Lục Tĩnh Hy nhìn hai người trước mặt cứ đưa đưa đẩy đẩy chướng hết cả mắt, bọn họ là đi từ thiện hay đi thể hiện tình cảm cho người khác xem vậy?
Ngay cả Nam Phong Vũ và Mộ Tử Hiên cũng cảm nhận được sự u ám toả ra từ người của Lục Tĩnh Hy, cô khoanh tay ngồi nhìn chằm chằm hai người trước mắt.
“ Nam Phong Vũ! Anh đổi chổ cho em đi, ngồi ở đây cũng bẩn mắt quá rồi ” Lục Tĩnh Hy lạnh lùng quay sang Nam Phong Vũ lên tiếng.
Nam Phong Vũ cũng vui vẻ đồng ý “ Được ”.
Lục Tĩnh Hy đứng dậy đổi chổ cho Nam Phong Vũ và Mộ Tử Hiên, vừa đổi chổ xong Lục Tĩnh Hy cảm thấy không khí chổ ngồi này trong lành hơn hẳn nha.
Vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, cô dựa lưng vào ghế ngồi trên máy bay, không hiểu sao hai mắt lại bắt đâu nhíu lại không mở nổi.
Lục Tĩnh Hy nghiên đầu một chút dựa vào vai Giai Giai mà nhắm mắt ngủ.
Dù sao từ đây đến đó cũng còn khá xa mà.
“ Mạc Vũ Thần! Thật không ngờ cậu cũng có ngày bị phụ nữ ghét nhỉ? ” Nam Phong Vũ lên tiếng trêu chọc Mạc Vũ Thần.
Mạc Vũ Thần ngay lúc cô đòi đổi chổ thì anh đã không vui rồi, anh làm cô chướng mắt đến vậy sao chứ.
“ Im miệng ” Vũ Thần lạnh lùng đáp trả Nam Phong Vũ.
Nam Phong Vũ và Mộ Tử Hiên cũng chỉ biết cười, cho chừa, ai mượn cậu ta lúc trước có hôn thê rồi còn dâu dưa với tình cũ, bây giờ bị người ta hủy hôn, đến mặt mà còn không thèm nhìn lấy cậu ta, thật sự quá thảm rồi.
Mạc Vũ Thần không quan tâm, anh nghiên đầu về phía sau một chút, nhìn thấy cô mệt mỏi mà ngủ liền có chút khó chịu, từ lúc hủy hôn hình như tần suất làm việc của Lục Tĩnh Hy cao hơn bình thường.
Lúc trước một tuần anh bắt cô nghĩ đến 2-3 ngày, vì sợ cô đi làm mệt.
Bây giờ anh không quản cô làm việc gấp đôi lúc trước, người phụ nữ này thật biết cách làm anh đau lòng.
Lúc trước một tuần anh bắt cô nghĩ đến 2-3 ngày, vì sợ cô đi làm mệt.
Bây giờ anh không quản cô làm việc gấp đôi lúc trước, người phụ nữ này thật biết cách làm anh đau lòng.
Qua 4 tiếng đồng hồ trên máy bay, máy bay đáp tại bãi đất trống đã được Nam Phong Vũ cho người sắp xếp.
Mạc Vũ Thần và Chu Lạc Hy xuống trước, sau đó đến Hoắc Chiến Cửu và Lâm Tiểu Nhi, Nam Phong Vũ xuống tiếp sau đó là Lục Tĩnh Hy.
Phong Vũ vươn tay đỡ lấy Lục Tĩnh Hy, cô cũng đặt tay mình lên tay anh một cách vô cùng thoải mái.
Nhưng cái chân của cô ngồi lâu quá cũng bị tê rồi không cẩn thận liền ngã về phía trước.
Nam Phong Vũ cũng nhanh tay bắt kịp eo cô mà ôm lấy, cũng may nhờ có anh ấy mà cô không ngã.
Lục Tĩnh Hy ngẩn đầu nhìn thấy Mạc Vũ Thần đang nhìn cô với vẻ mặt khó coi vô cùng, hai mắt anh vì giận mà muốn đốt cháy cô vậy.
Anh ta thái độ gì chứ cô và anh ta cũng không liên quan đến nhau.
“ Cảm ơn anh ”
“ Cẩn thận một chút ” Nam Phong Vũ gật đầu nói với cô.
Mộ Tử Hiên đỡ Trình Giai Giai xuống xong, bọn họ liền đi đến khu tị nạn của người dân sau cơn lũ.
Nhưng đều đáng nói là bọn cô sẽ phải dựng trại gần kế bên khu tị nạn, hiện tại cũng quá nhiều người rồi không còn chỗ nữa.
Trình Giai Giai và Lâm Tiểu Nhi xung phong đi phát phiếu khám bệnh, Hoắc Chiến Cửu và Mộ Tử Hiên thì đi lấy gạo mà một số thực phẩm cần thiết chia cho mọi người.
Người dân vô cùng vui vẻ và thân thiện, mỗi người đều được Giai Giai và Tiểu Nhi phát phiếu khám bệnh, và phiếu nhận quà.
Bọn họ ở đây tận một tuần để hỗ trợ người dân.
Mọi người ai nấy cũng đều cảm thấy mừng rỡ, bọn họ từ sau cơn lũ thì không còn gì cả, bữa đói bữa no, bây giờ có người chịu đến hỗ trợ người dân như được an ủi mấy phần.
Lục Tĩnh Hy đi sắp xếp lại vật dụng khám bệnh, cũng may lần này bọn họ còn có mấy người tình nguyện viên và vài y tá của bệnh viện đến hỗ trợ.
Mạc Vũ Thần đi lấy lều chuẩn bị dựng trại cùng Nam Phong Vũ.
Còn Chu Lạc Hy cái gì cũng không chịu động đến cũng không biết cô ta đi theo làm gì.
Chu Lạc Hy nhìn thấy cái nơi khỉ ho cò gáy này không khỏi khó chịu, nếu không phải vì Mạc Vũ Thần cô ta cũng không đến cái nơi chết tiệt này, ngay cả điều hoà cũng không có.
Lâm Tiểu Nhi phát cho mọi người xong liền cầm một chai nước lọc và bánh mì ngọt trên tay, đi lại chổ Hoắc Chiến Cửu đang ngồi nghĩ mệt.
Cô mỉm cười dịu dàng nhìn anh.
“ Anh có muốn ăn một chút không? ” Cô nàng nhẹ nhàng lên tiếng.
“ Được ” Hoắc Chiến Cửu lạnh lùng gật đầu.
Cô nàng hiểu ý lấy bánh mì ngọt vươn tay đút cho anh, như một thói quen anh há miệng cái một miếng đầy bình thản, Lâm Tiểu Nhi chỉ biết mỉm cười nhìn anh.
Tử Hiên bên cạnh xa sầm mặt, cẩu độc thân anh đến đây ăn cơm cho của bọn họ à? Thật tức chết anh mà.
Tiểu Yến Yến em về với anh đi, anh bị bọn họ hành hạ sắp chịu hết nổi rồi.
Mộ Tử Hiên không muốn làm kỳ đà cản mũi, anh khó chịu đứng dậy đi lại chổ Lục Tĩnh Hy chọc phá, từ sáng đến giờ nhìn Tĩnh Hy cứ khó chịu anh không dám hó hé tiếng nào.
“ Tiểu Hy Hy chổ em có đồ ăn không vậy? ” Tử Hiên đi lại Tĩnh Hy giả vờ khổ sở lên tiếng.
Cô quơ đại cái bánh mì ngọt ném đến cho Mộ Tử Hiên “ Đây! Anh lấy cho Giai Giai nhà em một cái, từ sáng giờ con bé còn chưa ăn gì ”.
Trên tay là 2 cái bánh mì và 2 chai nước lọc, Lục Tĩnh Hy đi về phía của Nam Phong Vũ đang dựng lều, cô mang cho cô và Phong Vũ nhưng lại quên rằng Mạc Vũ Thần cũng ở đó.
Nam Phong Vũ vừa dựng xong hai lều, liền không ngần ngại ngồi đại xuống mặt đất mà nghĩ mệt.
“ Anh nghĩ tay ăn bánh đi ”
“ Cảm ơn em ” Vậy mà anh chàng cười đến híp mắt nhận lấy bánh trên tay của Lục Tĩnh Hy.
Cô vừa định ngồi xuống cạnh Nam Phong Vũ thì đột nhiên nhìn thấy Mạc Vũ Thần ở phía đối diện cũng đang nghĩ mệt, vậy mà còn nhìn cô và Nam Phong Vũ chằm chằm như muốn ăn thịt bọn họ.
Nhưng Chu Lạc Hy không lấy bánh cho anh ta ăn sao? Mà hình như từ lúc đến đây đến tận bây giờ Chu Lạc Hy liền không chịu động vào bất cứ cái gì nhỉ?
Cảm thấy có chút không kiềm được lòng.
Lục Tĩnh Hy đứng bật dậy tiến thẳng đến chổ Mạc Vũ Thần, cô nhìn anh hình như đã ốm đi nhiều rồi, không ăn uống đầy đủ sao?
Cô nhẹ nhàng lên tiếng “ Anh cũng ăn một chút ” cô đưa anh phần bánh mì của mình.
Mạc Vũ Thần lúc này cơ mặt mới chịu dãn ra một chút lấy bánh từ tay cô, còn vu vơ nói với giọng điệu kèm theo sự trách móc “ Tôi còn tưởng em chỉ biết quan tâm hắn ta thôi ”.
Thật sự nhìn cô ở cạnh Nam Phong Vũ anh cảm thấy rất khó chịu, anh lúc đó như muốm buông bỏ tất cả mà chạy về bên cạnh cô, nhưng lại sợ như vậy sẽ khiến cô gặp nguy hiểm.
Lục Tĩnh Hy không đáp lại anh, cô quay lưng rời đi về phía Giai Giai, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cô cảm thấy Vũ Thần có chút lạ lạ, anh vậy mà sợ cô quan tâm người khác? Nhìn ánh mắt khi nãy cô thoáng cảm thấy anh hình như có chút thất vọng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...