Bác Sĩ Là Thầy Cũng Là Chồng Em FULL


Dạo gần đây công việc của Chí Kiên cũng không nhiều lắm anh, nghe anh nói anh không bận cậu út của anh liền lên tiếng:
"Vậy con có thể giúp cậu làm chủ nhiệm một lớp về khoa tim mạch không? Hiện tại cô giáo chủ nhiệm lớp đó sắp sinh mà giáo sư bên cậu đều kẹt lớp hết rồi.

"
-Cậu à, con mà dạy không khéo cái lớp đó nghỉ học hết thì cậu đừng có đổ lỗi cho con.

Bởi vì anh là một người rất kỹ lưỡng và nguyên tắc vì thế học trò rất sợ anh, trước đây anh từng đứng lớp dạy các sinh viên bọn họ đều sợ anh.

Nhưng mà sinh viên do Chí Kiên dạy đều đạt thành tích cao và hiện tại cũng có người đang thực tập ở bệnh viện của anh, có đều anh ít khi nhận lớp nên cậu út mới gọi hỏi anh.

Cuối cùng cậu út của anh nói:
"Lớp còn một học sinh cậu cũng muốn con dạy, vậy nha tuần sau vào nhận lớp nha!"
-Dạ con biết rồi thưa cậu.

! ! ! ! ! ! !.

Hôm sau Chí Kiên đi đến cửa hàng tiện lợi ở gần chung cư anh mới dọn đến để mua một số đồ dùng cá nhân, bởi vì giúp cậu đứng lớp thì anh sẽ đến đây ở cho tiện đi đến trường, ở biệt thự Phạm gia thì đường đi xa quá.

Khi anh đang đứng lựa đồ vì không biết nên chọn loại dầu gội nào mà anh suy nghĩ hơi lâu, vừa định lấy loại này thì anh thấy loại bên kia tốt hơn nên sàn qua để lấy.


Lúc này từ phía sau có giọng nói cất lên:
-Anh gì ơi xin lỗi cho tôi để cái này lên ạ.

Và khi Chí Kiên quay lại thì thấy cô gái hôm bữa, anh nói:
-Lại gặp nhau nữa rồi cô nhóc.

Gia Hân từ nãy đến giờ có chai dầu gội mà để lên kệ không được cứ bị người này cản là cô hơi bực rồi, nhưng khi nhìn thấy ông chú già hôm trước càng khiến cô nóng máu trả lời:
-Ai là nhóc chứ ông chú già.

-Tôi không già.

-Tôi cũng không phải là nhóc.

Nói rồi Gia Hân lè lưỡi chọc quê Chí Kiên rồi bỏ đi đến quầy thu ngân đứng, anh nhìn theo mà chỉ mỉm cười cô nhóc đó thật hài hước, đến khi đi lại tính tiền anh lại có hứng chọc cô tiếp:
-Nhóc con cũng dễ thương nhưng mà hiền lành một chút thì đáng yêu hơn.

Gia Hân bực bội rồi nha cô nói:
-Tôi lúc nào mà không đáng yêu chú già, mau đưa đây tôi tính cho xong để cho chú về.

Chí Kiên lại có ý chọc cô:
-Gọi một tiếng "anh" đi tôi sẽ không kêu em là nhóc nữa.

-Không thèm, mau đưa đây tôi tính tiền cho chú về.

-Ơ có chuyện cửa hàng muốn đuổi khách à? Nhóc không sợ tôi mét lên trên là nhóc bị đuổi việc à?
-Chú! chú!
-Gọi là "anh" không phải "chú".

-Tôi mặc kệ không thèm nói chuyện với chú.

Thế là thay gì về sớm rồi Chí Kiên lại hứng thú ở đó chọc ghẹo cô bé nhân viên một chút mới trở về.

! ****************!
Hôm nay trên đường đi đến chỗ làm Gia Hân gặp mọi người đang bu đông ở một nơi vừa xảy ra tai nạn giao thông, cô đến xem có giúp được gì hay không?
Bởi vì lúc này cảnh sát và xe cứu thương chưa đến có lẽ tai nạn mới xảy ra, cô đến xem thì thấy một bạn học sinh chạy xe đạp va phải một người đàn ông chạy xe mô tô.


May mắn không chết người hay có người bị thương nặng, bởi vì người đàn ông đó có mặc đồ bảo hộ và đội nón bảo hiểm.

Nhưng cô bé học sinh thì bị thương nhiều hơn trên người đã có máu, cánh tay cô bé có vẻ bị thương và không cử động được.

Gia Hân định ngồi xuống xem thử thế nào? Khi cô vừa vươn tay còn chưa kịp chạm vào cánh tay của bé học sinh, thì đã nghe thấy phía sau lưng có một giọng nói:
-Đừng chạm vào.

Theo phản xạ vừa rút tay về cô vừa nói:
-Tôi là bác sĩ tương lai nè? Không lẽ tôi không đáng tin?
Người đàn ông đó ngồi xuống và trả lời cô:
-Còn tôi hiện tại là bác sĩ đây, chóc tránh ra một bên.

Nghe giọng nói quen quen Gia Hân nhìn lại thì đúng là oan gia ngõ hẹp, tại sao lại là ông chú này nữa chứ? Nhưng vừa rồi chú ấy nói gì? Chú ấy là bác sĩ à?
Gia Hân mặc dù từng bị Chí Kiên chọc ghẹo nhưng bác sĩ thì cô lại rất thần tượng, khi thấy các y bác sĩ mạc áo blouse trắng cứu người, giống như một thiên thần cứu thế vậy.

Đó là lý do vì cô thích và theo học bác sĩ, nhưng mà ông chú già này có thật sự là bác sĩ không? Tin tưởng nổi không?
Thế là cô đứng bên cạnh xem cách Chí Kiên kiểm tra, rồi cố định vết thương một cách nhẹ nhàng không làm bệnh nhân đau, rất bài bản nếu là cô chưa chắc tỉ mỉ được như vậy?
Khi Chí Kiên vừa làm xong các bước thì xe cứu thương cũng đến và đưa cô bé rời đi, trước khi đi Gia Hân còn nghe người y tá nói chuyện với anh:
-Cám ơn bác sĩ Phạm đã giúp đỡ, chúng tôi sẽ về làm phần còn lại.

Anh mỉm cười nói:
-Được rồi cứu người là trách nhiệm của tôi mà.

Vậy chú ấy thật sự là bác sĩ rồi? Sau khi mọi người giải tán Chí Kiên đi đến khỏ nhẹ lên mũi cô nói:

-Thế nào? Vẫn không tin tôi là bác sĩ?
Cô sờ mũi mình nói:
-Bởi vì nhìn chú không giống.

-Không giống thế nào?
Chí Kiên nhìn lại mình từ trên xuống dưới có chỗ nào không giống bác sĩ đâu? Lúc này Gia Hân mới nói:
-Nhìn chú giống một tên xã hội đen thì đúng hơn, bác sĩ gì mà toàn mặc đồ đen còn mang kính đen, lúc nào gặp tôi cũng chọc ghẹo tôi làm gì ra dáng một bác sĩ.

Anh cũng bó tay với cô nhóc này Chí Kiên nói:
-Tôi thích màu đen không thể mặc đồ đen à? Ai quy định bác sĩ phải mặc đồ trắng? Huống chi tôi ra ngoài đường chạy xe đeo kính râm là chuyện bình thường, ai nói bác sĩ không được mang kính đen? Với lại cô nhóc tại sao lần nào cũng kêu tôi là chú gọi là "Anh" mới đúng, tôi đâu có lớn hơn em bao nhiêu?
Gia Hân liếc mắt với anh một cái rồi vừa bỏ đi lại xe đạp vừa trả lời:
-Làm gì phải gọi chú là "anh" chứ? Chú già.

Trước khi rời đi cô còn không quên quay lại lè lưỡi chọc quê anh một cái mới đi, Chí Kiên chỉ biết đứng nhìn theo và nói:
-Em giỏi lắm.

Rồi anh cũng lên xe trở về nhà bởi vì hai người đi hướng ngược nhau, chứ không là anh không tha cho cô nhóc đó đâu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận