Tỉnh Nhị Viện khoa tiêu hóa (tiêu hóa) là khoa trọng điểm cấp quốc gia rất nổi tiếng, lúc trước lão viện trưởng Phòng Dung Lâm là chủ nhiệm khoa tiêu hóa.
Khoa tiêu hóa cùng phòng nội soi có quan hệ mật thiết, mỗi ngày đều liên kết chặt chẽ với nhau.
Dù sao bệnh nhân đến khoa tiêu hóa mục đích chủ yếu đều là làm nội soi dạ dày, không thì cũng là nội soi cắt ruột thừa, vì lẽ đó hai phòng quan hệ rất tốt, như anh em tốt vậy.
Tiêu Hà liên hệ với chủ nhiệm khoa tiêu hóa Tô Quân xong liền trực tiếp thu xếp ổn thỏa cho người Dương gia.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, sau khi Tiêu Hà vào sở, lại đi thăm lão Dương, thấy lão Dương lúc này đã tốt hơn nhiều, rốt cục ông cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.
Ra khỏi phòng bệnh, Tô Quân nhịn không được lo lắng hỏi: “Cái này... Bệnh nhân sẽ không có chuyện gì chứ? Dù sao cũng là latrogenie."
Tiêu Hà lắc đầu, cười cười: "Yên tâm đi, lão Tô, hai ta quan hệ thế nào, tôi còn có thể hố anh sao. Là đồng liêu của tôi, người một nhà hẳn hoi, bởi vì thường xuyên làm nội soi nên dẫn tới thực quản chuyển biến xấu, vừa rồi phẫu thuật rất thành công, chỉ cần mấy ngày nữa là có thể khôi phục xuất viện”
Tô Quân thở dài: "Gần đây tôi thế mà lại bị mấy chuyện trong khoa làm cho nhức hết cả đầu!"
Tiêu Hà cùng Tô Quân quan hệ rất tốt, thường xuyên gặp nhau ăn uống, hơn nữa hai người còn cùng tham gia đại hội hệ thống tiêu hóa, thường xuyên qua lại nên quan hệ lại càng tốt.
Nghe thấy Tô Quân thở dài, Tiêu Hà hiếu kỳ hỏi một chút: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Quân lắc đầu: "Haizzz! Phiền phức lắm! Đi thôi, đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút, vừa vặn có vài chuyện còn muốn nói với anh đây!
Đang lúc nói chuyện, hai người tiến vào văn phòng rồi đóng cửa lại, Tô Quân rót trà cho Tiêu Hà, hai người đều không hút thuốc lá, không có chuyện gì liền thích uống trà, tâm sự.
"Gần đây trong khoa liên tiếp xảy ra chuyện, khiến tôi đều cảm thấy có phải mình hẳn là mê tín rồi không!"
Tiêu Hà sững sờ: "Anh đang nói đến chuyện khoa các anh có người nhảy lầu?"
Tô Quân gật đầu: "Ai nói không phải, từ ngày đó về sau, liền không có ngày nào yên tĩnh nổi! Y náo xong rong khoa lại xuất hiện viện cảm, tra ra một người nhiễm HIV-Aids, hai người viêm gan B, ta mẹ nó đều không còn gì để nói! Chuyện xấu đều chồng chất cùng đến một lúc!"
Hôm qua, vừa mới có một bệnh nhân bị rò thực. quản sau phẫu thuật, sau khi nhập viện liền phát hiện dưới da khí sưng, chứng tràn dịch lên thực quản, toàn thân trúng độc, tìm khoa hô hấp tới tới lui lui cứu chữa nửa ngày mới ổn định được, hôm nay vừa mới đưa đến bệnh viên Nhân Dân Tỉnh”
"Xúi quẩy thật"
Sau khi nói xong, Tô Quân nhịn không được thở dài.
Tiêu Hà an ủi một phen, bệnh viện chính là như vậy, làm chủ nhiệm thì chuyện phiền toái cũng nhiều, lại phải sứt đầu mẻ trán xử lý một đống chuyện, có đôi khi cảm thấy làm một bác sĩ bình thường có cái gì không tốt?
Tiêu Hà chợt nhớ tới Tô Quân có chuyện tìm mình: "Đúng rồi, mới vừa rồi anh nói tìm tôi có việc gì vậy?"
Tô Quân gật đầu: "Ừm, mẹ của Thẩm Phượng Mậu muốn làm thực quản thịt thừa, vừa mới gọi điện thoại cho tôi, tôi sớm nói cho anh trước một tiếng."
Tiêu Hà sững sờ: "Thẩm Phượng Mậu? Thẩm viện trưởng!?”
Tô Quân ừ một tiếng: "Ừm, đúng vậy, mẹ của cô ấy trước kia có nằm ở khoa chúng ta, lần trước kiểm ra sức khoẻ phát hiện có thịt thừa, lần này tới muốn cắt, sớm thông báo ngươi một tiếng. Thẩm Phượng, Mậu người kia quá già mồm, khó hầu hạ, sẽ gây khó dễ cho anh.”
Tiêu Hà nhịn không được nhếch miệng: "Cũng không phải lần một lần hai, lần trước muốn bổ sung thêm một số thiết bị mới, xin mấy lần cũng không phê duyệt một lần.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...