Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động


Hà Mật Khuê ngồi thu mình một góc cạnh cửa sổ, uống nước xong bộ dạng bỗng rơi vào trạng thái trầm ngâm suy tư.
Kiều Dương đối với dáng vẻ hiện tại của cô không quá ngạc nhiên, bởi anh đã sớm hiểu “đầu Óc nghệ thuật” của cô sẽ đến một cách bất chợt và ngẫu nhiên tương tự.

Có nhiều hôm Hà Mật Khuê còn ngồi im lặng ở bàn làm việc suốt mấy tiếng đồng hồ, ban đầu anh còn tưởng cô có chuyện buồn, thực chất có chỉ đang nghĩ và sắp xếp ý tưởng nội dung để sáng tác.
Mãi cho đến khi tiếp viên hướng dẫn, thông báo ổn định vị trí thắt dây an toàn để cất cảnh thì Hà Mật Khuế mới khôi phục lại trạng thái thông thường.
Qua một hồi máy bay bay ổn định trên bầu trời, không gian trong khoang yên tĩnh còn mỗi âm thanh của động cơ.
Hà Mật Khuế bất chợt khều tay Kiều Dương, dùng biểu cảm nghiêm túc nhìn anh, cất giọng nói nhỏ nhẹ vừa đủ nghe: “Sao đang yên đang lành, em phải vì cha con anh mà chịu khổ
vậy?”
Trước câu hỏi ngây ngô nhưng thật lòng pha chút không cam tâm của Hà Mật Khuê, Kiều Dương không kìm được để lộ nụ cười bất lực.

Lo cô không giận cũng tủi thân, anh nhanh trí nhận hết lỗi về mình, xuống nước để cô bắt nạt: “Anh lấy công chuộc tội nhé? Em muốn anh làm gì, anh đều sẽ đáp ứng”

“Thật?” Hà Mật Khuê nhíu mày nghi hoặc.
Kiều Dương gật mạnh đầu, kiên định đáp: “Thật”
Nói đến đây Hà Mật Khuê bỗng nở nụ cười gian, cơ thể nghiêng gần về phía anh, vẻ mặt mong chờ lẫn hớn hở vẫn phải kiềm chế lại, thì thào hỏi nhỏ: “Em đang cần mẫu để vẽ cơ thể của nam chính trong cảnh mười tám cộng, anh làm mẫu cho em được không?”
Kiều Dương: “…”
Nét cười trên mặt Kiều Dương vụt tắt trong tích tắc, biểu tình không cự tuyệt một cách rõ ràng.

Sợ anh từ chối, Hà Mật Khuê liền bồi thêm vài lời khen ngợi: “Em đánh giá cao thân thể của anh nên mới mời anh làm mẫu.

Anh cứ nằm im như lúc anh nhường em nằm trên, chuyện còn lại cứ để em lo!”
Kiều Dương: “…”
Lúc đáp xuống máy bay và về đến khách sạn nhận phòng cũng đã hơn một giờ trưa.

Cất hành lý xong, Kiều Dương đưa Hà Mật Khuê đi ăn, sau đó về phòng tranh thủ nghỉ ngơi.
+
Mải đến hơn năm giờ chiều, Hà Mật Khuê ngủ được một giấc, tô màu trang truyện mới, tắm rửa thay quần áo xong thì Kiều Dương mới từ buổi họp gặp mặt trở về.
Vừa bước vào phòng bắt gặp Hà Mật Khuê từ nhà tắm bước ra, anh tự động chuyển hướng về phía cô ôm chầm lấy, dán môi lên má cô không muốn rời ra.
Vẻ mặt Hà Mật Khuê đầy cam chịu, hờ hững hỏi: “Hôn sướng không?”
Kiều Dương lúc này mới rời môi khỏi mặt cô, vui vẻ đáp: “Sướng.”
Hà Mật Khuê lập tức Xòe ngửa bàn tay lên trước mặt Kiều Dương, từ biểu cảm đến lời nói đều vô cùng phũ phàng: “Trả tiền đây, ai ở không cho anh ôm hôn miễn phí”
Kiều Dương bật cười thành tiếng, không có ý phản bác ý của Hà Mật Khuê, ngược lại bộ dạng còn có phần nhún nhường: “Thẻ của anh ở chỗ em rồi còn gì”

Nhưng một chút, anh chợt thấp giọng thỏ thẻ bên tai cô: “Trái tim, thân xác, “giống” của anh cũng giao hết cho em rồi.”
Hà Mật Khuê: “…”
Đợi Kiều Dưỡng tắm rửa thay đồ, Hà Mật Khuê cùng anh đi ăn tối.

KKhi cả hai vừa xuống dưới sảnh, tình cờ chạm mặt Gia Hân cũng vừa từ tầng trên xuống và đang đi cùng đồng nghiệp.
Thấy nhau từ xa, Gia Hân chủ động đến bắt chuyện, biểu cảm lần đầu nhìn thấy Hà Mật Khuê khó tránh ngạc nhiên.

Gia Hân mỉm cười lịch sự gật nhẹ đầu chào hỏi với Hà Mật Khuê, dùng ánh mắt hiếu kỳ liếc qua Kiều Dương: “Đây là vợ chưa cưới cậu từng nhắc phải không?”
“Không.” Kiều Dương dứt khoát phủ nhận, giữa hai gương mặt ngạc nhiên của Hà Mật Khuê và Gia Hân, anh bình thản xác nhận lại: “Là Vợ chính thức.”
Sắc mặt đang tối xuống của Hà Mật Khuê bừng sáng trở lại, mắt lườm anh nhưng hai khóe môi lại cong lên.

Gia Hân thấy đôi “tình chàng ý thiếp” liếc mắt qua lại ở đối diện chỉ biết bày ra vẻ mặt cam chịu.
Quay lại chủ đề cuộc chào hỏi, Gia Hân chủ động mở lời trước: “Chị là Gia Hân, là bạn học cũ của Kiều Dương.


Chuyện hiểu lầm lần trước… chị đến thành phố hai người nhưng chưa có dịp gặp mặt để xin lỗi em”
Hà Mật Khuê vốn còn ngây ngô nghĩ người trước mặt là người quen của Kiều Dương, nhưng khi nghe đến cái tên Gia Hân, hai mắt cô tựa như lóe lên một tia sáng hiếu chiến, ngoài mặt vẫn phải phép cong môi cười đáp lại: “Chào chị, em là Mật Khuê.”
Sau màn chào hỏi chóng vánh, Gia Hân mời Kiều Dương cùng Hà Mật Khuê đi ăn cùng, sẵn tiện gặp lại một vài người bạn cũ cũng là bác sĩ tham gia cuộc hội thảo vào ngày mai.
Dù gì cũng là liên quan đến công việc và mối quan hệ ngoài xã hội của Kiểu Dương, Hà Mật Khuê không thể vì một chút cảm xúc cá nhân mà khiến anh khó xc.

Thế nên, khi anh ngò lời muốn hỏi ý kiến cô, cô liên thoải mái đồng ý.

Bên trong phòng riêng của một quán ăn theo phong cách Hồng Kông truyền thống, gần mười người cùng nhau tụ họp ăn uống trò chuyện.

Sự xuất hiện của Hà Mật Khuê bên cạnh Kiểu Dương cũng đủ để những người có mặt biết vai trò của cô tại đây quan trọng đến mức nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui