Bây giờ căn bản không để ý tới Trần Thương.
Trần Thương hỏi
- Đúng rồi, một mình em tới à?
Cảnh Nghiên lắc đầu:
- Em cùng Tỉnh Nhiên tới, nha! Đúng rồi, Tỉnh Nhiên là chồng em, chúng em chuẩn bị kết hôn, đến lúc đó nhớ tới tham gia hôn lễ.
Trần Thương nhịn không được cười nói
- Bạn trai cũ cùng ngồi một bàn?
Cảnh Nghiên kém chứt cười phì ra, cười mắng một câu:
- Cút đi, vậy một mình anh ngồi một bàn!
Trần Thương cười ha hả.
Hai người quan hệ thật rất tốt, hồi đại học cũng không phải vừa gặp đã yêu, Trần Thương là lớp trưởng, Cảnh Nghiên là ủy viên học tập, hai người đầu tiên là bạn đặc biệt tốt, sau đó quan hệ mới có cơ hội tiếp xúc nhiều thêm.
Vi lẽ đó tính cách cũng hợp, hai người có thể có chủ đề chung để trò chuyện.
Nhưng Cảnh Nghiên là người có chí hướng cao xa.
Trần Thương cười nói:
- Anh còn tưởng rằng em muốn thi lên tiến sĩ, tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền kết hôn, cái này thật không giống hướng năm đó của em!
Cảnh Nghiên cười lạnh một tiếng:
- Lúc đó anh còn nói đánh chết cũng không thi nghiên cứu sinh mà, hiện tại không phải cũng thi sao?
Sau khi nói xong, Cảnh Nghiên thở dài:
- Vẫn là khi đó quá ngây thơ! Cuộc sống ra kế hoạch thế nào mới tốt nhất cho mình? Nếu nói là chúng ta lựa chọn cuộc sống của mình, chẳng bằng, nói là cuộc sống đang lựa chọn chúng ta.
Kỳ thật anh lựa chọn không sai, giống như bây giờ em trở về kết hôn, đi làm, cũng không sai, mỗi người đều có hoàn cảnh khác nhau, hơn nữa cuộc sống chưa từng có kịch bản, thực tế đúng là khác xa so với tưởng tượng.
- Người nên sống theo tình huống của bản thân, ại thời điểm thích hợp, làm chuyện thích hợp!
Trần Thương cười cười, không nói gì. Cảnh Nghiên có thể hiểu được điểm này, cái này cùng cô gái mạnh mẽ năm đó so ra, thay đổi rất nhiều.
Nói đến đây, Cảnh Nghiên do dự một phen, vẫn nhìn Trần Thương, nghiêm túc khuyên nhủ:
- Nhưng mà, coi như có lúc anh lựa chọn, em vẫn cảm thấy anh hắn là lựa chọn tốt nhất, em cảm thấy Tần này anh thi nghiên thật sự là một cái lựa chọn tốt, dù sao anh ưu tú như vậy... Thật sự có thể làm ra một thành tích lớn.
- Hơn nữa, anh ở bệnh viện công tác lâu như vậy, hẳn phải biết yêu cầu của bệnh viện đối với trình độ vẫn rất cao, tốt nghiệp khoa chính quy cũng chỉ là một bác sĩ nhỏ, mà Tỉnh Nhiên hiện tại đã là Phó chủ nhiệm khoa
- Em không muốn nói Tỉnh Nhiên tốt bao nhiêu, cũng không phải đang khoe khoang, anh hiểu ý em chứ.
- Em chính là cảm thấy, trình độ có đôi khi thật rất trọng yếu, đặc biệt là đối với sinh viên ngành y chúng ta, giảm bớt không ít thời gian.
Trần Thương không có phủ nhận, đúng là như vậy.
Tại bệnh viện, anh tấn thăng chức danh là đòi hỏi có chút cứng nhắc, tốt nghiệp khoa chính quy năm năm có thể thi đậu trung cấp, cũng chính là bác sĩ mổ chính, tiếp qua năm năm thi đậu làm phó chủ nhiệm, tiếp qua năm năm thi đậu chủ nhiệm.
Mà nghiên cứu sinh tốt nghiệp hai năm thi đậu làm bác sĩ mổ chính, ba năm lên phó chủ nhiệm, năm năm lên chủ nhiệm!
Tiến sĩ càng giỏi hơn, tốt nghiệp xong thì được lên thẳng tới bác sĩ mổ chính, qua hai năm có thể thi đậu vị trí phó chủ nhiệm, ba năm thi đậu chú nhiệm.
Tính toán một chứt, anh còn cần bao nhiêu năm?
Mà Tỉnh Nhiên đã là hậu tiến sĩ, trực tiếp trở thành phó chủ nhiệm, phó chủ nhiệm khoa, anh ta mới ngoài ba mươi, đã đạt được vị trí mà những người bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi khác chưa chắc có thể làm được.
Vì đâu mà nói cánh cửa bệnh viện quá cao?
Cũng là bởi vì cái này!
Cảnh Nghiên thở dài tiếp tục nói:
Lại nói, trình độ bản thân cũng không nói lên điều gì, khoảng thời gian này anh có thể học được rất nhiều thứ, nằm giữ rất nhiều kỹ thuật.
- Vì sao Tỉnh Nhiên có thể ra điều kiện với bệnh viện, lại được cấp nhà ở, an bài công việc cho em, cũng là bởi vì ở Đông Đại Nhất viện chưa có ai có kỹ thuật như Tỉnh Nhiên cả, nên cần một nhân tài như vậy.
- Lần trước, tại lễ khai giảng của trường học anh không có đi, một sinh viên mới bị hôn mê, sau đó được chẩn đoán là bệnh sán lá phối, cái bệnh này ở Đông Dương chúng ta căn bản không làm được, nếu không phải khi đó Tỉnh Nhiên cùng một người cũng tham gia lễ của trường học là Trần sư huynh, bệnh nhân kia sợ rắng không xong!
~ Nói trằng ra, mấu chốt là kỹ thuật! Anh không nhìn ra thế giới bên ngoài, rất nhiều ca phẫu thuật, bệnh tật căn bản chưa từng thấy qua.
Trần Thương sững sờ, sán lá phổi? Đây không phải là mình cùng Tỉnh Nhiên làm sao?
~ Tôi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...