Bác Sĩ Sở Hãy Yêu Đi!

Sau khi Sở Hạo Dương, Sở Hạo Thiên được 3 tuổi, Sở Trạch Hiên đã mua một căn biệt thự ngay sát biệt thự của Cố Ngạn, căn bản vì chỗ này khá gần với trường quốc tế S mà Tâm Dao đang theo học nên anh mới chọn. Cũng từ khi bắt đầu lên cấp 3, Tâm Dao và Tuấn Kiệt không còn ăn ở tại kí túc xá của trường nữa mà quyết định xin ba mẹ cho về nhà.

Nhiều năm sau

Sở Tâm Dao 17 tuổi, Cố Tuấn Kiệt 18 tuổi.

Tâm Dao và Tiểu Kiệt vốn rất thông minh, hai người họ thường được nhiều người gọi là học bá vì đơn giản cái gì họ cũng biết, cũng giỏi. Ngày bé Tâm Dao có học violon, Tuấn Kiệt cũng học guitar. Hai người họ thường ngẫu nhiên kết hợp rất ăn ý tại các buổi văn nghệ mà nhà trường tổ chức.

Nhưng có điều mối quan hệ giữa họ thì luôn là một ẩn số đối với những học sinh trong trường. Những học sinh trong trường chỉ biết rằng họ xuất thân từ gia đình “khá giả” chứ không hề biết hai người họ là thanh mai trúc mã, sống gần nhà nhau. Bởi vì ở trường, hai người họ học khác khối, khác lớp, hơn nữa ở nơi đông người bọn họ vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định. Trừ khi ở riêng với nhau hoặc là ở nhà thì họ mới thể hiện ra trước mặt mà thôi. Chính vì thế mà những nữ sinh và nam sinh trong trường không ngần ngại mà gửi thư tình cho Tâm Dao và Tuấn Kiệt.

Họ gửi nhiều đến nỗi mà mỗi lần hai con người kia mở tủ đựng đồ ra là y như rằng thư tình cứ lần lượt rơi lộp bộp xuống sàn, tất nhiên việc này đã quá quen thuộc cho nên những người khác cũng không lấy làm lạ.

Tại biệt thự của Sở Trạch Hiên.

Sáng nay do Tâm Dao có việc đột xuất phải đến trường sớm nên đã đi trước, Cố Tuấn Kiệt không biết gì nên vẫn đứng trước cổng nhà của cô đợi. Đến khi gần vào giờ học, vẫn chưa thấy cô xuất đầu lộ diện anh mới gạt số gọi cho cô, nhanh chóng bên kia đã được kết nối.

“Tiểu Kiệt?”

“Sao em mãi không ra để đi học vậy? Anh đợi em đến mỏi nhừ cả chân rồi đây này!”

“Hahahaha…”


Anh không thấy cô trả lời, lúc sau chỉ nghe được tiếng cười giòn tan của cô ở bên kia thì nghi hoặc.

“Em cười cái gì? Nỗi đau của anh là niềm vui của em hả?”

“Không… phải…em… không…”

Điệu cười nắc nẻ của Tâm Dao cứ vang vọng bên tai anh khiến anh bực bội ngắt máy. Đột nhiên bị cúp máy giữa chừng, Tâm Dao ú ớ không thành câu, bấy giờ cô nàng mới biết mình đùa quá trớn. Cô không gọi lại cho anh mà gửi một tin nhắn coi như lời xin lỗi.

“Tiểu Kiệt… em xin lỗi vì cười hơi nhiều…”

“Sáng nay em có việc bận ở câu lạc bộ âm nhạc với cả hội học sinh nên em đi trước rồi… em cứ ngỡ mẹ em sẽ nói với anh chứ…em xin lỗi mờ…”

Cố Tuấn Kiệt khá bất ngờ, câu lạc bộ âm nhạc thì anh không rõ nhưng hội học sinh thì khác. Anh cũng là hội trưởng hội học sinh mà, cô là hội phó, sao hội học sinh có chuyện mà anh lại không biết.

Sau cùng, anh cũng không suy nghĩ nhiều, anh thở dài, bất lực đỡ trán, anh lê thê di chuyển đôi bàn chân đã tê rần đến xe, cũng may tài xế lái xe riêng nhìn thấy điều bất thường nên đã nhanh chóng đến giúp anh lên xe.

Tại trường quốc tế S

Khi Cố Tuấn Kiệt vừa mới đến trường, các nữ sinh đã bắt đầu hú hét ing ỏi, anh vốn đã quen với cảnh tượng này nên chẳng bận tâm, lạnh lùng đi qua bước nhanh vào lớp.

Các tiết học trôi qua nhanh chóng, giờ giải lao đến khi Cố Tuấn Kiệt đang định đi đến canteen mua một chút gì đó bỏ bụng và mang đến cho Sở Tâm Dao. Đang đi giữa đường cụ thể là đang ở dưới sân trường, Cố Tiểu Kiệt chợt bị một nữ sinh chặn đường. Tên bạn thân đi cùng anh là Hạ Tuấn Khang bắt đầu tiến đến vỗ vai cái bộp rồi giở giọng trêu đùa.

“Kìa… lại thêm “nạn nhân” đến nữa kìa!”

Cố Tuấn Kiệt nhíu mày, lườm nguýt Hạ Tuấn Khang.

“Cậu im đi! Tôi có mắt tôi nhìn, tôi không cần cậu nói!”

Hạ Tuấn Khang bắt đầu ủ rũ, đưa đôi mắt “cún con” nhìn Cố Tuấn Kiệt.

“Tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở cậu thôi mà… cậu mắng tôi thậm tệ đến vậy à?”

Cố Tuấn Kiệt đẩy cái gương mặt đang dí sát vào mặt mình mà “làm nũng” khiến anh nổi hết da gà, anh rùng mình đá mạnh vào chân của tên bạn thân cho hắn tỉnh táo lại rồi mới quay sang nhìn nữ sinh kia. Nữ sinh kia được mọi người gọi là hoa khôi của trường - Lục Hàn Uyên - cũng chính là con gái của hiệu phó trường quốc tế S. Lúc này, trên sân trường đã đông nghịt người đứng xem, nhiều người thì hâm mộ cổ vũ Lục Hàn Uyên, có người lại chê bai cô ta “đũa mốc mà chòi mâm son”.


Lục Hàn Uyên bẽn lẽn, khép nép đứng trước mặt Cố Tuấn Kiệt. Cô ta đưa ra trước mặt anh một bức thư tình cùng một hộp chocolate rồi ngại ngùng nói.

“Cố học trưởng, tôi biết cậu chưa có người yêu, hôm nay tôi đứng trước mặt cậu là muốn cậu chấp nhận lời tỏ tình của tôi được không?”

Cố Tuấn Kiệt nhăn nhó mặt mày trước lời nói đó của Lục Hàn Uyên. Anh không chần chừ mà từ chối thẳng.

“Xin lỗi bạn học Lục nhưng tôi không thích cậu, cũng không muốn chấp nhận lời tỏ tình của cậu”

“À với cả cậu nghe ai nói tôi không có người yêu vậy? Đúng là tôi không có người yêu thật nhưng tôi có vợ tương lai rồi”

Hai câu nói như sét đánh ngang tai khiến Lục Hàn Uyên sững sờ, không dám tin vào những gì mà cô ta vừa nghe. Cô ta ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn Cố Tuấn Kiệt, hốc mắt đã đỏ ửng, rưng rưng nói.

“Cậu nói gì vậy? Cậu có vợ tương lai tại sao tôi lại không biết? Nếu cậu có thì người đó là ai chứ? Cô ta có gì hơn tôi mà cậu lại từ chối tôi?”

Cố Tuấn Kiệt thở hắt ra một hơi.

“Xa tận chân trời gần ngay trước mắt”

Sau đó, Cố Tuấn Kiệt đi đến gần Lục Hàn Uyên khiến cô ta giật nảy. Anh ghé sát vào tai của cô ta thì thầm.

“Cô ấy hơn cậu mọi mặt, đừng bao giờ so sánh cậu với cô ấy bởi vì cậu không xứng!”

Cố Tuấn Kiệt cùng Hạ Tuấn Khang lướt qua người Lục Hàn Uyên một cách vô tình. Câu nói cuối cùng của Cố Tuấn Kiệt để lại làm Lục Hàn Uyên điên tiết, cô ta nổi cơn thịnh nộ, cô ta quay ngoắt người lại ném hộp chocolate vào thẳng lưng của anh mà hét lớn.

“Cố Tuấn Kiệt, cậu cứ chờ đấy. Cậu chắc chắn sẽ phải hối hận vì đã từ chối tôi”


Cố Tuấn Kiệt bị vật lạ ném vào người, anh hơi quay đầu lại, liếc nhìn Lục Hàn Uyên bằng nửa con mắt.

“Được… để tôi chờ xem cậu sẽ làm gì được tôi”

Sau đó, anh đi một mạch xuống canteen mà không thèm đoái hoài gì đến những lời nói của những người xung quanh.

Những nam, nữ sinh chứng kiến màn tỏ tình “lãng mạn” này xong mà thầm cười cợt Lục Hàn Uyên không biết tự lượng sức mình. Bọn họ bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ cô ta, nhưng hồi sau cô ta phát hiện mình bỗng trở thành trò cười của thiên hạ giữa sân trường mới hoàn hồn mà gào thét.

“Nhìn cái gì mà nhìn. Đáng xem lắm à? Các người không có việc gì làm sao mà đứng đây? Tôi cấm các người mang chuyện này ra bên ngoài nếu không tôi sẽ không tha cho các người đâu”

Sau lời gào thét đó, đám đông cũng tản ra, để lại một mình Lục Hàn Uyên đứng đó, nghiến răng nghiến lợi, bàn tay nắm chặt bức thư tình đến mức nó nhàu nát.

______________

P/s: U là trời =)))

Gia đình “khá giả” của anh Cố và chị Sở mà người ta nhắc đến là giàu nhất nhì thành phố rồi có tập đoàn, bệnh viện tư nhân riêng á hả 🥲

Bất ngờ ghê =))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui