Chương có nội dung bằng hình ảnh
Một bầu không khí xấu hổ lan rộng trong phòng cấp cứu.
Chu Đầu To hiện tại đang rên rỉ cực kỳ đau đớn.
Một đồng chí cảnh sát bất mãn: "Mặc áo blouse trắng, cậu không thấy đội trưởng của chúng tôi đang đau đớn khổ sở sao? Cậu mau chữa trị cho anh ấy đi!"
Bùi Trạch Bật nhìn tình huống của Chu Đầu To, sau đó nhìn thấy thái độ không lịch sự của cấp dưới, lạnh lùng liếc một cái, rồi nhẹ giọng nói: "Bác sĩ, cấp dưới của tôi bây giờ rất khó chịu."
Vị bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng nhìn viên cảnh sát mặt mày tái nhợt, bản thân lại là bộ mặt khóc không ra nước mắt, nói: "Không phải...Thật ngại quá, đây không phải chuyên môn của tôi, tôi bên khoa tiết niệu."
Sợ các đồng chí cảnh sát không hiểu, bác sĩ trẻ vội vàng nói thêm: "Chính là cắt bao quy đầu a!"
Bùi Trạch Bât:...
Diệp Nhất Bách:...
Các đồng chí cảnh sát:...
"Tôi không kêu cậu giải phẫu, chỉ là cắm một ống thông dạ dày mà thôi, cậu ở khoa tiết niệu nhưng không bị xoay ca sao? Đây là trị liệu cơ bản, cậu không biết sao?" Diệp Nhất Bách cau mày, giọng điệu đầy bất mãn.
Bác sĩ trẻ này chính là bác sĩ chính quy, nếu không làm sao được phép một mình trực đêm, nhưng bác sĩ chính quy lại không thể cắm ống thông dạ dày? Nếu là thực tập sinh của anh, nửa năm đầu thực tập sớm đã tiếp xúc với loại trị liệu này đến lờn tay rồi.
Nghe một loạt câu hỏi của Diệp Nhất Bách, bác sĩ trẻ gần như cúi đầu xuống đất, tại sao...sinh viên này nhìn giống như lão sư của mình thế nhỉ?
Không, cậu ta chỉ là một sinh viên thôi, sao phải sợ cậu ta? Bác sĩ nghĩ đến đây, muốn ngẩng đầu lật ngược tình thế, nhưng khi vừa nhìn thấy ánh mắt "ghét bỏ" của Diệp Nhất Bách lập tức lại cúi đầu xuống.
Này này này, không dám bật lại luôn, ánh mắt này giống y hệt lão sư của mình.
"Cậu là bác sĩ duy nhất ở đây sao?" Sắc mặt Bùi Trạch Bật trầm xuống.
Bác sĩ trẻ vội vàng nói: "Ngoại khoa chỉ có một mình tôi trưc, nhưng tôi có thể gọi cho lão sư, lão sư cách đây rất gần, thầy ấy sẽ đến nhanh thôi." Vừa nói vừa chạy đi gọi điện thoại.
"Lão sư của cậu cũng chuyên cắt bao quy đầu hả?" Một cảnh sát không nhịn được hỏi.
Bác sĩ trẻ trên mặt hiện lên một tia xấu hổ: "Không phải, lão sư là bác sĩ ngoại khoa, cái gì cũng làm được."
"Vậy mà chỉ dạy ra một học trò chỉ biết cắt bao quy đầu." Thanh âm của viên cảnh sát không lớn, nhưng phòng cấp cứu ban đêm rất yên tĩnh, lời nói của anh ta thành công lọt vào lỗ tai tất cả mọi ngươi có mặt ở đây.
Bác sĩ trẻ tuổi non nớt: Không nghe, không nghe thấy, vương bát đản đang niệm kinh, lão sư còn không mau tiếp điện thoại đi a.
Diệp Nhất Bách: Tuy rằng không phải nói mình nhưng lại có cảm giác đồng bệnh tương liên với vị lão sư kia, sau này nhất định phải nghiêm khắc với mấy đứa nhỏ đó, nếu không trường hợp tương tự xảy ra trên người mình, mang danh là lão sư không biết sau lưng bị mắng bao nhiêu lần.
Điện thoại kêu "bíp" một hồi lâu, bác sĩ trẻ giơ ống nghe lên, thần sắc ngượng ngùng.
"Lão sư của ta...không bắt máy." Mắt thấy sắc mặt của đội cảnh sát đã hoàn toàn tối sầm, tay phải còn đặt lên túi quần phồng phồng, bác sĩ nhỏ trong lòng run lên, hổng lẽ muốn rút súng ra nả đùng đùng?
"Tôi có thể gọi cho lão sư ngoại khoa khác ngay lập tức, ngay lập tức, Tiểu Hứa, nhanh chóng tìm số của Trịnh lão sư đi!"
"Tôi...tôi đi lục thông tin!" Một y tá từ lúc cảnh sát tiến vào đến giờ vẫn làm bộ như chim cút để giảm bớt sự hiện hiện của mình, nghe điểm danh liền trả lời.
Diệp Nhất Bách:...
Anh quay đầu nhìn Chu Đầu To đang nằm trên băng ca, nghiến răng không chịu rên ra tiếng, vừa rồi khi vào đại sảnh cục cảnh sát, kế bên chiếc ghế mà Chu Đầu To ngồi có một phần ăn nống hổi, chắc là mang đến cho anh rồi.
Thời đại này cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh tàn sát kẻ yếu, chắc không ai sẽ kiện anh tội hành nghề không có giấy phép đâu ha.
Nghĩ thế, Diệp Nhất Bách đi đến trước mặt Chu Đầu To, "Đầu To, để tôi làm, được không?"
Chu Đầu To nghe vậy, gượng cười nhìn Diệp Nhất Bách, "Bác sĩ Diệp, cậu có thu phí phẫu thuật không?"
Diệp Nhất Bách nghe Chu Đầu To đùa giỡn, cười tủm tỉm nói:
"Không phải anh mang cơm tối cho tôi sao, tiền cơm tôi sẽ không đưa lại cho anh." Thời đại này cảnh sát một bữa cơm năm đồng, anh cũng không trả nổi.
"Được rồi! Tới đi!" Chu Đầu To không chút do dự nói.
Diệp Nhất Bách vỗ vai Chu Đầu To, "Yên tâm, giao cho tôi." Nói xong đứng dậy, quay đầu nói đội ngũ ba người bác sĩ và y tá nói:
"Chuẩn bị đồ phẫu thuật cùng tờ khai thông tin, còn có ống nghe, ống dẫn lưu, ống thông dạ dày, kim tiêm, nhíp, băng gạc, chất bôi trơn, băng dính và kim băng."
Hai y tá trẻ có lẽ chưa bao giờ tham gia phẫu thuật, họ đang ghi nhớ những lời của Diệp Nhất Bách bằng ngón tay.
Diệp Nhất Bách: "Không nhớ thì ghi lại!"
Ngược lại, bác sĩ trẻ nói, "Vâng." nhanh chóng đáp ứng, chạy đi chuẩn bị trước khi hai y tá kịp phản ứng.
Hai y tá:!!! Đừng có đi! Tụi tui có thể làm được, đừng để tụi tui một mình đối diện với dàn hắc cảnh phục này a!
Không thể đi theo chuẩn bị, vậy thì chỉ còn....
"Bác sĩ Diệp, tôi dẫn anh đến phòng thay đồ." Y tá Tiểu Hứa cơ trí giành trước.
Diệp Nhất Bách gật đầu, y tá Tiểu Hứa vui vẻ bỏ lại đồng nghiệp của mình, chân lướt như bay dẫn Diệp Nhất Bách đi thay quần áo.
Y tá bị lưu lại: "Tôi...tôi đi chuẩn bị giấy khai thông tin phẫu thuật."
Trong phòng thay đồ.
Diệp Nhất Bách cởi đồng phục sinh viên, đem áo blouse trắng do y tá đưa cho, góc áo bằng một đường cong đẹp mắt vòng qua người, cúc áo đã được cài xong. Diệp Nhất Bách vừa liếc qua gương vừa chỉnh lại cúc áo. Người thanh niên trong gương mặc áo blouse trắng, dáng người thon dài, tóc ngắn bảy ba, vầng trán nhẵn nhụi có vài sợi tóc mái rũ xuống, hốc mắt sâu, mắt chuẩn hai mí, sống mũi thẳng tắp, dưới mũi là bờ môi khẽ cong lên càng khiến cho nó có vẻ mỏng hơn.
Bộ dạng này thật ưa nhìn.
Sau khi cài cúc cuối cùng, Diệp Nhất Bách kiểm tra từ trên xuống dưới, sau khi xác định không có vấn đề liền nhanh chóng đi đến phòng cấp cứu.
Tà áo vén ngược về sau, bước chân đi thoăn thoắt trên hành lang bệnh viện quen thuộc, hai hình ảnh song song của kiếp trước và kiếp này như lồng vào nhau.....
"Diệp...Bác sĩ Diệp, mọi thứ đã sẵn sàng rồi."
Diệp Nhất Bách vừa ra tới, bác sĩ trẻ liền đi đến trước mặt anh, "Bệnh nhân nôn mửa, mồ hôi lạnh đầm đìa. Tôi đã bảo y tá chuẩn bị truyền nước."
Đôi mắt của bác sĩ trẻ sáng ngời, chỉ kém viết lên mặt ba chữ "khen tui đi".
Diệp Nhất Bách: "Làm tốt lắm, bác sĩ Quách." Anh nhìn bảng tên của bác sĩ trẻ, đề "Quách Hiệt".
Quách Hiệt há hốc mồm, được khen ó nho ~~~
"Đầu To, hiện tại ngồi dậy được không?" Diệp Nhất Bách kiểm tra dụng cụ này nọ, không thiếu thứ gì, chỉ là chất liệu bằng gỗ....
Diệp Nhất Bách cầm một đầu ống thông dạ dày thử cảm giác, tuy có chút khác biệt nhưng giảm sức ép dạ dày thuộc loại tiểu phẫu, không phải vấn đề lớn.
Chu Đầu To chống người ngồi dậy khỏi giường, hai y tá vội vàng giúp đỡ một tay.
"Đàn ông phải thế." Diệp Nhất Bách bật ngón cái.
Chu Đầu To "hắc hắc" cười.
Phổ Tế không có ghế điều trị chuyên nghiệp, Diệp Nhất Bách để Chu Đầu To ngồi xuống ngửa mặt lên, đặt một chiếc khăn dưới cằm.
"Ngẩng đầu." Nắm cằm của Chu Đầu To xoay trái xoay phải, sau đó dùng tăm bông, tiến hành sát trùng.
Không biết là ai bật lên giọng cười thách thức, "Chu ca, anh bị bác sĩ nắm cằm cứ như thiếu nữ đang bị trêu ghẹo vậy á."
Chu Đầu To mặt mày tái nhợt bị đám kia chọc cười nhưng không cười được, nghẹn đến đỏ bừng.
Diệp Nhất Bách nhìn xung quanh, tay vẫn nắm cằm Chu Đầu To, chỗ này không có rèm che ngăn cách bên ngoài.
"Kêu bọn họ ra ngoài." Diệp Nhất Bách quay đầu nói với y tá bên cạnh mình.
Tiểu Hứa nghe vậy, gần như kinh hãi mà nhìn Diệp Nhất Bách, điều này có nghĩa là bác sĩ Diệp muốn cô đuổi những cảnh sát này ra ngoài ư?
"Cô là y tá." Trách nhiệm của y tá là duy trì trật tự trong phòng bệnh.
Y Tá Tiểu Hứa ngẩng ra, nhìn Diệp Nhất Bách và Quách Hiết đã đeo găng tay cao su dùng một lần, nghiến răng, đúng vậy, cô là y tá, "Mời mọi người ra ngoài, đừng quấy rầy bác sĩ điều trị." Y tá xoay người đối đầu với mấy cảnh sát cà lơ cà phất gầm lên.
Đúng vậy, là gầm lên, nhưng trong giọng nói vẫn còn run nhẹ.
Nhóm cảnh sát sửng sốt một chút, sau đó định nói chuyện, Bùi Trạch Bật ngồi một bên đứng dậy trước, "Được, chúng tôi ra ngoài."
Bùi Trạch Bật đứng dậy trước, tiểu đồng chí không còn gì để nói, họ từng người bước ra khỏi phòng cấp cứu, đến sảnh ngồi đợi.
Thấy Bùi Trạch Bật chuẩn bị ra ngoài, Chu Đầu To bị Diệp Nhất Bách nắm cằm, nhin không được nói: "Bùi....Bùi cục trưởng, ngài ở lại với tôi được không? Tôi...tôi sợ."
Chu Đầu To vốn muốn gọi người khác, nhưng họ đi quá nhanh, Diệp Nhất Bách lại đang nhìn trái nhìn phải mình, giống như tìm chỗ thích hợp dùng dao cắt xuống, thật sự quá đáng sợ rồi.
Bùi Trạch Bật vô thức nhìn Diệp Nhất Bách.
Diệp Nhất Bách: "Được, người nhà sẽ ở cùng, nhưng tuyệt đối không đucợ làm ồn ảnh hưởng bệnh nhân."
Sau đó, Bùi Trạch Bật ngồi lại ghế.
Có bác sĩ nhỏ cạnh bên, Diệp Nhất Bách mười phần tự nhiên bước bật mode giảng dạy.
"Bên trái hay bên phải?"
"Bên phải, lỗ mũi bên phải lớn hơn!"
"Người này đầu to mũi cũng to, nhét vào dễ hơn nhiều. Lần trước tôi cùng lão sư nhét một cô bé mũi nhỏ, đẹp thì đẹp nhưng thời điểm mấu chốt lại không có tác dụng!" Quách Hiệt vừa nói vừa bôi trơn lên kéo.
"Có lão sư dạy tại sao lại không làm được?"
Bình thường bác sĩ đều đã quyên nói chuyện phiếm trong phòng phẫu thuật, cảnh căng thẳng chiếu trên TV, mồ hôi nhễ nhại các kiểu, cảnh các bác sĩ thần kinh căng thẳng phần lớn đều là đại phẫu, đại phẫu này bình thường kéo dài từ mười đến hai mươi mấy giờ, nếu thần kinh vẫn căng chặt ngạt thở, cho dù là người sắt cũng phát điên mất.
Diệp Nhất Bách rất nghiêm khắc với thực tập sinh của mình, nhưng trong phòng phẫu thuật sẽ ôn hòa hơn, dù sao những đứa nhỏ mới ra trường đều là thủy tinh tâm, còn có chuyện bọn họ bị thầy hướng dẫn của mình mắng khóc trong phòng phẫu thuật, một bên khóc một bên mổ khiến bệnh nhân hú hồn chim én.
"Bệnh nhân không chấp nhận loại điều trị này. Cô bé mà tôi nói, lão sư không dọa một phen, bệnh này sẽ chết người, không chữa trị thời gian sau sẽ phải rạch bụng, lưu lại vết sẹo vĩnh viễn không mất, bây giờ vẫn còn kịp, cái mũi chỉ khó chịu chút là qua, cô bé kia mới chịu làm." Quách Hiệt lộ ra vẻ rất hối hận.
"Yên tâm đi, ngẩng đầu lên, đừng động đậy." Cắt lông mũi vẫn luôn là việc của Quách Hiệt, Diệp Nhất Bách rất tự nhiên nhường vị trí cho cậu ấy làm.
Chu Đầu To mồ hồi lạnh đầy đầu, không biết là do bệnh hay là sợ, càng nghe càng thấy sai sai, cái bụng đau thì có liên quan gì tới lỗ mũi.
"Diệp...bác sĩ Diệp, tại sao lại cắt lông mũi tôi?"
"Đừng nhúc nhích, cấm nói chuyện!"
Chu Đầu To: Ê khoan, cái kéo, cái kéo bung ra khép vào rồi muốn...chuôi tọt vào mũi mình? Nhưng vừa nói lỗ mũi lớn, lại cắt lông mũi là định làm gì tiếp? Không làm! Không làm nữa!
Chu Đầu To hai mắt lộ ra vẻ kinh hoàng, không ngừng dùng ánh mắt cầu cứu bắn về phía Bùi Trạch Bật ngồi cách đó không xa, sau đó bị một tia sáng trắng cực mạnh dưới lỗ mũi chiếu thẳng vào mắt, mũi kéo nhọn hoắt đã đâm vào lỗ mũi bên phải.
Chu Đầu To sợ xám mặt, lỗ mũi càng mở to hơn, thao tác của Quách Hiệt càng trơn tru thuận lợi.
Diệp Nhất Bách quay sang hỏi y tá, "Tờ khai phẫu thuật đã ký tên chưa?" Nhìn phản ứng của Chu Đầu To chắc là vẫn chưa biết mình sẽ tiếp nhận trị liệu thế nào.
Y tá lấy một tờ giấy có vân tay ra, "Ký rồi, anh ấy bị đau bụng, tôi sợ cầm viết không nổi, nên để anh ấy lăn tay đóng dấu." Thanh âm cực kỳ rõ ràng lưu loát.
Diệp Nhất Bách theo bản năng nhìn bộ đồng phục cảnh sát của Chu Đầu To để một bên, này có được xem như "Chỉ kính la sam bất kính nhân" đi.
* Chỉ kính la sam bất kính nhân: Chỉ kính trọng một người dựa vào bộ đồ mà người đó đang mặc.
"Ký là tốt rồi."
Bên kia, Quách Hiệt đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tỉa lông mũi, hiện tại đang lau xung quanh lỗ mũi bằng tăm bông có bôi trơn, kiểm tra mấy lần, xác nhận đã hoàn toàn sạch sẽ, vừa lòng chuyển hướng của Chu Đầu To về phía Diệp Nhất Bách.
"Bác sĩ Diệp, sạch sẽ rồi!"
Diệp Nhất Bách gật đầu, trong khi Quách Hiết bận rộn với lông mũi, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để đặt ống thông dạ dày.
Bôi một ít dầu trơn vào đầu trước của ống, dùng dụng cụ cầm máu kẹp đầu còn lại, đầu trước chậm rãi tiếp cận lỗ mũi bên phải của Chu Đầu To.
Chu Đầu To hai mắt trợn trắng kinh hãi tột độ!
Dài quá! Đút dô mũi???!!!
"Diệp...Bác sĩ Diệp, dừng tay, bụng tôi không đau nữa! Thề luôn!!" Nam tử hán đại trượng phu gấp muốn đổ máu, "Nếu không thì khai đao đi, bụng bị cắt cũng không sao, tôi không sợ để lại sẹo!" Con rết sợ mất chân cái gì! Ở trong phong ba nhiều năm nhưu vậy, sẹo đâu có thiếu, nhiều hơn cũng không sao, đó là chứng nhận đàn ông đích thực!
"Đừng nói nữa, nếu không sẽ cắm nhầm vào khí quản!"
"Bác sĩ Diệp! Đừng!" Chu Đầu To thê lương hét lên, dẫn đến nhóm cảnh sát ngồi trong sảnh tò mò thò đầu vào.
Chu Đầu To không hợp tác nên anh không thể tiến hành bước tiếp theo.
Diệp Nhất Bách: "Người nhà bệnh nhân, mau tới làm công tác tư tưởng đi." Anh đặt ống thông dạ dày có quấn băng gạc vào trong mâm để dụng cụ, quay đầu gọi Bùi Trạch Bật.
Bùi Trạch Bật đang đọc báo bên cạnh:???
Bùi cục trưởng đặt tờ báo sang một bên, đứng dậy tiến đến gần Chu Đầu To, đảo mắt qua ống thông dạ dày dài quấn băng gạc, hắn cảm thấy lỗ mũi mình cũng đang thắt lại.
Cái ống này cắm thẳng xuống dạ dày sao?
"Sếp!!" Thanh âm Chu Đầu To bi ai quả thực khiến người nghe thương tâm rơi lệ.
"Cái này..." Bùi Trạch Bật nhìn Diệp Nhất Bách.
Bác sĩ Diệp vẻ mặt nghiêm túc, "Đây là phương pháp trị liệu ảnh hưởng nhỏ nhất, quá trình có chút khó chịu mà thôi, nhưng không để lại di chứng."
Quách Hiệt cũng nói: "Cô bé kia còn làm được, một người đàn ông to xác như anh chít chít nha nha cái gì, lỗ mũi lớn vậy, sợ gì nữa!"
Một cô bé cũng có thể làm được....
Một cô bé cũng có thể làm được...thuộc về loại ngôn từ tuyệt sát trong truyền thuyết....
Chu Đầu To hít một hơi, nhất thời không nói nên lời, đường đường là trưởng phòng công căn của sở cảnh sát Thượng Hải, mình...
Quách Hiệt thấy Chu Đầu To động động mũi, sợ tái mặt, vội vàng đem đầu hắn đè xuống ghế: "Không được hỉ mũi, nếu không phải làm vệ sinh lại."
Bùi Trạch Bật:....
Bùi Trạch Bật ho khan một tiếng: "Đầu To, phối hợp với bác sĩ, đừng gây chuyện nữa."
Chu Đầu To: Hiu hiu ~
"Rõ, cục trưởng!" Dù trong lòng có quằn quại đến đâu, Chu Đầu To chỉ có thể thẳng lưng hành lễ, tỏ ý phục tùng mệnh lệnh.
Quách Hiệt tỉ mỉ quan sát lỗ mũi của Chu Đầu To hồi lâu, ừm, tốt lắm, rất sạch sẽ, nhưng vẫn lo lắng mà dùng tăm bông nhúng dầu bôi trơn quét xung quanh lỗ mũi và bên trong một lần nữa.
Lúc này Bùi Trạch Bật cũng không trở lại ghế ngồi, hắn đứng cách đó không xa tò mò nhìn ống dạ dày trong mâm dụng cụ.
Diệp Nhất Bách một lần nữa cầm lên ống thông dạ dày, "Hỏi lại lần nữa, lỗ mũi cậu bây giờ thông khí chưa?"
Chu Đầu To kiệt quệ gật đầu.
"Vậy thì hiện tại bắt đầu đây."
Diệp Nhất Bách tay trái cầm đầu ống có quấn băng, tay phải dùng kẹp cầm máu kẹp vào đầu khác, dưới ánh mắt hồn siêu phách tán của Chu Đầu To, chậm rãi đút ống dọc theo hốc mũi.
Đợi cho đến khi ống thông dạ dày đã đút vào bên trong được một đoạn mười lăm li giống như băng gạc đã được đánh dấu từ trước, chính là yết hầu, Diệp Nhất Bách nhẹ giọng nói: "Đầu To, cúi đầu về phía trước một chút, đồng thời nuốt xuống, giống như nuốt mì."
Đầu To: "Nôn....nôn...." Bác sĩ Diệp a, còn nuốt nữa hả, mình muốn phun mật ra tới nơi rồi, không, là đã phun ra rồi.
"Đầu To, hít sâu, nghe tiết tấu của ta, hít vài....thở ra...." Diệp Nhất Bách bình tĩnh thông thả, không một chút dao động nào, khiến cho người ta vô cùng có lòng tin.
Chu Đầu To: "Nôn...Hít....Nôn....Nôn...Nôn...Phun...." Ông trời ơi! Trên đời này tại sao lại có chuyện thống khổ thế này, Chu Đầu To cảm thấy, nếu bây giờ nhìn thấy tội phạm buông người, liền có thể xông tới cùng bọn chúng đồng quy vu tận!
Một đại nam nhân mạnh mẽ, trên mặt nước mắt, nước mũi và mồ hôi cùng nhau lưu lại, trong đôi mắt vẫn còn rưng rưng lệ, đối với cái ống thông dạ dày này căm hận muốn chết.
Diệp Nhất Bách đợi cơn buồn nôn của Chu Đầu To giảm đi một chút, tay nhanh mắt lẹ, dứt khoát nét vào.
"Đầu To há mồm, Quách Hiệt, cậu nhìn xem khoang miệng có thấy ống dạ dày vặn xoắn không?"
"Không có."
Diệp Nhất Bách nghe thấy tiếp tục luồn ống vào cho đến vạch băng dính thứ hai, lúc này, chiếc ống dài hơn sáu mươi li đã được Diệp Nhất Bách dọc theo khoang mũi đưa xuống dạ dày.
Bùi Trạch Bật đứng một bên nhìn Chu Đầu To bình thường bị đao chém một phát cũng không hừ một tiếng, bây giờ nước mắt nước mũi giàn dụa, còn có một cái ống dài cắm vào lỗ mũi...
Bùi Trạch Bật không tự chủ nuốt nước miếng, cảm thấy mũi hơi thôn thốn và cổ họng nhoi nhói.
Mặc dù nhóm cảnh sát đã được Bùi Trạch Bật ra lệnh không được vào phòng cấp cứu, nhưng vừa mới nghe Chu Đầu To hò hét kinh khủng như vậy, mọi người đều tò mò cho nên rất may mắn nhìn thấy cảnh bác sĩ Diệp nhét ống vào mũi cực kỳ sinh động.
Lần đầu tiên, tổ điều phối và tổ điều tra luon hoành hành ngang ngược cảm nhận uy lực đáng sợ từ chiếc áo blouse trắng.
Đặt nội khí quản xong, Diệp Nhất Bách nhìn Quách Hiệt: "Ống tiêm."
Mặc dù Diệp Nhất Bách đã lâu chưa thực hiện trị liệu lâm sàng này nhưng trình độ vẫn không hề tuột dốc, cụ thể là khi ống tiêm được hút ra, dịch vị của Chu Đại Đầu được hút ra một cần thuận lợi.
Về phần những tạp chất khác được hút ra cùng lúc đó, cả nhà nhìn dáng vẻ Bùi Trạch Bật lùi ra xa cùng nhóm cảnh sát chạy trốn tứ phía, từ đó suy ra, cũng không cần miêu tả quá nhiều.
Dịch dạ dày hút ra xong, Diệp Nhất Bách dùng băng dính cố định ống vào môi trên và hai bên má Chu Đầu To, bởi vì không có máy giảm áp đường tiêu hóa nên tạm thời làm một ống bằng ống tiêm 50 ml.
"Bổ sung chất điện giải, nửa giờ bơm ống tiêm một lần, quan sát hai mươi tư giờ. Sau hai mươi tư giờ tiêm một chút nước muối ấm, nếu không bị ứ động dịch thể, có thể ăn chút cháo."
"Vâng, bác sĩ Diệp." Quách Hiết phản ứng rất nhanh.
Cho đến nay, ca tiểu phẫu đầu tiên của bác sĩ Diệp ở những năm 1930, thành công mỹ mãn.
Về phần Chu Đầu To...
Y tá Tiểu Hứa: "Ôi, nước mũi anh sắp chảy vào miệng rồi, để tôi lau cho."
Chu Đầu To một miệng đầy băng gạc:....
hết chương bảy
chuyên mục ăn vặt cổng trường =)))
vẫn như cũ, chúc quý dị đọc đêm vui vẻ, lỡ mà có đói có thèm thì úp mì ăn thoai =))
nếu trong quá trình đọc có rà được lỗi nào thì cmt nhắn chủ nhà nha <3 mãi iu