Sáng hôm sau Hà Tố Như đến bệnh viện đổi ca trực vào ban ngày.
Bệnh viện ngày thứ hai đông đúc bệnh nhân đến khám bệnh, bác sĩ thực tập ngoại khoa như cô còn phải đi thăm khám bệnh nhân sau phẫu thuật.
Bận rộn cả buổi sáng đến không có thời gian ngồi xuống uống nước, mãi cho tới buổi trưa ăn cơm, ngồi chung bàn với Kiều Dương, Hà Tố Như mới sực nhớ đến chuyện của Hà Mật Khuê hôm qua.
Kiều Dương vừa ăn cơm vừa tranh thủ kiểm tra bệnh án lưu trên máy tính bảng.
Hà Tố Như ngồi cùng Vĩ Hào đối diện anh, chần chừ một hồi cũng tìm được dũng khí mở đầu cuộc hội thoại.
“Bác sĩ Kiều, hôm thứ bảy với hôm qua, anh với chị em không xảy ra vấn đề gì chứ?”
Kiều Dương không rời mắt khỏi màn hình máy tính bảng, lơ đễnh hỏi ngược lại: “Không có, chuyện gì?”
Hà Tố Như buông muỗng đũa trong tay xuống, nghiêm túc trình bày: “Em cũng không rõ, sáng qua chị ấy về nhà sắc mặt không được tốt, hình như đã gặp phải chuyện gì đó.”
Nhắc đến Hà Mật Khuê, Kiều Dương nhớ đến lời hứa liền kiểm tra lịch sử cuộc gọi, sau đó lại qua loa đáp: “Chắc là tôi quên gọi cho cô ấy.”
Nhìn dáng vẻ vô tâm trong chuyện tình cảm của Kiều Dương, Hà Tố Như nhất thời không dám tin đây là bác sĩ Kiều ấm áp với bệnh nhân mà cô thường thấy.
Cô nàng hừ lạnh một tiếng, không vui trách thay cho chị mình: “Anh đã muốn kết hôn với chị em thì phải quan tâm chị ấy một chút chứ.
Em nói chị ấy không khoẻ, anh lại chẳng để ý, cả ngày hôm qua lại chẳng thèm gọi cho chị ấy cuộc gọi nào, anh như vậy còn muốn lấy chị ấy làm gì?”
Vĩ Hào vội níu tay Hà Tố Như lay nhẹ kiềm chế cô lại, thấp giọng nhắc nhở: “Chuyện tình cảm của hai người họ thì để họ tự quyết định, em xen vào làm gì?”
Hà Tố Như trừng mắt lườm Vĩ Hào một cái, ôm bực tức bưng mâm cơm còn nguyên bỏ sang bàn khác.
Vĩ Hào nhìn theo Hà Tố Như giận dỗi rồi lại nhìn qua Kiều Dương trước sau vẫn bình tĩnh như thường, anh ta nhíu mày tra hỏi: “Lời Tố Như nói là thật? Cậu muốn lấy con gái người ta sao lại không để tâm gì hết vậy hả?”
“Hôm qua bận quá, không nhớ để gọi.” Kiều Dương từ tốn đáp, tiếp tục cúi đầu tập trung xem bệnh án.
Thấy thái độ lạnh nhạt của Kiều Dương, Vĩ Hào chợt cười lạnh khinh thường: “Là do cậu không thích nên không xem trọng, thử xem khi cậu thích ai đó, không chừng bỏ cả giấc ngủ để đến gặp người ta.”
Ngừng một chút, anh ta bổ sung thêm: “Tôi thật sự hối hận khi tiếp tay cho cậu làm khổ chị của Tố Như!”
Kiều Dương nghe rồi để đó, anh tin Hà Mật Khuê hiểu tính chất công việc bận rộn của anh.
Còn việc sáng qua cô về nhà trong tình trạng mệt mỏi, không chừng là do đêm hôm đó của cả hai, đương nhiên anh không thể mang ra kể với người khác chuyện riêng tư này.
Đầu giờ chiều, Kiều Dương có hẹn với một số bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện công lập để họp và chuẩn đoán đưa ra giải pháp chữa trị cho bệnh nhân quan trọng.
Bệnh viện Kiều Dương hiện đang theo làm việc chính là bệnh viện tư do Kiều gia bỏ vốn thành lập.
Vị trí giám đốc bệnh viện sau này chắc chắn thuộc về anh, vậy nên việc tạo mối quan hệ tốt trong ngành là điều không thể thiếu.
Sau hai tiếng họp, Kiều Dương được bác sĩ tại bệnh viện công cũng là bạn thời đại học tiễn ra về.
Cả hai vừa đi vừa trò chuyện, lúc ngang qua phòng truyền nước cạnh phòng cấp cứu, bóng dáng quen thuộc vô tình níu chân Kiều Dương lại.
Anh dừng bước, nhìn chằm chằm về phía Hà Mật Khuê một tay truyền nước biển, một tay vẫn linh hoạt vẽ trên bảng vẽ nhỏ đặt trên đùi.
Trong lòng Kiều Dương bắt đầu gợn sóng, anh quay sang hỏi người bạn đồng nghiệp đi cùng: “Ai trực khu vực đó vậy?”
Người bạn của Kiều Dương gọi y tá trực lại để hỏi chuyện.
Nghe Kiều Dương hỏi về cô gái ngồi trong phòng truyền nước, nữ y tá liền nhanh nhẹn đáp: “Cô ấy ạ? Cô ấy uống thuốc tránh thai khẩn cấp bị tác dụng phụ.”
Hai hàng chân mày Kiều Dương lập tức nhíu chặt lại, lồng ngực bất giác siết chặt đến khó thở.
Bỗng chốc, những lời trách móc của Hà Tố Như ùa về, thêm việc Hà Mật Khuê uống thuốc, cố tình chọn đến bệnh viện khác, chứng tỏ cô đang có chuyện muốn tránh né anh.
Bắt gặp biểu cảm nghiêm trọng của Kiều Dương, người bạn đồng nghiệp lo lắng hỏi: “Cậu sao thế? Người quen của cậu à?”
“Cô ấy là vợ tôi.”
Lời Kiều Dương nhanh như một cơn gió, đến khi người bạn đồng nghiệp nhận thức được câu nói của anh thì anh đã bước vào trong khu vực truyền nước.
Anh ta kinh ngạc tròn mắt dõi theo, miệng há hốc ngỡ bản thân vừa nghe nhầm.
Đang mải mê cúi đầu vẽ tranh, đôi giày da bóng loáng màu đen bỗng xuất hiện trong tầm mắt, Hà Mật Khuê vờ như không thấy, tiếp tục quẹt nét bút vô nghĩa trên màn hình vẽ.
“Sao em lại ở đây? Tác dụng phụ của thuốc tránh thai khẩn cấp nghĩa là gì?”
Giọng nói trầm thấp pha thêm phần nóng giận của Kiều Dương vang lên trên đỉnh đầu, Hà Mật Khuê vẫn cúi đầu cười nhạt, khách sáo hỏi ngược lại: “Tôi không phải là bệnh nhân của bác sĩ Kiều, xin anh đừng làm phiền tôi.”
Kiều Dương mất kiên nhẫn nắm chặt hai vai Hà Mật Khuê đẩy ra sau tựa vào lưng ghế, ép cô phải ngẩng đầu nhìn anh.
“Rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì?”
Nét mặt Hà Mật Khuê đầy rẫy sự thất vọng, trong mắt dâng lên màng nước mỏng, từ tốn đáp với hàm ý mỉa mai: “Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ mình là loại con gái ăn bánh trả tiền, hay là kẻ được bác sĩ Kiều bao nuôi.”
Đến lúc này, Kiều Dương mới nhớ ra việc đưa thẻ cho Hà Mật Khuê sáng qua, lúc gấp gáp ý tứ trong lời nói cũng không đủ nghĩa khiến cô hiểu lầm.
Hai tay đang bóp chặt vai Hà Mật Khuê của Kiều Dương buông lỏng, anh ngồi chổm xuống trước mặt cô, bất lực phân trần: “Tại sao em không hỏi rõ tôi mà lại tự làm tổn hại bản thân như thế này? Tôi xem em là người phụ nữ của mình nên mới đưa thẻ tín dụng duy nhất tôi có cho em xài.
Nếu không nghiêm túc, tôi cũng đã không đưa em về gặp gia đình tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...