Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động


Buổi chiều bố mẹ Kiều Dương ghé qua, mang ít đồ bổ cho Hà Mật Khuê, trò chuyện vài câu rồi ra về.

Hà Tố Như vẫn còn ám ảnh chuyện liên quan đến Kiều Dương nên không dám ghé qua nhiều, vì sợ chạm mặt anh.

Qua năm giờ chiều, Kiều Dương quay trở lại, nhưng đã thay sơ mi đen qua sơ mi trắng, tựa như độ nguy hiểm đã không còn nữa.

Vừa bước vào phòng, Kiều Dương liền xắn tay áo lên, đi thẳng một mạch đến cạnh Hà Mật Khuê.

Anh khom người chống tay xuống đệm phía bên chỗ trống, hôn lên má rồi lại hôn lên cổ cô.

Hà Mật Khuê dõi mắt theo Kiều Dương với dáng vẻ vội vàng, nhớ đến những lời Hà Tố Như kể, cô bất giác siết chặt cây bút vẽ trong tay.


Kiều Dương vào nhà vệ sinh, lát sau cầm theo chậu nước ra ngoài.

Đặt chậu nước xuống ghế gần đó, anh lại tiếp tục loay hoay mở hành lý lấy khăn và quần áo cho Hà Mật Khuê.

Hiểu Kiều Dương định làm gì, Hà Mật Khuê không tự nhiên ngỏ ý từ chối: “Để hộ lý làm được rồi, anh không cần làm đâu.”
Kiều Dương không đáp, cũng không có ý bỏ lời Hà Mật Khuê vào tai.

Cứ như vậy, cô phải cam chịu để anh giúp lau người thay quần áo.

Lấy thân phận là vợ chồng chưa cưới, chuyện này rất tự nhiên, nhưng Hà Mật Khuê muốn vạch ra ranh giới với Kiều Dương, thế nên tư tưởng về chuyện này không còn thoải mái nữa.

Lau người cho Hà Mật Khuê xong, Kiều Dương lại bận rộn bày đồ ăn bố mẹ anh mang đến ra bàn nhỏ đặt lên giường trước mặt cô.

Nhìn chén súp gân hầm tổ yến được hâm nóng lại đặt cạnh chén cơm, trong đầu Hà Mật Khuê tự động liên tưởng đến cảnh kinh dị.

Chần chừ một hồi trong sợ hãi, Hà Mật Khuê lấy hết can đảm cất tiếng hỏi: “Súp gân này...!là gân gì thế?”
Kiều Dương rót một ly nước trái cây mang đến cho Hà Mật Khuê, không chút nghi ngờ đáp: “Là gân bò, em không thích à?”
Hà Mật Khuê âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong bụng, tuy biết Kiều Dương không dị đến mức lấy gân người nấu súp cho cô ăn, nhưng thời điểm trùng hợp khó tránh liên tưởng cảnh không đầu.

Dọn bàn ăn lên xong, Kiều Dương ngồi sát bên cạnh Hà Mật Khuê.


Trong khoảng cách gần, cô vừa xoay đầu liền nhìn thấy vài vết bầm tím gần về phía tại trên mặt anh.

Hà Mật Khuê nhìn chằm chằm không rời mắt, cô bất giác đưa bàn tay ướm thử lên hình dạng vết bầm liền giật mình rụt tay về.

“Anh bị đánh à?”
Dù chỉ là theo phản xạ bật ra nhưng Hà Mật Khuế quan tâm anh là thật, nếu chỉ là một cái tát lại đến mức bầm thế kia thì chắc chắn người ra tay có lực vô cùng mạnh.

Biết Hà Mật Khuê đang hỏi về vết bầm, nét mặt Kiều Dương trầm xuống vài phần, thành thật đáp: “Vì anh không thể chăm sóc và bảo vệ em tốt, nên ông nội có chút tức giận.”
Chút tức giận mà Kiều Dương đang nói lại là cái tát in dấu bầm.

Giữa ngực Hà Mật Khuê co thắt vì áy náy, rõ ràng đó không phải lỗi của anh, vậy mà anh phải gánh chịu hết kết quả, ngay cả cô cũng ích kỷ bắt anh chịu trận.

Thấy hai mắt Hà Mật Khuê rưng rưng, khóe môi cũng trễ xuống, nhìn ở góc độ nào cũng giống một đứa trẻ mắc tội.


Kiều Dương bật cười thành tiếng, nhỏ giọng trấn an: “Không sao, qua ngày là hết.”
Vừa nói, Kiều Dương vừa đưa tay lau đi nước mắt chảy ra ở đuôi mắt của Hà Mật Khuê.

Cô mơ màng trong tội lỗi một hồi mới sực nhớ ra chuyện quan trọng, vội hỏi: “Nói vậy, buổi sáng anh ở chỗ ông, không phải đi rút gân hung thủ gây tai nạn à?”
“Rút gân?” Kiều Dương quan sát nét mặt nghiêm trọng của Hà Mật Khuê, anh buồn cười phủ nhận: “Anh là bác sĩ, chỉ cứu người chứ không giết người.”
Nghe Kiều Dương nói, Hà Mật Khuê như phần nào trút bỏ gánh nặng trong lòng.

Còn chưa để Hà Mật Khuê nhẹ lòng quá lâu, Kiều Dương đã ghé sát tai cô thì thào: “Anh cho người thay anh làm”
Hà Mật Khuê sốc đến không thốt nên lời, cuối cùng cô cũng được tận tại xác nhận, tiếng ác của Kiều gia không phải là tin đồn.

Nhưng ác như vậy thì đã sao, rõ ràng từ đầu đến cuối những việc Kiều Dương làm là vì Hà Mật Khuê, là vì đứa con chưa kịp hình thành của cả hai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui