Sở Trạch Hiên cùng Khúc Ưu Ưu ở lại đến khi bữa tiệc sắp kết thúc mới rời đi.
Anh đưa cô ta về chung cư Vũ Điều, ngay trên xe đã đề cập đến vấn đề của Phùng phu nhân.
“Phùng lão anh đã có lời rồi, em thăm hỏi Phùng phu nhân chắc cũng không có vấn đề?”
“Ừm… không có vấn đề”
“Trạch Hiên, cảm ơn anh!”
Sở Trạch Hiên chỉ cười mỉm coi như đáp lại, cũng không nói thêm lời nào.
Đưa cô ta về đến chung cư, Khúc Ưu Ưu đứng bên ngoài xe ân cần nhắc nhở.
“Anh đi đường cẩn thận”
“Được!”
Sở Trạch Hiên sau khi thấy Khúc Ưu Ưu tiến vào bên trong, mới khởi động xe rời đi.
Anh đeo tai nghe bluetooth, nhấn số của Thư Di gọi đi.
Thư Di ở nhà thấy điện thoại hiện lên dãy số quen thuộc, nghiến răng nghiến lợi nhìn ba chữ Sở Trạch Hiên kia, cảm xúc khi nãy đã áp xuống lại bùng lên.
Cô lẩm bẩm.
“Ha… đưa “người yêu hờ” về xong mới nhớ đến tôi? Để xem tôi không nghe thì anh sẽ làm gì được tôi… hừ…”
Dứt lời, vẻ mặt kiêu ngạo, ngay lập tức đưa tay gạt nút tắt, không nghe!
“Tút… tút… tút…”
Âm thanh tút tút vang lên khiến Sở Trạch Hiên sửng sốt, ngay sau đó liền lẩm bẩm.
“Ha… tiểu yêu tinh… dám ngắt điện thoại của anh à…”
Sở Trạch Hiên lại tiếp tục ấn gọi một lần nữa, Thư Di bên kia không thèm nhìn cái tên liền cúp luôn không hề do dự như lúc ban đầu.
Sở Trạch Hiên một lần nữa bị hố, anh trừng lớn mắt không tin được những gì đang xảy ra, anh bỏ tai nghe ra, đôi con ngươi tràn ngập khí tức muốn tính sổ với Thư Di.
“Hạ Thư Di, em giỏi lắm.
Xem ra em thật sự muốn bị trừng phạt”
Mà bên kia, Thư Di ôm khư khư điện thoại, nghĩ về hành động dứt khoát của mình vừa rồi lại càng khiến cô đắc ý.
Lúc nãy thật ra cô cũng chả thèm nhìn tên người gọi nhưng có điều cô chắc chắn rằng anh sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy cho nên mới theo bản năng gạt nút cúp máy.
Cô ôm điện thoại trong lòng lầm bầm.
“Nếu như anh ấy kiên trì gọi thêm lần nữa thì nhất định lần này mình sẽ không tắt ngang nữa”
Đáng tiếc, đợi rất lâu rồi vẫn không thấy điện thoại có dấu hiệu vang lên một hồi chuông nào.
Thư Di nhăn mặt nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, rít lên.
“SỞ.
TRẠCH.
HIÊN.
ANH.
ĐI.
CHẾT.
ĐI”
Vì tức giận mà cô không kiềm chế được cảm xúc của mình, cô dậm chân thở phì phò đứng dậy, xoay người đi vào nhà tắm, định rửa mặt đi ngủ, tự nhủ với lòng mình rằng bắt đầu từ ngày mai sẽ quyết tâm phấn đấu để trở thành một bác sĩ phụ sản đúng nghĩa.
Sau khi tắm gội xong, Thư Di đi ra ngoài, dùng khăn lau sơ qua tóc ướt, dự cầm máy sấy lên để sấy khô tóc nhưng đúng lúc tiếng chuông cửa lại vang lên.
Cô hơi nhíu mày, không biết giờ này ai còn tìm cô đây?
Cô đặt máy sấy xuống, đi ra cửa cẩn thận nhìn qua mắt mèo chỉ thấy Sở Trạch Hiên lười biếng dựa cả người vào tường.
Thư Di hơi nhếch môi cười nhẹ, cũng nhẹ nhàng dựa người vào cửa, không có ý định mở cho anh vào mà cũng không cất tiếng nói nào.
Sở Trạch Hiên đợi một lúc lâu vẫn không thấy có người ra mở cửa chợt suy nghĩ, chẳng lẽ cô rời đi cùng Cận Thiếu Phong đến giờ vẫn chưa về nhà?
Dứt khỏi suy nghĩ, anh đi lại ấn tiếp chuông cửa.
Thư Di bên trong bĩu môi, nghĩ đến thái độ khi ở bữa tiệc vừa nãy của Sở Trạch Hiên, cô biết rõ là đang cùng anh phối hợp diễn kịch nhưng cứ nhìn thấy ánh mắt hờ hững ấy lòng cô lại thắt lại, rất khó chịu, rất muốn giận anh.
“Em sẽ không mở cửa, cho anh tức chết!”
Đột nhiên lúc sau truyền đến thanh âm của Sở Trạch Hiên.
“Hạ Thư Di, em mà không mở cửa, anh sẽ đi đấy”
Lời nói không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để cô nghe rõ từng câu từng chữ.
Cô đứng thẳng người lên, mờ mịt không rõ, đột nhiên cô có cảm giác chẳng lẽ anh biết cô đang đứng ở cửa?
Nhưng mà thực ra Sở Trạch Hiên không hề biết điều ấy chỉ là anh cảm giác được như vậy mà thôi.
Sở Trạch Hiên lại tiếp tục nghiêng đầu nhìn vào qua mắt mèo rồi nói.
“Hạ Thư Di, một phút, anh cho em hai sự lựa chọn, một là tự mở cửa hai là anh phá cửa xông vào”
Thư Di đứng bên trong cười nói.
“Tay anh là dùng để phẫu thuật không phải dùng để mở khoá, em rất muốn biết, anh phá cửa như thế nào để đi vào”
Sở Trạch Hiên rũ mắt cười nhếch miệng.
“Aiya… em mặc kệ cho anh đứng ngoài cửa, tự nhiên anh có cảm giác giống như bà xã nổi cơn ghen không cho ông xã được lên giường vậy nhỉ?!”
*Bùm* Tiếng nổ lớn ở trong tiềm thức khiến khuôn mặt của Thư Di bỗng chốc đỏ ửng lên.
Thư Di nghe vậy ngay lập tức nghiến răng nghiến lợi nói.
“Sở Trạch Hiên, ở đây là khu dân cư, anh nói vậy mà để hàng xóm nghe được thì em làm sao dám ra ngoài nữa chứ?”
Sở Trạch Hiên một chút cũng không để bụng, thậm chí còn hài hước nói thêm.
“Không ra ngoài được cũng tốt, vậy thì mỗi ngày em chỉ cần nằm sẵn ở trên giường đợi anh về sủng nịnh em thôi cũng được…”
Thư Di khó nhọc lấy lại bình tĩnh, cắn răng nói.
“Vậy anh cứ tiếp tục ở bên ngoài nói nhăng nói cuội đi, em sẽ không mở cửa để xem anh vào bằng cách nào… hừ!”
Dứt lời, Thư Di hừ mũi xoay người đi vào bên trong, cắm dây máy sấy vào ổ điện, bắt đầu sấy tóc.
Nghe bên trong có tiếng “xì xì” truyền ra, Sở Trạch Hiên rũ mắt, bất đắc dĩ cười khổ.
Thư Di một bên sấy tóc một bên vẫn ngoái đầu nhìn ra cửa, bởi vì tiếng máy sấy kêu rất to cho nên cô hoàn toàn không nghe được tiếng mở cửa.
Chờ đến khi Sở Trạch Hiên bình tĩnh đẩy cửa đi vào, cô mới giật mình bỏ máy sấy một góc quên không tắt, đột nhiên đứng phắt dậy mà kêu lên.
“Ối mẹ ơi! Sở Trạch Hiên, anh vào bằng cách nào vậy?”
Sở Trạch Hiên nhếch miệng, chậm rãi giơ tay lên…
Thư Di theo bản năng nhìn lên, liền thấy trong tay anh đang cầm một chiếc chìa khoá nhưng mà có điều cô thấy nó lại rất giống chìa khoá nhà cô a!
Thư Di quay lại tắt máy sấy, cô tiến đến hỏi.
“Sao anh lại có chìa khoá nhà em?”
Nói xong, Thư Di thừa dịp anh không phòng bị muốn cướp lại chiếc chìa khoá.
Nhưng đáng tiếc, Sở Trạch Hiên đã nhìn thấu được ý định của cô, nhanh hơn một bước, né được hành động đó của cô.
Thư Di nhe răng hỏi lại.
“Anh từ bao giờ lại có chìa khoá nhà em?”
Sở Trạch Hiên từ từ đem chìa khoá cất vào trong túi, cười nói.
“Lần trước tự anh lấy”
Thư Di giật giật khoé môi.
“Vốn đã có chìa khoá thế anh ấn chuông để làm cái gì?”
Sở Trạch Hiên tiến lên kéo cả người Thư Di về phía mình, ôm chặt eo nhỏ thon gọn.
“Sao? Em tức giận?”
“Thái độ của em không rõ sao mà anh còn hỏi?”
Sở Trạch Hiên nhíu mày nhìn kĩ gương mặt của cô, gật gật đầu nói.
“Hừm… đã nhìn ra rồi…”
Thư Di cười như không cười nói.
“Vậy anh định làm gì để em bớt giận đây?”
“Sở Trạch Hiên, em thật sự rất tò mò, rốt cuộc anh muốn làm gì với Khúc Ưu Ưu? Tại sao lại phải cho cô ta hiểu lầm rằng mối quan hệ của chúng ta đang gặp vấn đề?”
Thanh âm Sở Trạch Hiên có chút ái muội.
“Em đoán xem!”
“Em đang rất nghiêm túc, anh đừng có mà xuyên tạc ý của em”
“Anh xuyên tạc hồi nào?”
“Ha… em vẫn còn đang giận lắm đấy!”
Sở Trạch Hiên cúi sát vào hõm cổ của Thư Di, phà nhẹ từng đợt hơi thở vào đó khiến cô cảm thấy rất nhột, lời nói của anh cũng mang thập phần ái muội.
“Vậy em giúp anh “dập lửa”, anh giúp em nguôi giận”
“Lưu manh!”
“Anh chỉ lưu manh với một mình em”
Sở Trạch Hiên nâng gương mặt phiếm hồng của cô lên, nhắm trúng đôi môi hồng nhuận mà cuồng nhiệt hôn xuống, lúc này dục vọng trong con người anh đã bốc lên ngùn ngụt.
Trên sofa, hai con người cứ quấn quýt lấy nhau không rời, từng tiếng thở dốc, từng hơi thở của cả hai hoà trộn với nhau khiến nó mang nồng đượm hương vị ái tình.
Thư Di lúc này mới cảm thấy Sở Trạch Hiên chính là cao thủ tình trường… Được anh âu yếm, vuốt ve trong lòng khiến đầu óc cô mụ mị, vốn có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng chỉ mới nghĩ trong đầu thôi đã quên sạch.
Sau khi ân ái một lần, Sở Trạch Hiên vừa sấy tóc cho cô vừa nói.
“Thư Di, em không cần phải làm như vậy… rõ ràng lúc ấy em có thể tránh khỏi nó mà đúng không?”
“Hả?” Thư Di khó hiểu.
Sở Trạch Hiên than nhẹ một tiếng.
“Vì sao em lại để cô ta dụ mình vào hoàn cảnh khó xử đó?”
“Thư Di, anh không thể chịu được khi nhìn thấy em bị thiên hạ nói ra nói vào!”
Thư Di trầm mặc nhớ lại sự cố lúc tối, lúc lâu mới dương khoé miệng cười nói.
“Em chỉ muốn cho anh thấy khả năng diễn xuất của em rất đỉnh thôi”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt thực đau lòng, nó cũng vừa là tự trách cũng vừa là hối hận.
Trước kia anh không hiểu rõ, hiện tại nghiêm túc nhìn lại anh mới phát hiện từ trước đến nay anh đã sai quá nhiều.
Thư Di nhẹ nhàng cất giọng.
“Sở Trạch Hiên…”
“Ừm?”
Cô xoay người nhìn về phía anh, khoé miệng vẫn duy trì nụ cười kiên định.
“Em muốn giúp anh, chỉ đơn giản thế thôi”
Cô chẳng sợ Khúc Ưu Ưu làm cho mất mặt.
Cô chẳng sợ sẽ bị thiên hạ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Yêu một người, căn bản đều không có giới hạn.
Cô không cảm thấy việc này có chút gì xấu hổ mà phải mất mặt.
Trên đời này có bao nhiêu người có thể chịu đựng được sự tổn thương mà kiên định với tình yêu của mình, nhất quyết không từ bỏ đâu chứ.
Người ta không thể nhưng cô có thể!
Thư Di cảm thấy đây là niềm kiêu hãnh của chính bản thân cô.
Sở Trạch Hiên bỏ máy sấy xuống, đem Thư Di khảm vào trong lồng ngực, cằm anh nhẹ nhàng cọ cọ lên đỉnh đầu cô nói nhỏ…
“Anh xin lỗi…”
“Anh không cần phải xin lỗi em vì đây chính là lựa chọn của em”
Thư Di ôm chặt eo Sở Trạch Hiên, theo thói quen áp tai vào ngực trái của anh, nghe từng nhịp đập của con tim anh.
“Sở Trạch Hiên, chỉ cần anh thực sự muốn ở bên cạnh em, em vẫn sẽ kiên trì đến cùng”
Nghe câu nói này của cô, anh lại càng thêm đau lòng nhưng anh lại không thể nói nỗi lòng của mình cho cô hiểu được.
Vì cái gì ư?
Vì anh sợ, sợ hãi nghĩ đến cái chết đột ngột của bố mẹ cô là bởi vì cô đi gặp anh mà ra, như vậy chẳng khác nào anh là người gián tiếp khiến cô trở thành cô nhi.
Nếu điều ấy là giả thì thật tốt.
Nhưng nếu điều ấy là sự thật thì anh chỉ muốn anh sẽ là người gánh vác hết mọi tội lỗi, nửa đời còn lại của cô chỉ cần toàn tâm toàn ý yêu anh mà thôi…!
…
Đàm Trung Lang đứng ở hầm rượu, nhìn chằm chằm vào giá đựng từng bình rượu, dần dần thất thần.
“Lang ca, anh đã lau đi lau lại nhiều lần rồi, vẫn không hài lòng nên mới không đi sao?” Có công nhân hỏi.
Đàm Trung Lang hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn về phía người công nhân nọ gật gật đầu, đem bình rượu vang đỏ đặt lại trên giá, xoay người rời khỏi hầm rượu.
Bóng đêm bao trùm toàn bộ tửu trang, trong không gian tĩnh mịch, anh phát hiện những chùm nho căng mọng thật đẹp mắt.
Đàm Trung Lang đưa tay lên, ngắt một quả nho đưa vào trong miệng, ánh mắt trầm ngâm.
Anh nặng nề thở dài, nhìn xung quanh tửu trang một lượt, suy nghĩ có chút đình trệ.
Đột nhiên, không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại của anh, anh thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi lại than nhẹ một tiếng, bắt máy.
“Ưu Ưu, đã trễ như vậy rồi, sao em còn chưa ngủ?
Khúc Ưu Ưu một tay cầm điện thoại áp lên tai, một tay lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, chậm rãi đi ra ban công, tầm mắt nhìn xa xăm cất giọng.
“Hôm nay A Phong mang rượu biếu Phùng lão chính là loại rượu mà em bảo anh sắp xếp đúng không?”
“Ừm”
Khúc Ưu Ưu nhếch môi cười lạnh.
“A Lang, cảm ơn anh…”
Sắc mặt Đàm Trung Lang khẽ biến đổi, không nói gì.
Khúc Ưu Ưu thấy Đàm Trung Lang im lặng, lười biếng dựa cả người vào ban công dò hỏi.
“Sao lại không nói gì?”
“A… vậy em muốn anh nói gì đây?”
“Cái gì cũng được, chỉ là không muốn nhìn anh trầm mặc như vậy” Khúc Ưu Ưu tuỳ hứng mở miệng.
“Ưu Ưu, hiện tại mọi chuyện như vậy, em thật sự hạnh phúc sao?”
“Sao em lại không vui được chứ? Em hiện tại rất sung sướng”
Đàm Trung Lang hơi híp mắt.
“Ừm, em vui… là được!”
Khúc Ưu Ưu nghe xong lời này của Đàm Trung Lang đột nhiên có chút tức giận đứng thẳng người dậy, đem ly rượu đặt trên lan can, tầm mắt sắc bén hỏi.
“A Lang, anh nói vậy là có ý gì?”
“Nếu anh cảm thấy giúp em làm anh không thoải mái thì anh có thể không giúp”
“Anh không phải có ý này… Thôi được rồi, thời gian không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm một chút đi”
“Ừm… anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.
Khúc Ưu Ưu vừa nói xong, trực tiếp cúp máy.
Cô ta cầm ly rượu, lắc nhẹ, ngay sau đó đưa lên miệng uống một ngụm lớn.
Rượu tràn vào trong cổ họng, cô ta dường như cảm nhận được máu trong người đang từ từ bành trướng lên.
Cận Thiếu Phong, anh muốn phát triển tửu trang của Hạ gia?
Ha ha!
Anh muốn giúp Hạ Thư Di…
Ha ha!
Khúc Ưu Ưu cười lạnh, trong tầm mắt, tràn ngập sự hận thù.
Khúc Ưu Ưu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hạ Thư Di, sai lầm ở quá khứ đến hiện tại cô lại muốn sửa chữa để làm lại từ đầu ư? Cô nghĩ cũng đừng nghĩ đến, kể cả là Sở Trạch Hiên hay là Hạ gia, tôi sẽ không bao giờ cho cô cơ hội đó”
…
Sở Trạch Hiên đem trứng hấp tư trong nồi ra bàn gọi cô.
“Lại đây, ăn đã!”
Thư Di không biết vẫn còn băn khoăn cái gì mà cứ đăm chiêu suy nghĩ, nghe tiếng gọi của anh mới hoàn hồn, thuận miệng nói.
“Chờ một chút…”
Sở Trạch Hiên lắc đầu, bưng bát trứng hấp ra chỗ của Thư Di, múc một muỗng, thổi sơ qua, đưa đến trước miệng của cô.
Thư Di hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn về phía Sở Trạch Hiên, vừa lúc nhìn đến ánh mắt thâm thuý của anh mà mỉm cười, cô theo bản nâng há miệng…
Ăn được vài miếng, đột nhiên Thư Di gọi khẽ.
“Sở Trạch Hiên?”
“Hửm?”
“Em có chút sợ hãi”
Sở Trạch Hiên híp mất lại nhìn cô.
“Em sợ cái gì?”
Thư Di nở nụ cười, hài hước nói.
“Em sợ một bên diễn kịch quá nhập tâm, một bên thâm tình sẽ dẫn đến tâm thần phân liệt mất!”
Sở Trạch Hiên sửng sốt, lại lắc đầu múc một muỗng trứng hấp đưa lên miệng cô.
“Không sao, anh là bác sĩ, anh sẽ điều trị cho em”
Thư Di buông điện thoại, hờn dỗi dựa vào người anh, dựa đầu vào bờ vai vững chắc của anh hít hà tựng ngụm hơi thở của anh nghĩ ngợi lung tung rồi không biết ngủ gục luôn lúc nào không hay…
Sở Trạch Hiên thấy cô im lặng hồi lâu, chỉ khi cảm nhận được hơi thở của cô đang phả đều đều trên cổ anh, lúc này anh mới ngó xuống nhìn đã nhìn thấy con nhím nhỏ nhắm mắt tự khi nào.
Anh bật cười nhẹ, thu xếp mọi thứ xong xuôi liền ôm ngang người cô tiến vào phòng ngủ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...