Bác Sĩ Thiên Tài

Tần Lạc không ngờ mọi người phản ứng mãnh liệt như vậy. Hắn biết bọn họ không muốn hắn đi nhưng không ngờ phản ứng tới mức độ đó.Vương Cửu Cửu đứng bật dậy, suýt chút nữa nàng đạp đổ cái bàn. Đôi mắt xinh đẹp tức giận nhìn Tần Lạc hỏi: "Là ai sa thải thầy. Người đó dựa vào cái gì để sa thải thầy? Cả cái trường đại học y khoa này có giảng viên nào có năng lực giỏi hơn hoặc ngang bằng với của thầy không?""Tôi đề nghị toàn thể lớp lập kiến nghị, ký tên gửi lên nhà trường để nhà trường biết quan điểm của chúng ta"."Trước đây em cảm thấy đi học ở trường không thú vị lắm. Từ sau khi thầy tới em mới thực sự hứng thú với Trung y. Em mới cảm giác được ý nghĩa của học tập. Nếu thầy đi em cũng đi"."Thầy Tần, nếu thầy đi, chúng em cũng bỏ đi theo"." Em cũng đi"."Tính thêm em nữa".Các sinh viên đứng lên ủng họ Tần Lạc. Thái độc cực kỳ cương quyết, vẻ mặt phẫn nộ.Tần Lạc khoát khoát tay cười nói: "Nhà trường có lý do của bọn họ. Nhà trường yêu cầu tôi trình chứng nhận tư cách giảng viên của tôi, tôi thực sự không có mấy thứ đó. Nói ra không sợ mọi người chê cười. Tôi thực sự chưa bao giờ đặt chân tới trường học"."Văn bằng chứng chỉ thì để làm gì? Lý Mãnh mặt đỏ tía tai hét: "Những giảng viên có văn bằng chứng chỉ không có trình độ như thầy. Thầy Tần, chúng em chỉ phục thầy. Những người khác chúng em không phục"."Bây giờ là thời đại nào rồi mà vẫn đòi văn bằng chứng chỉ. Muốn chứng chỉ, em sẽ lo cho thầy một cái"."Vương Lượng, cậu đừng mạnh mồm. Cậu thì lấy đâu ra chứng chỉ giảng viên chứ?""Tai sao nói tôi mạnh mồm? Ở khu Thiên Kiều đó, rất nhiều, hai mươi đồng một chứng chỉ. Muốn chứng chỉ gì cũng được, cậu muốn chứng nhận xử nam còn có nữa là".Tần Lạc phất tay ra hiệu mọi người bình tĩnh lại, hắn nói: "Tất cả các em không nên kích động. Đây là chuyện của tôi tôi sẽ xử lý thỏa đáng. Tôi là giảng viên, tôi có trách nhiệm truyền thụ kiến thức cho các em. Các em là sinh viên, các em có nhiệm vụ học tập. Cho dù là ai dạy các em, các em cũng phải học tập chăm chỉ"."Nhưng chúng em chỉ muốn thầy dạy chúng em ( Trung y chẩn đoán học )"."Thì là thế. Không phải chúng em chưa từng xua đuổi giảng viên bao giờ. Nếu nhà trường có can đảm sa thải thầy, chúng em sẽ tính sổ với cái trường này"."Đúng".Tần Lạc đang định tiếp tục khuyên giải thì chuông điện thoại trong túi hắn vang lên.Tần Lạc cười cười xin lỗi sinh viên bên dưới sau hắn bước nhanh ra khỏi phòng học.Trên điện thoại hiện lên số điện thoại xa lạ. Tần Lạc chưa từng lưu lại trong máy của hắn."Xin chào. Cho hỏi ai đấy? Tần Lạc mở máy hỏi."Là Tần Lạc hả? Tôi là Lệ Vĩnh Cương" Trong điện thoại vang lên giọng sang sảng của một người đàn ông."Lệ Vĩnh Cương?" Tần Lạc nhất thời không nhớ ra. Hắn thấy cái tên này quen quen. Đến khi hắn nhớ ra Lệ Vĩnh Cương là ai hắn vội vàng nói: "Lệ hiệu trưởng, ông khỏe không?"Chủ nhiệm Quách cứ nghĩ Tần Lạc là người thân cận của Lệ Vĩnh Cương nên thái độ của ông ta với Tần Lạc vô cùng đặc biệt, niềm nở nhưng lại đề phòng.Nếu ông ta biết Tần Lạc gần như đã quên cái tên Lệ Vĩnh Cương, không biết ông ta cảm thấy thế nào?"Ha, ha. Chào cậu. Tôi mới biết chuyện tôi phải xin số của cậu từ lão Lâm. Tôi không quấy rầy giờ dạy của cậu đấy chứ?" Lệ Vĩnh Cương cười hỏi."Không. Lệ hiệu trưởng tìm tôi có việc gì?" Tần Lạc hỏi. Hắn thầm nghĩ Lệ Vĩnh Cương nói biết chuyện hắn "bị sa thải" nên mới gọi điện. Chẳn lẽ tới bây giờ ông ấy mới biết sự tình?Nếu sự thực đúng như thế, chứng tỏ lai lịch của người đứng sau không đơn giản chút nào, nếu không chủ nhiệm Quách sẽ không dám đưa ra quyết định thiên lệch như vậy."Ừ. Tôi vừa nghe nói chuyện của cậu. Nếu cậu không vội hãy tới phòng của tôi chúng ta nói chuyện, được không?""Được. Phòng làm việc của Lệ hiệu trưởng ở chỗ nào?"Sau khi Lệ Vĩnh Cương nói vị trí, cả hai tắt cuộc gọi.Tần Lạc đi vào trong phòng học nói: "Tôi biết bây giờ tâm trạng mọi người rất kích động. Bây giờ tôi bắt mọi người nghe giảng, các em cũng không muốn nghe. Tôi có chuyện cần giải quyết, các em cứ tự học đi nha".Tần Lạc vừa ra khỏi lớp, Vương Cửu Cửu đã đuổi theo hắn."Cửu Cửu., Có chuyện gì?" Tần Lạc cười hỏi. Sau sự việc xảy ra ở KTV và việc Mã Hữu Tài, quan hệ của hai người đã thân thiết hơn nhiều.Bây giờ Tần Lạc không chỉ đơn thuần coi nàng như một sinh viên mà hắn còn coi nàng như một người bạn đáng tin cậy."Thầy Tần, thầy đi đâu vậy?" Vương Cửu Cửu lo lắng hỏi. Nàng sợ Tần Lạc cứ đi như này thì sẽ bặt vô âm tín."Lệ hiệu trưởng muốn gặp tôi" Tần Lạc cười nói."Lệ hiệu trưởng tìm thầy nói chuyện? Tốt lắm, em cùng đi với thầy" Vương Cửu Cửu nói."Em đi làm gì?" Tần Lạc khóc giở mếu giở nhìn Vương Cửu Cửu."Em muốn đại diện cho các bạn sinh viên thương lượng với Lệ hiệu trưởng" Vương Cửu Cửu cương quyết nói."Hồ đồ. Thương lượng cái gì với Lệ hiệu trưởng? Không phải ông ấy sa thải tôi. Mau quay lại học đi. Đây là chuyện của tôi, tôi sẽ nói chuyện với ông ấy" Tần Lạc khoát tay rồi quay người bước đi."Tần Lạc, anh đứng lại đó cho em" Vương Cửu Cửu hét lớn."Ai da… tôi là giáo viên. Ở trong trường em cũng phải nể mặt tôi chứ?" Tần Lạc kinh ngạc quay người nhìn Vương Cửu Cửu.Tần Lạc thấy quái dị khi bị chính sinh viên của mình gọi thẳng tên mình ra."Nếu thầy không đưa em đi, em sẽ quay về đem theo cả lớp tới ngồi trước cửa phòng hiệu trưởng" Vương Cửu Cửu cắn chặt môi, vẻ mặt rất kiên quyết."-- ""Không phải em đang uy hiếp. Thầy có thể từ chối" Vương Cửu Cửu nói."Em đang uy hiếp" Tần Lạc nhìn chằm chằm vào Vương Cửu Cửu nói."Nếu thầy nghĩ thế thì đúng là như thế".Mắt hai người giao nhau, bầu không khí như đông cứng lại."Đi thôi" Tần Lạc bất đắc dĩ nói.Sắc mặt Vương Cửu Cửu giãn ra nàng chạy tới ôm cánh tay Tần Lạc noi: "Em biết thầy chắc chắn sẽ đồng ý"."Nam nữ thụ thụ bất thân. Phải biết giữ khoảng cách" Tần Lạc giãy nảy nói."Thầy nói thế thì em thật sự hy vọng thầy bị sa thải. Lúc đó em có thể tha hồ ôm thầy mà không sợ ai nói gì"."Tôi cảm thấy em càng ngày càng giống mẹ của em"."Mẹ sinh ra em, không giống mẹ thì giống ai?"Lệ Vĩnh Cương là hiệu trưởng của đại học y khoa. Nói cách khác ông là người đứng đầu các học viện trong nhà trường.Phòng làm việc của ông nằm ở khu nhà được xây dựng sớm nhất trong trường, bức tường xám xịt nhưng không mất đi nét cổ xưa.Sau khi Tần Lạc gõ cửa phòng làm việc cuae Lệ Vĩnh Cương, một người trẻ tuổi đeo kính ra mở cửa, nhìn thấy Tần Lạc hắn cười nói: "Anh là Tần Lạc hả? Hiệu trưởng đang chờ anh"."Cám ơn." Tần Lạc vừa cười vừa nói.Người trẻ tuổi nhìn thấy Vương Cửu Cửu ở phía sau Tần Lạc. Dù hắn cảm thấy nghi hoặc nhưng vẫn lịch sự mời hai người vào trong.Lệ Vĩnh Cương ngồi ở bàn làm việc, ông đang ký tài liệu, ông đưa cho người đeo kính và nói: "Tiểu Lý mang đi gửi"."Dạ" Người đeo kính trả lời nhận tập tài liệu. Hắn không đi ngay mà ở lại pha trà mời khách rồi mới đi ra ngoài.Lệ Vĩnh Cương đi tới ngồi xuống trước mặt Tần Lạc. Ông nhìn vẻ mặt, ánh mắt thù địch của Vương Cửu Cửu hỏi: "Cô gái này là ai?""Em là Vương Cửu Cửu. Đại diện cho sinh viên khoa chẩn đoán lâm sàng của học viện Trung y dược. Em cũng là sinh viên của thầy Tần. Em đại diện cho bốn mươi chín sinh viên trong khoa và bốn mươi lăm sinh viên ký danh ở các khoa khác tới thương lượng với thầy" Khi tự giới thiệu với Lệ Vĩnh Cương, vẻ mặt của Vương Cửu Cửu giống như đang trong lúc công vụ"Thương lượng? Thương lượng chuyện gì?" Lệ Vĩnh Cương nhìn Tần Lạc cười gượng."Chúng em muốn biết tại sao nhà trường lại sa thải thầy Tần?" Vương Cửu Cửu nói."Đây cũng chính là nguyên nhân thầy tìm thầy Tần nói chuyện" Lệ Vĩnh Cương cười nói."Vậy vì lý do gì?""Lý do? Lý do là Tần Lạc không có chứng chỉ tư cách giảng viên"."Nhưng thầy Tần là giảng viên Trung y tốt nhất"."Thầy tin lời em. Nhưng người khác không tin tưởng thì sao?" Lệ Vĩnh Cương hỏi ngược lại."Người khác tin hay không tin có liên quan gì tới chuyện này? Chúng em là sinh viên, chúng em biết ai có năng lực giảng dạy. Trước kia nhà trường luôn cử tới những người quá kém, bỏ gio vào mắt chúng em. Vất vả mãi chúng em mới có một giảng viên có thực tài. Chúng em không muốn thầy Tần đi".Lệ Vĩnh Cương lắc đầu cười gượng gạo nói: "Tiểu cô nương. Em còn trẻ quá, sau này ra cuộc sống em mới biết có một số việc không phải cứ muốn là có thể giải quyết được. Đúng cũng có thể không đúng. Không đúng cũng có thể đúng"Vương Cửu Cửu khoát mạnh tay nói: "Thầy đừng nói những việc thâm sâu như vậy với em. Chúng em chỉ hy vọng thầy Tần không bỏ đi. Đây chính là thỉnh cầu của toàn bộ sinh viên trong khoa của em. Chúng em còn trẻ nếu như nhà trường không đáp ứng đề nghị của chúng em, mấy người trẻ tuổi chúng em sẽ làm điều nên làm"."Ái chà, tiểu cô nương lại uy hiếp hiệu trưởng" Lệ Vĩnh Cương cười khanh khách nói."Lúc nãy cô ấy cũng uy hiếp tôi như vậy" Tần Lạc cười gượng nói.Bình thường không nhận ra, đến lúc gặp chuyện Vương Cửu Cửu cũng hung hãn không khác gì mẹ nàng, không bao giờ chịu nhận phần thiệt về mình."Ha, ha. Tần Lạc, cậu có sinh viên uy hiếp như vậy chính là phúc phận của cậu. Trước kia tôi bận bịu quá không có thời gian quan tâm tới chuyện giảng dạy của cậu. Bây giờ tôi thấy cậu là một giảng viên thiên bẩm" Lệ Vĩnh Cương nhìn Tần Lạc cười nói."Bây giờ xem ra thiên bẩm không bằng tờ giấy mỏng" Tần Lạc đùa cợt nói."Ôi. Nếu như cấp trên không gọi điện phê phán tôi một hồi tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện này. Tôi goij điện hỏi chủ nhiệm Quách mới biết cậu đã bị học viện Trung y dược sa thải" Lệ Vĩnh Cương xúc động nói.Lệ Vĩnh Cương quay nhìn Vương Cửu Cửu, sau đó ông lại quay sang nói với Tần Lạc: "Lão hiệu trưởng tự mình gọi điện thoại tới, ông ấy nói trường học không thể dựa vào quan hệ giới thiệu là có thể nhận người làm giảng viên. Phải có trách nhiệm với người bệnh và sinh viên. Phải tiến hành khảo sát trước khi nhận người. Chủ nhiệm Quách là học trò của lão hiệu trưởng đó là lý do ông ta không đợi tôi thông qua đã sa thải cậu. Đương nhiên học viện có quyền tuyển người, chủ nhiệm học viện có quyền sa thải, không cần phải báo cáo tôi"."Xem ra tôi đắc tội với cao nhân rồi" Tần Lạc cười gượng nói. Tại "Đúng vậy" Bởi vì mối quan hệ với Lâm Thanh Nguyên, Lệ Vĩnh Cương mới không có e dè gì, ông nói: "Mưu kế chia làm hai loại: âm mưu và dương mưu*. Chúng ta không sợ âm mưu của người khác bởi vì chúng ta có thể bóc trần âm mưu của họ"."Nhưng đây là dương mưu của bọn họ khiến chúng ta rất khó đối phó, không có chứng nhận hành nghề Trung y và chứng chỉ tư cách giảng viên quả thực cậu làm tôi điên mất".*Dương mưu ở đây được các nho gia bàn đến đó là cái mưu của người có nhân, tức là khi mưu sự thì không được hại người mà chỉ dựa trên trí tuệ của mình để tháng đối phương chứ không phải là bằng những âm mưu thủ đoạn tàn bạo của những kẻ tàn ác. Bên cạnh đó trong binh pháp của Quỷ Cốc tử cũng có bàn về khái niệm này. Theo Quỷ Cốc tử thì Dương mưu là bậc thánh nhân mưu sự ở âm thành sự ở dương nghĩa là khi bàn mưu tính kế thì chỉ mình biết, còn khi thành sự thì lại đem chia cái sự được đấy cho mọi người


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui