Phòng cấp cứu đang bận rộn cũng không vì Ngưu Tuệ đến mà dừng lại.
Ngưu Tuệ chạy vào vội vàng đến chỗ y tá:
- Bác sĩ, tôi là vợ của Tôn Thắng, anh ấy... Anh ấy hiện tại thế nào?
Y tá Tiểu Lâm nghe thấy vội vàng nói:
- Cô chờ một chút, người bị thương còn đang kiểm tra tương quan hoàn thiện, bác sĩ Trần, người nhà đến rồi!
Được cảnh sát nhân dân trợ giúp, Trần Thương biết được người bị thương gọi là Tôn Thẳng, là người địa phương, các loại tin tức cũng bị liệt kê ra.
Hiện tại đang chờ kết quả kiểm tra trở về để chuẩn bị tiến hành phẫu thuật!
Trần Thương vội vàng đi tới, nhìn Ngưu Tuệ:
- Xin chào, tôi là Trần Thương, mới vừa rồi là tôi gọi điện thoại cho cô.
Ngưu Tuệ gật đầu, vội vàng nói:
- Bác sĩ Trần, chào anh... Chồng tôi anh ấy thế nào?
Sau khi nói xong, cô một mặt chờ mong nhìn Trần Thương, trong lòng lo lắng bất an.
Giống như là đang chờ đợi tuyên án vậy!
Trần Thương mới bàn giao đến:
- Tình huống bây giờ của người bị thương tương đổi ổn định, tôi nói một chút tình huống cụ thể cho cô, người bị thương gặp tai nạn xe cộ gây nên xương sườn và xương trước ngực bị gãy, thương tổn tới mạch máu bên trong màng tim, một lượng lớn máu đã tràn vào trong khoang màng tim, gây nên màng tim lấp đầy, tình huống nguy cấp, tôi đã châm cứu khẩn cấp màng tìm. Mặc dù màng tim lấp đây đã được giải trừ, nhưng hiện tại chúng tôi còn không thể xác định trái tim cùng với mạch máu khác có tổn thương gì hay không. Hơn nữa khoang màng tim có máu đông, căn phẫu thuật mở ngực minh xác chẩn đoán bệnh, cũng tốt trị liệu hơn, cho nên cũng không có nghĩa không còn nguy hiểm.
- Vì vậy tôi hiện tại chỉ có thể nói cho cô, tạm thời tình huống của người bệnh đang ổn định.
Trần Thương giải thích một phen, tiếp tục nói:
- Đúng rồi, đây là tờ cam kết tình hình phẫu thuật, giấy đồng ý phẫu thuật... Cô phải hỗ trợ ký tên.
Đang lúc Trần Thương nói chuyện, y tá bên trong phòng cấp cứu vội vàng chạy ra:
- Bác sĩ Trăn, người bệnh Tôn Thắng tỉnh lại!
Một câu khiến sắc mặt Ngưu Tuệ lập tức vui mừng.
Nhiều khi, người nhà đều tồn tại một cái ý nghĩ, tỉnh lại là tốt rồi, vừa nghe thấy chồng cô tỉnh lại, Ngưu Tuệ vội vàng nhìn Trần Thương:
- Tôi có thể vào xem không?
Trần Thương gật đầu:
- Cô đi theo tôi.
Trần Thương đoán nếu như không có tình huống đặc biệt thì người bệnh hẳn là tỉnh lại. Dù sao lúc ấy bị sốc là do huyết áp thấp, hoàn toàn là bởi vì màng tim lấp đầy gây ra, hiện tại qua lâu như vậy, cũng nên tỉnh lại.
Trong khi nói chuyện, Trần Thương mang theo Ngưu Tuệ tiến vào phòng cấp cứu.
Giá trị trên máy theo dõi rất bình thường, Trần Thương cũng nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.
Mà Ngưu Tuệ nhìn Tôn Thẳng năm ở trên giường, nước mắt trực tiếp ào ào chảy xuống.
- Ông xã... Anh không có chuyện gì chứ?
Ngưu Tuệ rốt cuộc khóc không thành tiếng, nghẹn ngào đi đến một bên.
Ngưu Tuệ không hiếu y, cũng không dám động Tôn Thắng, sợ xảy ra vấn đề gì.
Lúc này, Tôn Thắng nhìn vợ mình đứng trước mặt khóc như mưa, trong lòng mềm nhũn:
- Bà xã... Thật xin lỗi... Anh....
Tôn Thắng muốn xin lỗi, thế nhưng Ngưu Tuệ vội vàng ngăn lại.
- Ông xã, anh đừng nói chuyện, anh biết không... Anh làm em sợ muốn chết, không có anh, em và con nên làm sao bây giờ?
- Anh phải thật tốt khỏe lại, được không? Em van cầu anh, không uống rượu nữa có được hay không.
Nhìn vợ mình xúc động như thế, Tôn Thẳng muốn nói chuyện nhưng khi mở miệng, nước mắt không tự chủ chảy xuống.
Ngày bình thường nhìn vợ mình cường thế mà lúc này khóc giống một đứa bé, trong lòng Tôn Thẳng áy náy không cần nói cũng biết.
Mà nhìn thấy chồng mình năm trên giường phòng cấp cứu, trong lòng Ngưu Tuệ may mắn không thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...