Mẫn Nhi rất chắc chắn cô không biết người phụ nữ này, nhưng giọng nói này nghe có chút quen thuộc?
“Cậu không nhớ mình sao?” Người phụ nữ kéo ghế ngồi xuống “Năm hai trung học chúng ta ngồi chung bàn.”
Mẫn Nhi cố hết sức tìm kiếm những ký ức nhỏ bé đáng thương trong tâm trí cũng không nhớ cô gái trước mặt là ai.
Nếu cô nhớ không lầm ngồi cùng bàn cô năm hai trung học là một cô gái da đen, gầy, vậy thì...
Không, mặc dù ngũ quan đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một chút bóng dáng của quá khứ.
Có lẽ nào đây là kỹ thuật thay đổi khuôn mặt trong truyền thuyết?
Mẫn Nhi khó khăn nói, "Quế Lân?"
Người phụ nữ nghe xong hai chữ này thì sắc mặt trở nên tối sầm, trên mặt nhanh chóng nở nụ cười trừ, từ trong túi LV lấy ra một tấm danh thiếp: "Tớ đã đổi tên rồi."
Mẫn Nhi cầm lấy tấm danh thiếp mạ vàng tinh xảo, trên đó có ghi Phó giám đốc bộ phận nhân sự của Công nghiệp Tinh Thành, Đại Kinh Oanh và một loạt thông tin liên hệ bên dưới.
Cả người và tên đều quá xa lạ.
Đại Kim Oanh mỉm cười nhìn cô: "Không ngờ lại gặp được cậu ở đây.
Chúng ta không gặp nhau bao lâu rồi? Tám năm? Không, chín năm mới đúng."
“Sao, cậu vẫn đang học à?” Đại Kim Oanh cầm quyển sách trên bàn lên lật xem ngẫu nhiên vài trang, chiếc vòng tay Cartier sáng bóng cứ đung đưa trước mắt Mẫn Nhi.
Mẫn Nhi nhanh chóng lấy lại tâm trạng sau cú sốc: "Đúng vậy."
Thực hả giận.
Đại Kim Oanh mỉm cười đắc ý, đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào Mẫn Nhi như một tia sáng dưới đáy biển sâu.
Nhớ trước đây mình chỉ có thể làm nền cho Tạ An Mẫn Nhi, bị vùi dập khắp nơi, bây giờ thời thế đã thay đổi, sau bao nhiêu năm khổ luyện cuối cùng cô cũng đã leo lên được vị trí cao, công thành danh toại, kẻ theo đuổi nhiều vô số kể chẳng khác gì cá diếc qua sông.
Mà khi đó, Tạ An Mẫn Nhi, người cùng xuất thân trong gia đình bình thường nhưng lại vô cùng nổi bật trong ánh đèn sân khấu, tuy khuôn mặt vẫn xinh đẹp như trước nhưng bề ngoài nhất là cách ăn mặc và ngoại hình, còn kém xa Đại Kim Oanh cô vạn dặm?
Nghĩ về điều này, cảm giác trên cơ của Đại Kim Oanh gần như trào dâng: "Tớ hiện đang trong quá trình nhậm chức.
Nếu cậu có yêu cầu gì có thể đến gặp tớ bất cứ lúc nào."
Thấy phản ứng của Mẫn Nhi không mạnh mẽ như cô tưởng tượng, cô hỏi lại: "Cậu biết công ty Tinh Thành đúng không?"
"Tớ từng nghe nói về nó." Mẫn Nhi gật đầu "Nó thuộc top 10 công ty hàng đầu ở Hà Nội."
Đại Kim Oanh nhấn mạnh: "Là công ty liên kết quốc tế."
Mẫn Nhi từ đầu đã cảm thấy đây không phải là việc ôn lại chuyện cũ đơn thuần giữa những người bạn, xem ra nó thiên về khoe khoang hơn? Cô muốn nói chuyện qua loa ứng phó rồi chuồn nhưng không ngờ Đại Kim Oanh lại nhắc tới Hoắc Đình Phong, lại còn thần bí hạ giọng giống như đang chia sẻ bí mật với một người bạn tốt: "Cậu biết không? Tớ nghe nói Hoắc Đình Phong đã trở về nước."
Mẫn Nhi cũng giả vờ hợp tác biểu hiện tựa hồ rất muốn nghe chi tiết, nhưng những thông tin Đại Kim Oanh nói chỉ là thông tin vô giá trị.
Cuối cùng cô nói thêm câu: “ Thật bội phục cậu năm đó có dũng khí theo đuổi anh ấy, bất quá nói đi cũng phải nói lại, trước kia khoảng cách giữa hai người là khá lớn còn bây giờ nó thậm chí còn...!"
Cô khéo léo để lại phần cuối của câu chuyện, chờ Mẫn Nhi tìm ra.
Mẫn Nhi bất lực thở dài buồn bã như ý cô ấy muốn.
Đại Kim Oanh thầm thưởng thức vẻ mặt bực bội của Mẫn Nhi, thậm chí có chút hả hê giả vờ thương cảm an ủi cô: "Không sao, vốn dĩ mây tầng nào gặp mây tầng đó.
Anh Đình Phong vốn là cực phẩm, có lẽ phải lấy một người phụ nữ tốt mới xứng đáng!"
"Này, trợ lý của tớ gọi điện.
Chắc là đang giục tớ.
Lát nữa tớ còn có hẹn cùng phó khoa ăn cơm.
Về trước nhé." Cô cầm điện thoại lắc lắc: "Tớ sẽ liên lạc với cậu sau.
Có gì mai mốt mời cậu ăn cơm."
Ngay khi Đại Kim Oanh rời đi, Kiều Tuệ An liền bước vào.
Cô thấy Mẫn Nhi đang gục đầu xuống không biết đang nhìn cái gì.
Trông cô còn nghiêm túc hơn cả cậu em trai đang quay phim cầu vượt chợ vào buổi tối.
"Hù!! Đang nhìn gì đó?"
“Tiểu Kiều!” Mẫn Nhi vỗ về trái tim của mình, “Làm người ta muốn bắn tim ra ngoài luôn quá.”
"Vậy mà cũng sợ? Nói xem, cậu bị sao vậy?"
Mẫn Nhi vỗ vỗ bàn tay nhéo mặt mình, điện thoại lại gắt: "Tớ lo lắng chuyện luận văn."
“Lo cái gì?” Tiểu Kiều phản bác cười nói: “Đừng quên, cô Tạ đây còn có xưởng thiết kế quần áo cao cấp và xưởng may quần áo đang chờ cô kế thừa a.”
Càng nói càng không có lối thoát.
Mẫn Nhi cất sách và máy tính vào cặp: "Đi ăn thôi."
“Chờ đã, có người mời mình chơi game, chơi một ván rồi đi.” Tiêu Kiều cầm điện thoại, hai mắt sáng lên, “Lúc này trong phòng ăn có rất nhiều người.”
Quả thực là như vậy.
Mẫn Nhi lại ngồi xuống, nhìn Tuệ An đang hăng say chiến đấu trong trò chơi, cô bất lực chống cằm suy nghĩ xoay quanh Hoắc Đình Phong.
Thật kỳ lạ.
Không phải nói anh là bác sĩ phẫu thuật, tất cả bằng cấp y tế của anh ở nước ngoài cũng là bằng liên quan đến y khoa, vậy tại sao anh lại có hứng thú với những cuốn sách chuyên môn liên quan đến máy tính?
Ngoài ra, câu nói của người anh họ "Đã từng, còn bây giờ thì không biết" nghĩa là gì?
Trong đầu Mẫn Nhi có quá nhiều nghi vấn, cô định hỏi Tạ Hải Đăng khi nào anh xong việc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...