Bác Sĩ Tâm Thần Số 1 Mạt Thế


Giống như những lần trước, cách đó không xa là một vùng sương mù dày đặc, tầm nhìn rất ngắn.

Ngược lại, lấy cô làm trung tâm, mười mét chung quanh sáng như ban ngày, phạm vi này đã lớn hơn lúc vừa mới bắt đầu chỉ có chưa tới năm mét.

Nhờ độ sáng này, cô có thể thấy được rõ ràng mọi thứ chung quanh.

Ở chung quanh Cố Niệm có năm sáu cụm sương đen lơ lửng đang tạo thành lốc xoáy.

Những cụm lốc xoáy này có lớn có nhỏ, lớn nhất tầm cái chậu rửa mặt, nhỏ thì cũng tầm nắm tay trẻ con.

Lúc này thấy những lốc xoáy màu đen này, Cố Niệm không tự chủ mà nuốt nước miếng.

Mấy thứ này, nhìn có vẻ như ăn rất ngon?Cố Niệm nhanh chóng lắc đầu, xua tan ý tưởng khó hiểu xuất hiện trong đầu.


Có thể là vì lúc trước "ăn no" quá, nên lúc này cô vẫn còn duy trì được lý trí, không giống như buổi tối đầu tiên, không quan tâm gì cả mà bổ nhào qua, sau đó tiến vào trong mộng của người khác.

Dựa theo suy đoán của Cố Niệm, những cụm lốc xoáy màu đen này chính là giấc mơ của những người khác, chỉ có điều chúng đều là ác mộng.

Lốc xoáy màu đen càng lớn, thì giấc mộng càng khủng khiếp.

Giấc mộng kinh khủng nhất mà Cố Niệm từng tiến vào là của một người bệnh nghĩ mình là nhện.

Trong giấc mộng đó, khắp nơi gần như đều là nhện, con nào con nấy cao hơn một thước.

Nhưng lốc xoáy màu đen của giấc mộng kinh khủng nhất đó chỉ lớn hơn nắm tay một chút.

Hiện tại là có chuyện gì, chẳng lẽ chung cư của bọn họ có người bị bệnh tâm thần?Tạm thời nghĩ không ra nên Cố Niệm không nghĩ tiếp nữa, nhìn về phía trung tâm, nơi đó có một chấm đen nhỏ, nếu không phải chung quanh quá sáng, thì rất khó phát hiện ra.


Cái này không giống như lốc xoáy màu đen, là thứ không thể ăn.

Điểm đen này nằm ở nơi trung tâm nhất, Cố Niệm đi tới cạnh, vươn ngón út đo thử.

Điểm đen vẫn như những ngày đầu, chỉ lớn khoảng hạt gạo, giống như một hạt giống, đang từ từ trưởng thành, khi vươn tay sờ vào thì có cảm giác hơi lạnh, còn rất trơn mượt bóng loáng.

Rất nhanh, tầm mắt Cố Niệm vẫn bị những lốc xoáy màu đen hấp dẫn đi.

Cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn chạy về phía lốc xoáy.

Nhưng trước khi tiến vào, cô tập trung tinh thần tưởng tượng, trên người nhanh chóng có thêm một cái áo choàng màu đen, trên mặt cũng đeo mặt nạ, che khuất đi nửa trên khuôn mặt.

Hóa trang một chút là điều tất yếu, tránh bị nhận ra giống như người bệnh trong bệnh viện, như vậy chuyện cô là một bệnh nhân tâm thần sẽ không giấu nổi nữa.

Bởi vì có kinh nghiệm lúc trước, lần này, Cố Niệm "ăn" vô cùng nhanh, sau khi giải quyết xong năm lốc xoáy màu đen, thì chỉ còn lại một cái cuối cùng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận