Bách Bình Nam gặp lại Tô Duy đã là nửa tháng sau.
Buổi tối tháng sáu, anh mặc áo sơ mi dài tay, trong tay xách một túi lớn, trong túi chứa tóc giả và mặt nạ đen, ngoài ra còn rất nhiều dụng cụ linh tinh khác. Anh đi tới một nơi vắng người, chuẩn bị lấy ra một chiếc mặt nạ, phía sau đột nhiên truyền tới thanh âm của Tô Duy: “Bác sĩ Bách, anh không nóng sao ?”
Bách Bình Nam cả người cứng đờ, tay rút khỏi túi, chậm rãi xoay người.
Tô Duy từ trong bóng tối đi ra, hiển nhiên tâm tình rất tốt, khí sắc hồng thuận, giọng nói nhẹ nhàng: “Có rảnh không ? Chúng ta cùng tâm sự.”
Bách Bình Nam hít một hơi thật dài: “Đến nhà tôi đi.”
Đến một nơi sáng sủa, Tô Duy mới phát hiện sắc mặt Bách Bình Nam vô cùng tồi tệ, cả người hốc hác, vành mắt đen xì, không biết mất ngủ đã bao nhiêu ngày. Còn tệ hơn cả lúc Tô Duy mới trở về từ Mĩ, nhìn Bách Bình Nam bây giờ chẳng khác nào một cái xác không hồn.
Tô Duy từ đáy lòng khẽ mỉm cười: Cũng từng hy vọng anh ta trở nên như vậy, hôm nay được nhìn thấy, một chút cũng không ngạc nhiên.
Vào nhà Bách Bình Nam, anh ta bưng ra một cốc sữa đậu đưa cho Tô Duy: “Uống cái này đi, cà phê nhiều không tốt.”
Tô Duy nhìn chất lỏng trong cốc, ngửi qua hương vị cũng đã biết cách làm: “Bốn loại đậu xay ra, sau đó bỏ thêm mật ?”
Bách Bình Nam mỉm cười: “Thêm mật ong nguyên chất là hay nhất, nhưng trong nhà không có cái kia, chỉ bỏ thêm chút mật bông cải.”
Tô Duy đẩy cái cốc qua một bên, nhìn ánh mắt anh, gằn từng chữ: “Cảm ơn ý tốt của anh, chỉ có điều đồ của anh, tôi cũng không dám uống.”
Bách Bình Nam mỉm cười đáp lại ánh mắt anh, cũng gằn từng chữ: “Yên tâm, lần này tôi cũng không bỏ thuốc ngủ.”
Tô Duy sớm đã nghĩ tới, nhưng vẫn không nhịn được hít một hơi: “Quả nhiên là anh.”
Bách Bình Nam khẽ nâng mày: “Đúng vậy, tôi không chỉ cho cậu uống thuốc ngủ, còn làm thôi miên ám thị lại chuyện xưa. Thế nào, chuyện đấy vui vẻ chứ ?”
Tô Duy nhíu mày: “Anh từng trị liệu thôi miên với tôi, nên những gì tôi nhớ trong quá khứ vốn lẫn lộn, bởi vậy mới không hoài nghi anh.”
Bách Bình Nam cười nói : “Đúng là như vậy.”
Tô Duy thở một hơi dài, nắm giấy bút trên bàn trà: “Tôi tới đây cũng là muốn rủ anh chơi một trò thú vị. Anh viết xuống giấy bài thơ hoặc bài hát ưa thích của mình, tôi sẽ đoán xem liệu có đúng hay khônng ?”
Ánh mắt Bách Bình Nam thâm trầm nhìn anh, sau đó cầm giấy bút lên viết vài chữ, Tô Duy cũng viết xuống, đẩy tờ giấy đến trước mặt Bách Bình Nam.
Bách Bình Nam cầm lấy, thấy trên đó viết: “Đạp sa hàng, Tần quan.” (Đạp thanh, Tần xem ) Anh vẫn cười: “Ồ, cậu đã đoán sai rồi.”
Tô Duy mặt không đổi sắc, chậm rãi nói: “Thật không ? Tôi còn tưởng “Vụ thất lâu, nguyệt lạc độ” là câu mà anh thích nhất chứ ?” (Vụ thất lâu, nguyệt lạc độ : Sương lỡ lầu, trăng lạc bến )
Bách Bình Nam thu lại dáng cười, nắm chặt đáp án trong tay mình, trên giấy quả nhiên viết: “Vụ thất lâu, nguyệt lạc độ”. Anh thở dài:
“Sao cậu biết được ?”
Tô Duy nói: “Tôi điều tra được anh là học sinh của Lộ Lạc, tôi cũng đã đến trường Lộ Lạc dạy học, thầy giáo năm đó nói cho tôi biết anh và Lộ Lạc có quan hệ tốt, bởi vì cha mẹ anh li dị không ai chiếu cố anh, Lộ Lạc thường xuyên dẫn anh về nhà, làm cơm cho anh ăn. Thật là trùng hợp, nhiều năm sau đó sư mẫu của anh mắc tâm bệnh, anh lại nói hoàn toàn không biết Lư Tương và Lộ Lạc có quan hệ.” ( sư mẫu: vợ của thầy )
Nét mặt Bách Bình Nam sa sầm: “Cô ta không phải sư mẫu của tôi !”
Tô Duy nhún vai: “Là do Lộ Lạc quyết, chứ không phải anh.”
Biểu tình Bách Bình Nam trở nên nham hiểm, một lát sau nở nụ cười: “Nói tiếp đi, xem cậu còn biết những gì ?”
“Hoa hồng trước cửa nhà tôi là do anh tặng ?”
“Đúng vậy.”
“Để Cao Cẩm xuất hiện là ý đồ của anh ?”
“Không, khi đó tôi chỉ mơ hồ có một ý nghĩ. Tôi vẫn dõi theo Lộ Tiêu, biết em ấy ở cùng cậu tôi liền điều tra cậu. Phát hiện em ấy với cậu là nhất kiến chung tình, còn có ở Mĩ cậu có một người bạn, hắn theo cậu đến Thượng Hải, vì vậy tôi mới để hoa hồng trước cửa nhà cậu.”
Bạn ? Tô Duy nhíu mày, người anh ta nói đến là Lâm Duẫn Nhiên.
“Cậu dẫn Lộ Tiêu đi Mĩ, tròn một tháng, tôi cảm thấy bị uy hiếp, sợ cậu sẽ kéo Lộ Tiêu ra khỏi thế giới của mình, nên ngày đó tôi gọi trước cho cậu cà phê Riga, cậu tới nhà tôi, tôi đưa cho cậu tách trà có hạ thuốc tương tự sau đó tôi làm thôi miên với cậu, nhưng cậu không nhớ.”
Tô Duy nhớ ngày ấy đến quán, Bách Bình Nam đã gọi trước cà phê. Lúc đó Bách Bình Nam nói anh ta nhớ anh thích loại cà phê này, tuy rằng đây thực sự là loại cà phê Tô Duy thích, nhưng anh nhớ mình chưa từng gọi nó trước mặt Bách Bình Nam! Giờ thì anh đã hiểu, Bách Bình Nam sớm đã điều tra tất cả.
“Anh đi tới nhà đối diện chúng tôi, rình xem sinh hoạt của tôi và Lộ Tiêu ? Kính viễn vọng là của anh, căn bản không phải ảo giác của tôi.”
“Không sai. Tôi phải cảm tạ anh trai cậu có thói quen đặt chìa khóa dưới thảm, chứ tự thân mượn phòng e rằng gặp nhiều khó khăn.”
Tô Duy hít một hơi thật sâu, nắm lấy túi đồ ban nãy của Bách Bình Nam. Bách Bình Nam chần chừ một chút nhưng cũng không ngăn cả, để mặc anh mở túi. Tô Duy từ trong túi lấy ra một cái nhíp, một con dao con, đao thương, từng món đồ được đặt lên mặt bàn, anh nắm chặt bàn tay gằn từng chữ một: “Bác sĩ Bách, anh định ra ngoài làm gì ? Hành hạ mèo sao ?”
“Hả..” Bách Bình Nam kinh ngạc: “Sao cậu biết cái này ?”
“Tám năm trước Lộ Lạc qua đời, năm ngoái tôi dẫn Lộ Tiêu đi Mĩ…” Tô Duy chậm rãi nói: “Tôi đã từng nghĩ tới, nếu không phải hôm nay đến gặp anh, tôi còn chưa thực sự xác định quan hệ giữa hai người. Lộ Tiêu rất giống Lộ Lạc, đúng không ?”
Bách Bình Nam mỉm cười gật đầu: “Rất giống, mắt, mũi, cơ hồ giống như đúc, tôi nhìn em ấy tựa như thấy Lộ ngày trẻ.”
“Là anh nói cho Lộ Tiêu, Lư Tương là người thứ ba, hại mẹ đẻ em ấy chết ?”
Sắc mặt Bách Bình Nam lần thứ hai trầm xuống.
“Cô ta vốn là người thứ ba. Lư Tương vốn là vị hôn thê của tôi, cô ta biết Lạc là người trong lòng tôi nên mới trăm phương nghìn kế tiếp cận thầy ấy.”
Tô Duy hung hăng nhíu mày: “Khi đó mẹ đẻ Lộ Tiêu gặp tai nạn xe, Lộ Lạc vì vậy nên ngã bệnh, với tư cách y tá Lư Tương chủ động chiếu cố Lộ Lạc và Lộ Tiêu…” Anh dừng lại một chút, lạnh lùng hỏi: “Cái chết của mẹ đẻ Lộ Tiêu có liên quan gì tới anh không ?”
Bách Bình Nam kinh ngạc một chút, có hơi chần chừ: “Tôi không biết. Trước đây Lạc đưa tôi về nhà, cô ấy làm cơm cho tôi ăn, cô ấy đối với tôi không xấu,.. Tôi cũng không muốn làm hại, tuy rằng có mong muốn cô ấy rời khỏi Lạc. Tôi không biết cô ấy tại sao lại biết, gọi điện thoại hỏi tôi có đúng hay không với Lạc.. Tôi thừa nhận, hôm sau thì xảy ra tai nạn xe cộ.”
Tô Duy châm chọc nói: “Vợ chồng họ thật tình đối đãi anh, anh lại tồn lại mong muốn bất lương. Anh không cảm thấy day dứt sao ?”
Bách Bình Nam mặt không đổi sắc: “Không phải cậu cũng thích đàn ông sao ? Tôi nghĩ cậu có thể hiểu tôi.”
Tô Duy có chút tức giận: “Đồng tính luyến ái với đạo đức không có quan hệ, anh muốn viện cớ gì ?”
Bách Bình Nam khó khăn cười một chút: “Còn gì nữa ? Cậu còn biết cái gì ?”
Tô Duy hỏi: “Lư Tương bị tâm thần phân liệt, có phải hay không là do anh ám thị tâm lý với cô ta ? Khi nghe tiếng chuông cửa thì cô ta sẽ phát điên, vì sao ?”
Bách Bình Nam cũng không lập tức thừa nhận, trầm mặc hồi lâu khẽ cười: “Khi ấy Lộ Tiêu còn nhỏ, tôi dạy em ấy học, dẫn em ấy ra ngoài chơi, dạy em ấy tâm lý học.. Em ấy rất tin tưởng tôi, tôi nói cho em ấy biết Lư Tương hại chết cha em, em ấy rất tin tôi. Tôi còn ám thị Lư Tương rằng cô ta có liên quan đến cái chết của Lạc, lần đầu tiên cô ta phá lên cười, lần thứ hai, thứ ba,…. cô ta bắt đầu tin..”
Tô Duy nghe anh ta nói vậy, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng anh vẫn còn hoài nghi, nhịn không được hỏi: “Thật sự là anh làm ? Không phải… Lộ Tiêu ?”
Bách Bình Nam có vẻ kinh ngạc: “Cậu hoài nghi em ấy ?”
Tô Duy sắc mặt trầm tĩnh: “Em ấy chia ra một nhân cách mới một thời gian, tuy rằng quên thân phận mình, nhưng không quên kiến thức, vậy mà lại quên mất bản thân từng học tâm lý học. Điều này chứng tỏ rằng em ấy muốn quên đi, có thể nó là nguyên nhân khiến em ấy cảm thấy áy náy. Em ấy mắc chứng sợ hãi giao tiếp, sợ thấy mình trong mắt người khác, tại sao em ấy lại mắc bệnh này ?”
Bách Bình Nam nhún vai: “Từ nhỏ tôi đã khiến em ấy sinh thù hằn với Lư Tương, có thể em ấy thực sự làm gì đó.. nhưng Lộ Tiêu.. bản tính lương thiện.”
Tô Duy nhăn mày “Sao anh muốn làm như vậy ?”
Bách Bình Nam nhìn ánh mắt anh: “Cậu biết mà đúng không ? Tôi yêu Lạc, trước giờ tôi vẫn không thích sư mẫu, vất vả lắm Lạc mới độc thân.. Ả kia biết tôi thương Lạc, lại cố ý đi tiếp cận thầy ấy. Lúc ấy tôi gần như phát điên !”
Tô Duy nhìn anh ta kích động mà hai mắt phiếm hồng, không muốn tranh cãi thêm về vấn đề này —— nói chung ai cũng có nỗi niềm riêng.
“Lộ Tiêu bị đa nhân cách có liên quan gì đến anh không ? Anh kích thích em ấy ?”
“Không, bất luận thế nào tôi sẽ không xuống tay với Lộ Tiêu. Ngoại trừ chuyện của Lư Tương..”
Bách Bình Nam vô cùng hợp tác với Tô Duy giải thích manh mối, từ chuyện này nói sang chuyện khác, rốt cuộc thông suốt mọi chuyện.
Lộ Tiêu lần đầu tiên gặp Bách Bình Nam ở trong vườn hoa kia, khi ấy cậu đã muốn gột sạch tất cả làm lại từ đầu, có lẽ cậu cũng có vài đầu mối về mẹ kế của mình, vì cô ta bình thường rất tốt khác với những gì cậu nhận thấy, cho nên nội tâm bắt đầu kháng cự khiến cậu muốn thay đổi nhận thức của mình, cậu làm cơm cho Lư Tương và bỏ thuốc diệt chuột vào. Nhưng những áp lực cùng kích thích khiến cậu chia ra một nhân cách hoàn toàn mới, quên sạch những gì đã xảy ra, chuộc lại lỗi lầm khiến tiềm thức cảm thấy hối hận.
“Bạch kiếm vân.. Bách… Thì ra là em ấy kháng cự anh..” Tô Duy trầm giọng nói: “Anh biết bệnh mình chứ ?”
“Oh..” Bách Bình Nam có vẻ hăng hái.
“Anh có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đúng không ? Trước kia anh theo dõi Lộ Lạc, dần dần cũng trở thành thói quen, chấp niệm như vậy khiến anh sinh ra rối loạn ám ảnh cưỡng chế, một ngày không gặp được ông ấy sẽ bắt đầu lo lắng. Sau khi Lộ Lạc mất, anh không cách nào để phát tiết tâm tình mình, bèn đi hành hạ mèo. Sau đó anh dời tình cảm đặt trên người Lộ Tiêu, thậm chí còn trầm trọng hơn, mỗi ngày phải len lén nhìn em ấy. Cho nên anh mới đến căn hộ đối diện theo dõi chúng tôi, cho nên khi tôi dẫn Lộ Tiêu đi Mĩ bệnh anh lại nhanh chóng tái phát.”
Bách Bình Nam cười nói: “Làm sao cậu biết được ?”
“Tôi đi tới trường của Lộ Tiêu, mỗi ngày giờ tan học anh đều đến tiệm cà phê đối diện nhìn em ấy.”
Bách Bình Nam lần thứ hai ngầm thừa nhận. Tô Duy đột nhiên cảm thấy bi ai thay anh ta, bác sĩ tâm lý không thể tự chữa bệnh cho mình, thậm chí học đến một trình độ nào đấy, còn không thể chữa cho người khác..
Tô Duy thở dài: “Khinh địch như vậy sao liền thừa nhận ?”
Bách Bình Nam ý vị thâm trường nhìn anh: “Cậu có chứng cứ gì khiến người khác tin lời cậu, rằng những chuyện này đều do tôi làm ?”
Tô Duy vô thức sờ lên bút ghi âm trong túi. Anh vốn định kích thích Bách Bình Nam nói hết ra chứng cứ, ai ngờ anh ta lại tự nói tất cả.”
Bách Bình Nam liếc nhìn cái túi của mình, lại nhìn con dao Tô Duy đặt lên bàn: “Cậu cứ như vậy mà đặt câu hỏi, cũng không ép tôi, không sợ không ra khỏi được cánh cửa này hay sao ?”
Tô Duy đề phòng nhìn anh ta, chuẩn bị xuất thủ chế ngự anh.
Bách Bình Nam thở dài, thu hồi tay lại: “Cậu đi đi. Tôi đã hại em ấy rất nhiều năm. Cuối cùng em ấy cũng thích một người.. Cậu phải đối xử tốt…”
Tô Duy nhấn dừng bút ghi âm, sợ sẽ kích thích Bách Bình Nam nên cũng không hỏi tiếp.
Anh đề phòng đi tới cửa, đột nhiên xoay người, Bách Bình Nam ngồi trên sô pha thâm trầm nhìn anh
Tô Duy run giọng hỏi một câu cuối cùng: “L.D có phải là anh không ?”
Bách Bình Nam biểu tình nghiêm túc, qua thật lâu khẽ nở nụ cười: “Vì sao khẩn trương như vậy ?”
Tô Duy âm thầm siết chặt ống tay áo.
Bách Bình Nam nhấc chén trà trên bàn lên uống một hụm, nhẹ giọng nói:
“Em ấy nói chuyện quá khứ đều có thể bỏ lại.. Tôi cũng mệt mỏi nên mới đem trang nhật ký sửa lại, trên đời này không ai có thể khống chế chính bản thân mình, cho dù là thần thánh cũng không thể.”
Tô Duy rốt cuộc thở phào.
Bách Bình Nam cười cười nói: “Cậu yên tâm, em ấy không có ý nghĩ như vậy, là do tôi viết. Em ấy chỉ đơn thuần hứng thú với tâm lý học, đồng thời cũng rất có thiên phú mà thôi.”
Tô Duy nhìn anh một cái, đóng cửa ly khai.
Tô Duy đi rồi, Bách Bình Nam rót một cốc nước nóng, từ ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc, bỏ một viên thuốc vào cốc nước. Thuốc hòa tan, bột phấn tan trong nước lượn những đường cong mềm.
Hắn nhớ lại rất nhiều năm trước, thầy giáo đứng trên bục giảng, tay cầm quyển sách, khóe mắt nheo lại tràn ý cười.
“Nói đến hí kịch, tôi thích nhất 《 Mẫu Đơn 》”
Dưới lớp rì rào, chẳng biết ai nói : “Thầy Lộ, hát một đoạn đi !”
Lộ Lạc buông sách giáo khoa, giơ tay lên ý bảo mọi người yên lặng một chút, giọng nói nhẹ nhàng ——
“Chuyện chẳng biết bắt đầu thế nào, cứ như vậy mà khắc sâu. Người sống có thể chết, chết có thể sinh, trong mộng tình, cần gì phải chân thật…”
Chuyện chẳng biết bắt đầu thế nào, cứ như vậy mà khắc sâu..
Trong mộng tình, cần gì phải chân thật.
Chiếc cốc tỏa ra hơi nóng, Bách Bình Nam nhắm mắt lại. Hắn cúi đầu nhìn mặt nước trong suốt, hiện lên dáng cười nọ.
Hắn uống xong cốc nước, giống như đem dáng cười kia nuốt vào bụng. Kỳ thực, rất nhiều năm trước, nụ cười kia đã khắc sâu trong lòng này.
Tô Duy về nhà, Đại Hoàng đứng bên ban công nhìn đến xuất thần. Nghe được tiếng cửa mở phía sau, cũng không quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi : “Anh đi tìm hắn ?”
“Đúng vậy.”
Đại Hoàng cười khổ: “Nguyên lai anh lại gạt em.”
Tô Duy nhìn bóng lưng cậu thật sâu, đáng tiếc lúc này Lộ Tiêu quay lưng về phía anh, không cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng: “Vậy em có giấu anh cái gì không ? Đại Hoàng ?” Hai chữ cuối cùng, Tô Duy trầm giọng nói.
Lộ Tiêu cả người chấn động, chậm rãi xoay người lại.
Tô Duy thở dài: “Lộ Tiêu, Đại Hoàng hoàn toàn bắt đồng với nhân cách của của em, nếu em khôi phục sẽ đem lại cảm giác khác, sao anh không đoán ra chứ ? Em khôi phục từ lúc nào ?”
“Em trở về Lộ Tiêu lần cuối cùng.”
Tô Duy bước lên phía trước, ôn nhu vuốt tóc cậu, kéo cậu vào lòng: “Được rồi, đều qua rồi, tất cả đều qua rồi, một lần nữa lại bắt đầu.”
Lộ Tiêu thật lâu không nói gì, Tô Duy kéo tay cậu đặt bên hông mình, Lộ Tiêu lúc này mới bị động ôm lấy anh.
Tô Duy hôn trán cậu: “Anh đi tắm trước, đi ngủ sớm đi.”
Vào phòng ngủ thay quần áo, Tô Duy phát hiện trong hộc tủ có một quyển sổ. Anh tập trung nhìn vào, là nhật ký của Lộ Tiêu. Cầm quyển nhật ký lên, một tờ giấy ngả vàng lặng lẽ rơi xuống đất.
Trang giấy cuối, là nét bút non trẻ của Lộ Tiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...