm ngươi hạnh hạnh phúc phúc, được không?" Bùi Chu nhẹ giọng thầm thì, vươn ra ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi lỗ tai hồ ly tiên sinh.
Hồ ly tiên sinh kiệt lực khắc chế biên độ cái đuôi của mình để nó không đong đưa quá nhiều, nhẹ nhàng há miệng kêu: "Ô ngao ~!"
Bùi Chu cảm thấy được cơ thể nhỏ ấm áp trong lòng ngực truyền đến từng trận run rẩy, nghe nó thấp thấp cao cao ô ô ngao ngao, nhịn không được mặt mày ôn nhu hơn.
"Yên tâm đi, nằm ở khoang trị liệu rất thoải mái, chỉ cần ngoan ngoãn ngủ một giấc, liền không đau, nếu trị liệu xong, ngươi muốn ra ngoài, ấn cái nút bên trong chút một cái là được."
Anh đem cằm nhẹ nhàng mà cọ cọ trên cái đầu lông xù của hồ ly tiên sinh, thân mật mà ở bên tai nó nói: "Ngủ ngon, bảo bối của ta!"
Ngay sau đó, Bùi Chu động tác nhẹ nhàng đem nó bỏ vào khoang trị liệu, khoang trị liệu hình dáng giống quả trứng, bên trong có cái ghế mát xa có thể thoải mái nằm, người trưởng thành ngồi vào cũng không thành vấn đề, hồ ly tiên sinh cuộn tròn ở trong ghế, cả người chìm vào đệm mềm, thoạt nhìn tương đối thoải mái.
Đôi mắt hồ ly hẹp dài nhìn chằm chằm Bùi Chu, sau một lúc lâu, nó phát ra "Ô ~" một tiếng, như là nói "Ngủ ngon".
Bùi Chu ngẩn ra, sau đó cười cười, phất phất tay chào nó.
Đôi mắt nó không chớp mắt mà nhìn chăm chú nhân loại kia, thẳng đến khi cửa khoang trị liệu chậm rãi khép lại, rốt cuộc nhìn không thấy mới thôi.
Yên tĩnh một lúc lâu, khoang trị liệu bỗng truyền ra một tiếng rên rỉ "Ô ~~~" kéo dài, hồ ly tiên sinh hai cái chân trảo trảo hợp lại ở một khối, cảm thấy thẹn thùng đem mặt hồ của mình chôn trong móng vuốt.
Rốt cuộc là vì một tiếng "Bảo bối" làm thú đỏ mặt kia, hay là vì chính mình phản ứng khó hiểu của mình.
A a a a...... Trên thế giới này như thế nào sẽ có một nhân loại trêu chọc người như vậy!
Một khi xông lên chính là lại sờ lại ôm lại vuốt đến, lời ngon tiếng ngọt một đống lớn, thật là khiến người ta hoàn toàn bảo trì thanh tỉnh không được đâu!!!
Hồ ly tiên sinh nội tâm bi phẫn mà thầm nghĩ.
......
Bên ngoài khoang trị liệu, Bùi Chu lẳng lặng mà nhìn cửa khoang khép lại, sau đó phát ra ánh sáng màu trắng ngà oánh oánh, tỏ vẻ nó bắt đầu vận hành, mặt trên xuất hiện một chuỗi con số, dự đoán thời gian trị liệu cần tiêu hao —— "10: 30: 11".
"Phải hơn mười tiếng cơ à, thật đúng là không ngắn đâu." Bùi Chu nói thầm hai tiếng, xoay người rời đi.
Anh tính toán đi trước tắm rửa một chút, sau đó lại ăn cơm chiều, sung sướng mà ngủ một giấc, ngày mai còn phải dậy sớm làm bữa sáng cho hồ ly nhà mình nữa.
Đói bụng lâu như vậy tiểu hồ ly nhất định sẽ bụng đói kêu vang, mình phải làm món gì cho nó ăn để hồi phục sức khoẻ đây?
Đang trầm tư, Bùi Chu đột nhiên dừng bước chân, nghe thấy thanh âm tinh thần lực nhắc nhở, hậu tri hậu giác liên tục không ngừng vang lên.
【 Đinh! Kĩ thuật vuốt lông của bạn tương đối hữu hiệu, trước mắt con hồ ly này cái miệng chê nhưng thân thể lại thành thật thoải mái hơn một ít, tinh thần lực hỗn loạn của nó đã được trấn an, hp+1】
【 Đinh! lời ngon tiếng ngọt của bạn phi thường động lòng người, hoàn mỹ an ủi hồ ly tiên sinh đáng yêu trước mắt, tinh thần lực hỗn loạn của nó được chải vuốt thành công, hp+5! 】
【 Đinh! Bạn cả người nhộn nhạo "Vòng hào quang thánh khiết của bạn gái", đánh trúng hồ ly tiên sinh vẫn đang độc thân trước mắt, nó đối với bạn sinh ra hảo cảm rất lớn! 】
【 Đinh! Kỹ thuật vuốt lông của bạn phi thường cao siêu, hoàn mỹ hàng phục hồ ly tiên sinh ngượng ngùng xoắn xít trước mắt, tinh thần lực hỗn loạn của nó được trấn an rất nhiều, hp+10! 】
【 Đinh! lời ngon tiếng ngọt của bạn phi thường động lòng người, hoàn mỹ cảm động hồ ly tiên sinh ngạo kiều trước mắt, tinh thần lực hỗn loạn của nó được chải vuốt thành công, hp+3! 】
......
Liên tiếp vâng lên thanh âm tinh thần lực nhắc nhở, hóa thành từng luồng năng lượng dao động xuất hiện ở trong óc, cơ hồ làm đại não Bùi Chu chết máy nửa phút, bởi vì dao động quá nhanh, thậm chí trong đó rất nhiều nhắc nhở tin tức, anh cũng chưa cảm ứng rõ ràng liền đi qua!
Bùi Chu ngơ ngẩn ngốc lăng tại chỗ, sau một lúc lâu, anh mới hồi thần lại.
Trước đó anh còn cảm thấy kỳ quái...... Vì cái gì rõ ràng sờ cũng sờ rồi, ôm cũng ôm rồi, dỗ dành cũng làm, có thể rõ ràng cảm giác được con hồ ly này giống cái động không đáy, cuồn cuộn không ngừng mà cắn nuốt tinh thần lực của mình, lại cứ không có nửa điểm phản hồi hiệu quả chữa khỏi.
Hoá ra đều là ém lại chờ đến lúc bùng nổ.
Anh nhịn không được xì cười ra tiếng: Mẹ ơi, con hồ ly này vẫn luôn nỗ lực giấu kín tâm tư đi? Chính là ở trước mặt anh cao lãnh vô cùng, không cho cảm xúc tiết ra ngoài nửa phần, thẳng đến khi tiến vào khoang trị liệu, mới điên cuồng mặc kệ chính mình lâm vào cảm xúc như nước lũ bên trong, giống một cây rong biển, múa may trong những con sóng...... Này này này, này cũng quá đáng yêu đi!!!
Nghĩ đến khuôn mặt hồ ly luôn tỏ vẻ cao lãnh bất biến kia, cùng cơ thể nhỏ nhắn ấm áp đôi khi sẽ bất động, cứng đờ hoá đá kia, lại nghe trong đầu không ngừng vang lên thanh âm nhắc nhở, Bùi Chu tay chống ở trên bàn khám bệnh, cơ hồ cười đến mức eo không thẳng dậy nổi......
"......" Sau một lúc lâu, tinh thần lực dao động rốt cuộc đình chỉ.
Bùi Chu nén cười, đứng thẳng thân thể, hít sâu một hơi, anh phát hiện mình ngày hôm nay, tinh thần lực tiêu hao rất lớn, thân thể phi thường mỏi mệt, nhưng mà trong lòng anh lại vô cùng thỏa mãn.
Chỉ với hai ba cái đem quần áo ẩm ướt trên người lột ra, quần áo đều ném vào máy giặt, Bùi Chu trần truồng mà đi vào phòng tắm.
Bất quá trong chốc lát sau, có thanh âm vang lên xen lẫn tiếng nước chảy.
"What does the fox say
Ding-ding-ding-ding-ding!"
Bùi Chu đang vui sướng cất tiếng hát.
Lúc cửa phòng tắm lại lần nữa mở ra, Bùi Chu đã trở lại là một thanh niên sạch sẽ, ăn mặc quần áo chỉnh tề.
Tâm tình tốt anh hừ hừ một bài hát không biết tên, đem các dụng cụ trong phòng khám đều kiểm tra một lượt, lại lần nữa xác nhận cửa phòng khám đã được khóa lại, anh mới vừa lòng gật gật đầu.
Đi lên cầu thang tiến vào phòng ngủ của mình trên tầng gác mái.
Phòng ngủ có một cái tủ lạnh nho nhỏ, bên trong đặt một phần mì lạnh, cùng ít thịt cay.
Anh mở TV thực tế ảo trong phòng ngủ, ngồi ở tấm ghế tatami bên cạnh, đem mì lạnh đặt ở trên bàn trà, dùng đũa đơn giản quấy một chút, đổ thịt cay vào, bỏ thêm một muỗng dược tề trị cảm mạo có hương vị giống hệt dấm ăn, lại bỏ thêm một muỗng bơ lạc, liền bắt đầu ăn.
Một bên ăn, Bùi Chu một bên trong lòng suy tính, hồ ly sẽ thích ăn cái gì nhỉ? Gà? Cái tinh cầu này không có gà, chỉ có long điểu, còn có cá? Đúng rồi, lần trước mua không ít hải sản, ngày mai có thể làm một ít để ăn.
Trong lúc anh miên man suy nghĩ, TV thực tế ảo bắt đầu chiếu ra tin tức quân sự.
【 tinh lịch 100234 năm 6.18 ngày, Nhật Diệu Đế Quốc kết thúc cuộc chiến kéo dài trăm năm cùng Trùng tộc đế quốc, chiến tranh kết thúc, Trùng tộc nữ hoàng tử vong tại chỗ, tại cuộc chiến này, người dân hai nước đều chịu thiệt hại nặng nề, trăm năm này, Nhật Diệu Đế Quốc trả giá hai vị nguyên soái, 34 vị thượng tướng, 90 vị trung tướng, 577 vị thiếu tướng, cùng với vô số sinh mệnh chiến sĩ thú nhân mới đổi trở về hoà bình cuối cùng có được không dễ dàng này, ngày mai, bệ hạ của chúng ta ngài Monetello · Shoma sẽ cùng Trùng tộc nữ vương kế nhiệm, ký hiệp ước đình chiến. 】
【 theo phóng viên tại chiến trường đưa tin, trong trận chiến cuối cùng chống lại Trùng tộc, chiến trường chính là ở trên Pandora ttinh cầu khai hỏa, nhưng chiến tranh thắng lợi mấu chốt là từ bên ta có Osmond thiếu tướng suất lĩnh một tiểu đội trăm người đột kích, tiềm nhập vào một tinh cầu bỏ hoang cách Pandora tinh cầu gần 0.0036 năm ánh sáng, thành công phục kích tru sát nữ hoàng Trùng tộc đang tiến giai kỳ. Nhưng cho tới nay, đội hình một trăm người này cùng đế quốc ở vào trạng thái hoàn toàn đoạn tuyệt liên hệ, bọn họ là như thế nào biết được nữ hoàng Trùng tộc ở chỗ nào để thành công phục kích, này vẫn như cũ là một điều bí ẩn...... Quân đội tỏ vẻ, đối với Osmond thiếu tướng cùng các thành viên tiểu đội đang được tiến hành tìm kiếm cứu hộ, cũng hy vọng các thú nhân nhìn thấy tin tức này, có thể cung cấp manh mối hữu hiệu. 】
Nghe thấy những tin tức này, động tác ăn mì của Bùi Chu đột nhiên ngừng lại, miệng anh còn ngậm một chiếc đũa, ngơ ngác mà ngẩng đầu lên.
Trên hình chiếu ở TV, một nam nhân đỉnh đầu có đôi tai chó Doberman, mặc tây trang màu đen đang thao thao bất tuyệt nói tin tức về chiến sự, bên cạnh hắn là một vị nữ nhân tai thỏ đang cúi đầu nhìn bản thảo, hốc mắt hồng hồng, tựa hồ cũng vì anh hùng hư hư thực thực gặp nạn mà bi thương.
Hắn nhịn không được quay đầu, nhìn nhìn tấm poster cực lớn nguyên chủ treo ở trên vách tường, trên đó là một nam nhân trước sau như một tuấn mỹ soái khí, đôi mắt ẩn chứa biển sao, hướng anh mỉm cười nhìn chăm chú.
Bùi Chu chậm rãi nhấm nuốt hai miếng, nuốt vào đồ ăn trong miệng, nỉ non một câu với chính mình: "Hy vọng ông trời phù hộ ngươi đi, một người đáng thương."
Cơm nước xong xuôi, Bùi Chu vào phòng tắm đơn giản rửa mặt một phen, sau đó liền trở lại phòng ngủ, bò lên trên giường ngã đầu mà ngủ.
Một ngày đầy trải nghiệm phong phú, rốt cuộc kết thúc rồi.
—-
21/05/2020
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...