Màn mây không biết tan đi từ lúc nào, một vầng trăng tròn khẽ rủ xuống chiếu sáng cả mặt đất.
Lê Minh Quân nhận ra mình cũng có hứng thú với ánh trăng, anh không nghiện thuốc lá, cũng không có thói quen hút thuốc, nhưng lúc này lại rất muốn tìm điếu thuốc để hút, tiếc là không có, anh tiện tay bứt một bông lúa, niết giữa hai ngón tay, phiến lá thon dài, xúc cảm thô ráp tiến đến chóp mũi, nhưng thật ra mùi hương rất tươi mát.
Anh mở điện thoại lên, 11 giờ tối, với anh mà nói thì còn rất sớm.
Sau khi về nước, làm việc và nghỉ ngơi đều bị lẫn lộn ngày đêm, có đôi khi không thể chợp mắt hai ngày liên tiếp, làm bác sĩ đương nhiên biết điều này có ý nghĩa cái gì, không thay đổi được, mất ngủ cũng khó chữa như nghiện ma túy vậy.
Xem xét mấy email, nhưng lại không thể trả lời ngay lập tức như bình thường, viết từ đơn tiếng Anh còn xuất hiện lỗi sai cơ bản, tim anh như bị người nào đó, thứ gì đó chiếm cứ tràn đầy.
Tình yêu đúng là rắc rối, rối hơn cả lúc tóc co mắc vào cúc áo anh, chỉ rung động với mìn cô nhưng lúc muốn nói lại không tìm thấy người.
Một năm sau lại xảy ra rất nhiều chuyện, anh và bố đơn phương quyết đấu cùng dòng họ, sau đó mẹ phát hiện ra bị ung thư, đi Mỹ trị liệu, sau lại trong lúc vô tình phát hiện bệnh của bà có đủ thứ dây mơ rễ má liên quan đến dòng họ… Cuối cùng bà vẫn không qua khỏi, trở thành vật hi sinh trong cuộc chiến tranh giành người thừa kế của gia đình.
Là cháu trai cả của đại gia đình, dù có rời xa quyền lợi tranh chấp, cũng nhất định không thể bình tĩnh sống như bình thường, anh không bảo vệ cho mẹ được, thậm chí bây giờ chức nghiệp kiếm sống lấy làm tự hào cũng bị chặt đứt…
Buồn cười chính là người gây nên tất cả những chuyện này là người thân trước đây của anh, thậm chí là anh em ruột.
Bọn họ thật sự cho rằng anh không hề có lực phản công sao?
Trên mặt Lê Minh Quân hiện ra vẻ lạnh lùng.
đáy mắt như ngưng kết băng sương, khiến người khác không rét mà run.
Bỗng nhiên điện thoại rung một cái, anh lấy lại tinh thần, vuốt màn màn hình, là tin nhắn Zalo của Thục Lam.
“Về khách sạn chưa?”
hsy: “Còn ở bên ngoài.”
Thục Lam: “À à.”
Lại nhắn tiếp một tin: “Lúc trước quên hỏi, bây giờ hỏi một chút nhé.”
Lê Minh Quân kiên nhẫn chờ, ngay cả chính anh cũng không phát hiện hơi thở lạnh thấu xương trên người đã bị thu hết, đuôi lông mày cũng nhuộm vài phần dịu dàng.
Thục Lam: “Cái thẻ kẹp sách đó, anh nói vật về vơi chủ, vậy có ý là đã chuẩn bị tặng cho tôi trước sao?”
hsy: “Ừ.
Tôi nhớ rõ em thích mèo.”
Thục Lam: “Đúng vậy.
Vậy… Anh cũng vẫn luôn giữ số điện thoại của tôi hả?”
hsy: “Ừ.”
Thục Lam nhìn thấy câu trả lời này, tức giận đến mức suýt hộc máu, cô lại nhanh tay gõ ba chữ qua: “Tại sao vậy?”
Tưởng tượng thấy anh trả lời, có lẽ chỉ có một “?”, cũng có thể là “Chẳng tại sao cả”.
Đợi hơn hai mươi giây sau.
hsy: “Bởi vì không muốn cắt đứt liên lạc với em.”
Đây là lời nói thật lòng, lại có hơi dọa Thục Lam rồi, suy nghĩ thứ nhất của cô là, người nhắn lại thật sự là Lê Minh Quân sao? Điện thoại anh bị hack tài khoản? Hay là một ly rượu dương mai khiến anh say rồi?
Thục Lam vẫn chưa đáp lại, Lê Minh Quân cho rằng tín hiệu không tốt chưa nhắn được tin, nhưng khi vừa thấy tín hiệu đầy mạnh, anh thầm nghĩ lại, chẳng lẽ quá lộ liễu? Tâm trạng khó tránh khỏi gấp gáp.
Anh nhấn mở trình duyệt, gõ từ khóa tìm kiếm, giao diện chuyển đổi, đáp án hoa hoè loè loẹt, anh nhìn vào, cảm thấy trong đó có một trang có mức độ đáng tin cao nhất: Theo đuổi con gái quan trọng nhất chính là tạo cảm giác tồn tại ở trước mặt cô ấy, phải nghĩ trăm phương nghìn kế để tạo đủ các cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên.
Tại sao cảm thấy có thể tin nhất?
Bởi vì hồi cấp ba Thục Lam đã theo đuổi anh như vậy, ăn một bữa cơm có thể gặp được cô, đi quầy bán quà vặt mua nước cũng có thể gặp được cô, thư viện, sân bóng rổ, sân bóng, tòa nhà thí nghiệm, nơi nơi đều là cô, có ngày anh đi ra từ trong toilet, còn liếc thấy bóng dáng cô chợt vọt qua từ ngoài cửa…
Cô luôn có đủ mọi cách xuất hiện chung quanh anh, như bóng với hình, thế cho nên anh cũng từ từ quen với việc cô ríu rít bên người, đáng tiếc sau khi đi Mỹ, không còn được nhìn thấy cảnh như vậy nữa.
Bên kia vẫn không đáp lại, Lê Minh Quân lại hỏi: “Ngủ rồi sao?”
Thục Lam: “Ngủ.”
Lê Minh Quân nhếch môi cười cười: “Có đề cử chỗ nào đẹp trong thành phố Bắc Ninh không?”
Thục Lam: “Nhiều lắm, anh nên thử làng gốm Phù Lãng đi, độc đáo lắm.”
hsy: “Ngày mai em có rảnh không?”
Thục Lam: “Chắc là có.”
…
Cuối cùng, chính Thục Lam cũng không rõ ràng lắm, sao lần nói chuyện phiếm này lại kết thúc bằng Lê Minh Quân rủ cô ngày mai cùng đi miếu Tiên Nữ chơi, chỉ biết, sáng hôm sau cô đang ôm chăn ngủ ngon lành, bị một tiếng điện thoại đánh thức, cầm lên nghe thấy giọng Lê Minh Quân, nói anh đã ở bên ngoài chờ cô.
Nháy mắt cơn buồn ngủ biến sạch.
Sau khi đủ loại binh hoang mã loạn, cuối cùng Thục Lam cũng thu dọn thỏa đáng ra cửa, lúc đi qua đình viện, bà nội đang tập Thái Cực dừng lại ở động tác hạc trắng tung cánh, dùng cặp mắt sáng quắc như nhìn thấu mọi thứ nhìn cô, cười ha hả mà nói: “Chơi vui vẻ, không cần về sớm như vậy.”
Thục Lam lại lần nữa: “…”
Lười giải thích, cô ôm túi chạy ra ngoài: “Bà nội, con đi đây!”
Chạy ra thật xa, vẫn còn nghe được tiếng cười sang sảng vui sướng của bà nội.
Lê Minh Quân đứng ở nơi tối hôm qua đưa cô về, anh mặc một chiếc áo thun màu đen, phối với quần jean màu lam nhạt, phía dưới là một đôi giày thể thao, ừ, nói như thế nào nhỉ? Quả nhiên người đẹp vì lụa, nhìn cư y như sinh viên vậy.
Thật ra năm nay anh mới 27 tuổi, ngày thường lại ít khi nói cười, khí chất trầm ổn hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa tuổi, không thể tưởng được phong cách giản dị này n, cũng rất thích hợp với anh.
Thục Lam đi qua đó: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
“Tối hôm qua ngủ được không?”.
Truyện Dị Giới
Lê Minh Quân gật đầu: “…Cũng không tệ lắm.” Trên thực tế, một đêm không ngủ.
“Ừ ừ.” Thục Lam đề nghị: “Chúng ta đi ăn sáng trước nhé?”
“Được.”
Bữa sáng thật sự rất đơn giản, cháo trắng với rau xanh, còn gọi một rổ bánh bao nhỏ, số lượng đều rất đủ, sau khi hai người ăn xong, nghỉ ngơi một lát, rồi hướng về phía nam thành phố.
Miếu Tiên Nữ tọa lạc ở chân núi, đi một đường qua đó, hoa dại cỏ dại dạt dào um tùm, chim hót trong trẻo, phong cảnh vô cùng hợp lòng người, đi được hai mươi phút, cửa miếu đã xuất hiện trong tầm nhìn.
Tấm bia đá khắc tên ngôi miếu, nhân mùa hạ được nước mưa cọ rửa, sơn hồng phai màu, chữ “Tiên” chỉ còn lại có nửa bên phải, biến thành miếu Sơn Nữ, Thục Lam lấy điện thoại ra chụp bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè.
Thời điểm này vẫn chưa có nhiều du khách, Thục Lam mang theo Lê Minh Quân đi vào từ cửa chính, cô đã tới nơi này rất nhiều lần, nhắm mắt đi cũng sẽ không lạc đường, cũng có thể nói được một vài chuyện trong miếu và điển cố truyền miệng, cũng xem như xứng chức hướng dẫn du lịch.
Thật ra, tất cả những miếu trên đời này đều khá giống nhau, không có gì hiếm lạ, sở dĩ miếu Tiên Nữ có thể hấp dẫn nhiều thiện nam tín nữ đến như vậy, là bởi vì nơi này cầu nhân duyên rất chuẩn.
Nhớ hồi tin tức buổi tối thành phố Bắc Ninh còn phát qua một đoạn, nói là có đôi nam nữ đến từ trời nam đất bắc, cùng nhau quỳ cầu nhân duyên, kết quả lúc đoán xăm, khi vừa mới nhìn vàomắt, vừa ra cửa miếu đã rầm một tiếng rơi ngay vào bể tình.
“Đó là chỗ nào?” Lê Minh Quân đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Đường nhân duyên.” Ánh mắt thật tốt.
“Chuẩn không?” Anh hỏi.
Thục Lam có hơi kinh ngạc, anh mà cũng thấy hứng thú với thứ đồ này sao? Cô suy nghĩ: “Tùy người mà khác nhau.”
Dù sao, cô cầu thì không chuẩn, chuẩn một chút cũng không! Nhớ năm đó chính mình tắm gội dâng hương, thành kính khấn vái cả mấy lần, cầu được một một quẻ may mắn, nói là đại cát gì đó, nhất định ước nguyện sẽ thành gì đó, kết quả…
Ha ha.
“Đi xem.”
Hả?
Hai người một trước một sau đi vào, ông cụ coi miếu ngồi ở bên phải lười nhác nhấc mí liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lại nhắm lại.
Lê Minh Quân cầu một quẻ rất nhanh, cầm đi giải xăm.
Rốt cuộc ông cụ coi miếu mới hoàn toàn mở mắt, nhìn Thục Lam trước, lại nhìn Lê Minh Quân, sau đó mới nói: “Đại cát, mưa lâu hiện ra hừng đông…”
Đại ý chính là tuy nhân duyên phải trải qua khúc mắc, nhưng sau khi xóa được trở ngại, sẽ có thể chờ đến mây tan thấy trăng sáng, tu thành chính quả.
Thục Lam ở một bên nghe được trợn mắt há hốc mồm, ông cụ này, mấy năm trước cũng nói như vậy với cô, hình như nói giống nhau như đúc, không phải vậy cũng hơi quá đáng sao? Lừa người cũng không có bộ dạnglười biếng như thế này.
Cô phải nói thật sự không chuẩn.
Nhưng Lê Minh Quân lại nghe rất chuyên chú, nghe xong còn lễ phép nói cám ơn ông ta.
Ông cụ coi miếu nghiêng người liếc thùng công đức bên cạnh, Lê Minh Quân hiểu ý lấy tiền ra từ trong túi, Thục Lam muốn ngăn cản đều không kịp, cứ như vậy trơ mắt nhìn tờ tiền một trăm tệ rơi vào thùng công đức, ông cụ còn lại vừa lòng mà yên tâm chợp mắt.
Đi ra từ đường nhân duyên, Thục Lam hít một hơi thật sâu, xả nỗi buồn bực trong lòng ra, còn cường điệu thêm: “Quer xăm giống nhau như đúc, chắc chắn không chuẩn.”
Lê Minh Quân nghe xong như suy tư gì đó, sau một lúc lâu: “Tôi cảm thấy khá đúng.”
Ngay cả nhân duyên cũng tính ra kết quả giống nhau như đúc, chứng tỏ chúng ta nhất định là trời sinh một đôi.
Thục Lam nhún nhún vai.
Cũng được, dù sao cũng không phải tiền của mình.
Nói đến tiền, một quẻ chỉ có mười tệ, vị đại gia này khen ngược, một chút đã cho một trăm.
Không biết có phải Bồ Tát trách phạt cô quá keo kiệt hay không, Thục Lam đi được vài bước liền cảm giác được giữa hai chân trào ra dòng chất lỏng nóng, bà dì tới, hồi sáng cô đi vội quá, không bỏ băng vệ sinh vào trong túi, xem ra chỉ có thể kết thúc tham quan trước đã.
Chỉ là, muốn nói với Lê Minh Quân như thế nào?
Thục Lam nghĩ tới nghĩ lui, chẳng qua chỉ là một câu nói, cơ thể không thoải mái, Lê Minh Quân nhìn cô, không hỏi gì cả, chỉ đưa cô về nhà.
Một hồi về đến nhà, cô vô cùng lo lắng vọt vào toilet, còn may hôm nay mặc quần màu tối, không nhìn ra, nếu không để làm Lê Minh Quân nhìn thấy, thật sự mắc cỡ chết đi được.
Xử lý hỗn độn xong, Thục Lam bất lực ghé lên giường, ngày đầu tiên hành kinh nào cũng đều sẽ rất đau, có khi đau nghiêm trọng đến mức phải nằm một ngày, có thể là liên quan đến tối hôm qua không chú ý uống rượu dương mai ướp lạnh lại hóng gió đêm, lần này đau đến cực kỳ thấu xương.
Hu hu hu, kiếp sau không muốn làm con gái.
Trên bàn, điện thoại đinh hai tiếng, cô sờ qua, click mở vừa thấy.
hsy: “Nếu không thoải mái thì nói, có thể bảo người nhà nấu nước đường đỏ cho em uống, tâm lý sẽ nhẹ nhàng hơn.”
hsy: “Nếu mà đau quá, uống một viên Ibuprofen.
Nhưng mà không được uống nhiều, sẽ có tác dụng phụ đấy.”
Thục Lam nhìn đến mức nước mắt thấm đầy khăn trải giường.
Thì ra là nhìn ra cô đang tới ngày từ lâu rồi sao?
Cô đọc lại từng chữ của hai dòng tin nhắn này một lần, thẹn thùng che mặt lại, cảm thấy anh nói mấy chuyện đó với mình có hơi kỳ lạ, rất khó hình dung, nếu là người đàn ông khác, chắc sẽ không có cảm giác như vậy.
Bởi vì anh là Lê Minh Quân.
Thục Lam lấy gối đập đầu, không ngừng tẩy não cho mình, anh là bác sĩ anh là bác sĩ anh là bác sĩ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...