Gọi ba món đồ ăn, hai người một người ăn ba bát cơm, quả thực có chút đói bụng.
Ngoại khoa là cũng không hẳn là việc cần kỹ thuật, mà là việc rất tốn thể lực, không có một thể lực tốt, căn bản không chịu đựng nổi.
Cơm nước no nê, Trần Thương hỏi: "Hôm nay ta đã cho ngươi xem thuật thức cải tiến của phẫu thuật nội soi cắt bỏ túi mật, ngươi nhìn ra manh mối nào không?"
Vương Dũng nhẹ gật đầu: "Có, rất không bình thường, ta cảm thấy ý nghĩ này rất sáng tạo, cái này gọi là thuật thức cải tiến phẫu thuật nội soi cắt bỏ túi mật hả? Chính ngươi cải tiến?"
Trần Thương mặt dạn mày dày, nhẹ gật đầu: "Đúng thế."
Vương Dũng giơ ngón tay cái lên: "Thương nhỉ, ta thật phục ngươi, quá ngưu bức."
"Đầu của ngươi trời sinh đã khác với chúng ta, những cái trong đầu ngươi đều rất đáng gờm!"
"Lúc ấy, ta nhìn ra có chút không giống, sau khi cẩn thận suy nghĩ kỹ lại mới chính thức hiểu ý tứ trong đó, sau khi tinh tế hồi tưởng lại, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý!"
Trân Thương cười, nghiêm túc nói: "ừm, ngươi cố gắng nghiên cứu thuật thức này, ta cảm thấy rất có giá trị, hôm nay ngươi đã video đúng không, sau này về nhà xem nhiều một chút, chủ yếu chính là mấy chỉ tiết nhỏ, ngươi nghiên cứu kỹ một chút, cái đầu tiên chính là..."
Hai người cầm đũa làm dụng cụ bắt đầu huơ tay, một bữa cơm ăn đến hai giờ mới xong.
"Ta không cho ngươi đến, ngươi nhất định phải đến!"
"Ta không đến, ngươi làm sao bây giờ?”
Cấp cứu cũng có lão bạn bè, Vương đại gia chống quải trượng đi vào cửa lớn phòng cấp cứu, Tiểu Lâm cười nói: "Đại gia, ngài đã tới!"
Vương đại gia cười ha ha: "Đến rồi đến rồi."
Y tá trưởng tự mình lên đi đỡ tay: "Vương đại gia, hôm nay chỗ đó không thoải mái hả?"
Vương đại gia còn chưa kịp nói chuyện, đã liên tục ho khan ngắt lời hắn, nửa ngày mới thở ra một hơi, Điền Hương Lan vội vàng lại đập lưng, xoa ngực.
Lúc này, lão mới thở phào. Vương đại gia thở dài, cười nói: "Ta tối hôm qua ho.
khan ho rất nhiều, ho đến nỗi tim không thoải mái, cho nên mới sáng sớm đã tới đây, lấy số thứ tự."
Lúc này mới hơn bảy giờ sáng, cấp cứu còn chưa thay ca, ca đêm lão Trần còn đang bận rộn, ca ngày còn không đến, mà Trân Thương thì tới bệnh viện sớm đã thành thói quen.
Mới vừa vào cửa nhìn thấy Vương đại gia, lên tiếng chào, hỏi một tiếng buổi sáng tốt lành.
Cho dù là tại bệnh viện, cũng biết Vương đại gia là bệnh nhân, thế nhưng cũng không thể gặp mặt chào hỏi một câu: "Không thoải mái sao?"
Vương đại gia nhìn thấy Trần Thương, cũng cười: "Tiểu Trần, tới sớm như vậy."
Lúc này, Trần Thương nghiêm túc nhìn Vương đại gia, khẽ nhíu mày.
Hôm nay khí sắc Vương đại gia không tốt lắm a? Chẳng lẽ bệnh tái phát?
"Vương đại gia, ngài không thoải mái chỗ nào? Bệnh tái phát sao?"
Vương đại gia tên là Vương Mão Căn, là một lão đâu kiêu ngạo bướng bỉnh, ở trong ký túc xá của một nhà máy cách Tỉnh Nhị Viện không xa, lúc tuổi còn trẻ làm lãnh đạo, biết ăn nói, già cũng không chịu ngồi yên, nhưng khi tuổi trẻ làm lãnh đạo, hút thuốc quá nhiều, dẫn đến một bên phổi bị tắc nghẽn mãn tính.
Như Vương đại gia nói chính là: "Làm lãnh đạo một đời, cả người đầy tật xấu
Vương đại gia rất thích cười, cho dù là ngã bệnh, trên mặt đầy nếp nhăn nhưng luôn mang theo nụ cười.
Nói thật, Trần Thương rất bội phục người này, mỗi lần nhìn thấy lão thời điểm, đều mặc trên người một áo sơ mi trắng, một quần tây đen kết hợp với áo vét, một đôi giày da màu nâu, sạch sẽ, thể diện.
Người này là khách quen của cấp cứu, lúc trước khi Trần Thương vừa đến Tỉnh Nhị Viện còn phải gặp lão để hỏi đường.
Một chớp mắt đã qua hai năm, cứ mỗi một khoảng thời gian thì lão tới một lần, nếu không phải mua thuốc cho mình, thì mua thuốc cho con.
Sở dĩ đến khoa cấp cứu, là bởi vì mỗi lần lão đến mua thuốc đều là nửa đêm, những phòng khám bệnh khác đều không còn làm việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...