: Người già chính là như vậy!
Hắn từng không chỉ một lần kiêu ngạo nói với Trần Thương: "Con ta tê liệt trên giường vài chục năm, nhưng cho tới nay vẫn không bị hoại tử!"
Đã từng không chỉ một lần tự hào nói: 'Hôm qua con ta nói với ta, hắn viết sách có người đọc, còn có người khen thưởng hắn, đúng rồi... chính là tập đoàn Tencent, giá trị hơn mấy chục ức!"
Lão có một người con có tiền đồ, đáng tiếc lại bởi vì bị di chứng nhồi máu lên não tê liệt ở trong nhà, đã hơn mười năm, người vợ mang theo cháu nội qua nước Mỹ Í_ sống, rất ít khi trở về, có lẽ lão không biết đã ly hôn, hoặc là biết thì lão cũng không muốn nói... Dù sao cho tới bây giờ Trần Thương chưa thấy con dâu cùng với cháu nội của hắn.
'Thế nhưng lão vẫn kiêu ngạo nói với Trần Thương:
"Cháu nội của ta rất giống ta, rất thông minh đấy, nghe nói hiện tại đang học ở đại học MIT!"
(DG: Cho ai chưa biết, MIT (Massachusetts Institute of Technology) là tên viết tắt của Viện Công nghệ Massachusetts ở thành phố Cambridge, bang Massachusetts, Hoa Kỳ)
Một bên người chung phòng bệnh đột nhiên hỏi: "Đại gia ngươi bị tắc nghẽn phổi mãn tính đã nhiều năm như vậy? Sao không đi khoa hô hấp xử lý nằm viện?”
Vương đại gia cười nói: "Lão thái bà ở nhà thuốc chăm sóc con trai, ta cũng không thể nằm viện, nhập viện rồi không có ai chăm sóc ta."
Mỗi lần lão đến, đều được Điền Hương Lan dốc lòng chăm sóc, y tá cũng chạy trước chạy sau.
Vương đại gia nhìn Điền Hương Lan, cười nói: "Tiểu Điền, lúc đầu ta muốn gả con trai ta cho ngươi, cũng may tiểu tử mắt bị mù, nếu không... Sợ là nhà ta sẽ liên lụy đến ngươi a "
Vương đại gia hơn năm mươi tuổi bị dãn khí quản, sáu mươi tuổi về hưu, sau đó thường xuyên đến bệnh viện, khi đó Điền Hương Lan còn là một y tá, nhưng Vương đại gia lại đặc biệt thích nàng, nhất định phải tác hợp cho Điền Hương Lan cùng con trai của hắn.
Đáng tiếc, con trai của hắn tâm cao khí ngạo, chướng mắt tiểu y tá Điền Hương Lan làm ở khoa cấp cứu.
Điền Hương Lan cười nói: "Vương đại gia, ngươi chỉ toàn nói mò."
Vương đại gia cười ha ha một tiếng, nhìn mặt tường chung quanh khoa cấp cứu, bỗng nhiên thở dài: "TỈNH Nhị Viện cũ nát trước kia gi: đại như vậy, cũng không biết còn có thể thấy mấy lần nữa!"
Vương Mão Căn rất rõ ràng bệnh của mình, nếu không phải lo lắng bạn già cùng con trai, lão đã sớm ra đi!
Thế nhưng...
Hản lại không dám đi, già trẻ một nhà toàn bộ nhờ hưu bổng của hẳn.
Vì vậy, cho dù khó hơn nữa cũng phải sống!
Sau khi Vương đại gia tới nửa giờ, một vị lão thái thái tóc trắng xoá đi tới khoa cấp cứu, vừa vặn nhìn thấy y tá: "Y tá Lâm, Vương Mão Căn ở đây hả?"
Tiểu Lâm cười: "Ở đây, đang thở oxi trong phòng quan sát."
Lão thái thái nghe xong, nói một tiếng cảm ơn rồi đi đến hướng phía phòng quan sát.
Vương lão đầu đang thở oxi, nhìn thấy bạn già đến, lập tức trách cứ: "Ta không cho ngươi đến, ngươi nhất định phải đến!"
Lão thái thái cũng trừng mắt liếc hắn: "Ta yên tâm ngươi mới lạ? Nếu ngươi thật sự tốt, ta chắc chắn sẽ không đến!"
Trong lòng Vương lão đầu ấm áp, thở dài: "Ngươi đến đây con trai làm sao bây giờ?”
Lão thái thái, ngồi bên giường, đau lòng cầm tay lão. Vương: "Ta không đến, ngươi làm sao bây giờ?!"
"Đừng lo lắng, ta đã cho hắn ăn một bát canh trứng gà, đưa hắn đi tiểu, giúp hắn xoay người, vỗ lưng..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...