Hình Vũ tuy là minh tính, nhưng cũng hiểu nhiều thứ, anh ta đứng ở đăng kia, sau khi do dự một chút, cũng khuyên nói
- Bác sĩ Trần, có thể tôi không hiểu nhiều về y học như các anh, nhưng công việc của cá nhân tôi mà nói, mỗi ngày tôi đều luyện tập đánh đàn, nhưng sau khi tôi nổi danh, ngược lại tốc độ tiến bộ của tôi trở nên chậm hơn. Tôi cũng biết do rất nhiều nguyên nhân:
- Nguyên nhân thứ nhất là bởi vì vấn đề thời gian, thứ hai là bởi vì áp lực tâm lý của tôi quá lớn, xã hội có rất nhiều loại người, bọn họ hận không thể anh một ngày ngàn dặm, nhưng mà, làm nghệ thuật, nào có cái gì gọi là đường tắt chứ? Đơn giản chỉ là nhẫn nhịn trong lòng và làm thật tốt, nếu như anh không có đủ thực lực, không xứng với danh tiếng của anh, chính anh sẽ tự hủy hoại bản thân mình, loại áp lực tâm lý đó còn lớn hơn áp lực từ bên ngoài!
- Thứ hai, nhiều người thị phí, lời này là những lời tân sâu đáy lòng của tôi, nếu như cậu nổi danh, không biết bao nhiêu người nhìn châm chấm, mỗi tiếng nói cử động của cậu sẽ được phóng đại vô hạn, nhất cử nhất động cũng đều sẽ bị người ta giám sát, đây không phải chuyện gì tốt
- Vì lẽ đó, mặc dù tôi không hiểu y học, nhưng. mà... Tôi vẫn cảm thấy cậu tuổi trẻ tài cao, tương lai bất khả hạn lượng, vì vậy... cậu nên thật tốt phát triển chính mình, tôi đây cũng chỉ muốn đề nghị với tư cách là một người bạn.
Nghe xong lời của mọi người, Đàm Trung Lâm. cười xấu hổ
- Tiểu Trần, chuyện vừa rồi tôi chuẩn bị nói với cậu, chính là chuyện này.
Trần Thương sửng sốt một chút, anh vốn không có ý định muốn nối danh mà!
Nhưng sau khi nghe được mấy người đề nghị như vậy, vẫn không nhịn được cảm kích cười một tiếng, gãi đầu một cái nói:
~ Cám ơn các vị lão sư, còn có Hình tiên sinh, tôi hiểu ý của mọi người, bản thân tôi cũng không muốn nổi tiếng... Kỳ thật tôi chuẩn bị vụng trộm chạy đi.
Đám người nghe xong, nhịn không được cười ha hả.
Tiểu tử Trần Thương này, thật sự là khiến người ta không sinh ra chán ghét được.
Vương Ngọc Sơn nhẹ gật đầu, hài lòng nhìn Trần Thương, tuổi còn trẻ mà muốn buông xuống danh lợi thật sự rất khó, không phải tất cả mọi người đều có khát vọng sinh sống an nhàn, cũng không phải tất cả mọi người đều có một lòng dửng dưng.
Người cùng người không ai giống nhau, Vương Ngọc Sơn tự mình để tay lên ngực tự hỏi, lúc đầu có thể chịu được dạng dụ hoặc này hay không?
Ông không dám hứa chắc!
Lớn tuổi, đã thấy nhiều, mới có kiến thức như vậy, nhưng lúc tuổi còn trẻ, nào có hiểu được những thứ. này.
Thế nhưng Trần Thương lại có thể làm được, phần tâm trí này, phần nghị lực này, so với mình hiếu thắng nhiều lắm.
Nghĩ tới đây, Vương Ngọc Sơn chụp bả vai Trần Thương, cười nói:
- Tiểu Trần! Cố gắng lên, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai của cậu tuyệt đổi sẽ vượt qua tất cả những người ở đây.
Đàm Trung Lâm có chút do dự lên tiếng:
- Lát nữa lỡ như người ta hỏi ai là người làm phẫu thuật thì phải trả lời sao?
Vương Ngọc Sơn mỉm cười:
- Thì hãy trả lời đây là bí mật!
Mấy lão chủ nhiệm lại quay sang nhìn nhau cười một cái.
Hình Vũ nhìn về phía Trần Thương, cười nói:
- Bác sĩ Trần, sau này đừng gọi tôi là Hình tiên sinh nữa, tôi chỉ lớn hơn cậu có vài tuổi, gọi một tiếng anh Hình là được rồi, còn tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Trần, cũng không thể cứ mở miệng là bác sĩ Trăn được, nghe xa lạ lắm.
Trần Thương gật đầu:
Vương Ngọc Sơn đột nhiên xoay người lại nói:
- Đúng rồi, còn chuyện này nữa. Tiểu Trần, lát nữa tôi sẽ đưa cậu một phiếu điền thông tin, sau hôm nay cậu trở về nhớ là điền đầy đủ thông tin về bản thân rồi đưa cho tôi, tôi sẽ kêu người hỗ trợ xin giúp cậu, đợi đến tầm cuối năm nay, là vừa vặn lúc đề xuất cậu với niên hội được rồi đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...