Cái ý niệm này xuất hiện giống như pháo hoa nổ lớn, nhưng trong nháy mắt lại trở về ảm đạm, nếu có tình cảm với cô, tại sao phải hồi âm bằng một bức thư đau lòng đến vậy?
Hơn nữa, cứ cho là thật, thời gian cũng đã đổi dời đi rất nhiều.
Màn hình di động lại sáng lên.
Mẫn Nhi mở ra, liếc một cái liền thấy: “hsy” đã thu hồi một tin nhắn.
Về nội dung tin nhắn, Hoắc Đình Phong ngồi sau bàn làm việc, cầm chặt cái di động viết viết rồi lại xoá xoá mất cả năm phút, cẩn thận chọn lựa câu chữ, ngay cả dấu chấm câu cũng mang dụng ý, một giây gửi đến, rồi lại tốn hai giây rút về.
Mặt trăng tròn trĩnh treo lủng lẳng giữa nền trời tối đen, ánh trăng bị ngăn bước bởi cánh cửa sổ đóng kín ở bên ngoài, chỉ để lại cái bóng xiên vẹo trên nền nhà.
Phòng làm việc bị hơi lạnh của máy điều hoà lấp đầy, người bình thường khó mà chịu được nhiệt độ thấp như vậy, nhưng Hoắc Đình Phong vẫn cảm thấy được hơi ấm bốc lên từ sau lưng vô cùng rõ ràng, anh thật sự đã đợi chiếc di động kia rất lâu, không biết khi nào mới có thể kết thúc, anh không cam lòng từ bỏ dù chỉ là một tia le lói.
Có lẽ, cũng có thể gọi tên nó, là hy vọng.
Một vài tài liệu được sắp xếp ngăn nắp trên bàn, một trong số đó là báo cáo thẩm định tài sản của “Công nghệ Thanh Viễn” do Chu Đức Văn vừa gửi tối nay.
Ngoài ra, còn có một danh sách của Hoắc Đình Phong về người sáng lập, cơ cấu nội bộ và mô hình hoạt động, hạng mục trọng điểm, sản phẩm độc quyền, thậm chí cả thông tin chi tiết về nguyên nhân phá sản.
Anh chưa bao giờ hành động nếu thiếu sự chắc chắn.
Nhưng với Tạ An Mẫn Nhi, anh lại không thể nắm chắc cô ấy được, nhìn bóng cây lập lờ ngoài cửa sổ, anh khẽ thở phào một hơi.
Cũng may vừa rồi cô không xem tin nhắn.
Nếu không, làm sao anh có thể chỉ xem cô là bạn bè được?
Điều mà Hoắc Đình Phong không thể ngờ tới chính là, Tạ Mẫn Nhi, một sinh viên hàng đầu của khoa Khoa Học máy tính, đang cầm một cái máy tính xách tay, đăng nhập vào cổng Zalo, mở mã nguồn của trang web, dùng ngón tay trắng nõn gõ gõ vài thao tác, liền khôi phục tin nhắn anh vừa thu hồi không sai một chữ!
hsy: Sau này anh dự định sẽ ở thành phố A, có cơ hội chúng ta có lẽ sẽ gặp mặt.
Em cảm thấy khi đó chúng ta trở nên thân thiết như bạn thân sẽ thế nào?
Đêm đó, Mẫn Nhi ôm chặt chăn bông, thẫn thờ cả một lúc lâu...
***
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt.
Sáng sớm, Mẫn Nhi cùng bố mẹ lên máy bay trở về quê hương thành phố Bắc Ninh để mừng thọ 80 tuổi của bà.
Thời ấu thơ của cô gắn liền ở thành phố này, mỗi năm Tết âm lịch đều trở về một lần, đối với không gian nơi này vô cùng thân thuộc.
Thành phố Bắc Ninh được bao bọc một mặt là núi, ba mặt còn lại được nước vây quanh, đất đai phì nhiêu, xưa nay luôn được mệnh danh “đất lành” có tiếng.
Ông nội đặc biệt đề nghị cháu trai Tạ Hải Đăng đến đón gia đình ba người, Mẫn Nhi ngồi trong xe, đưa mắt nhìn ra ruộng lúa vàng rực lung lay đón ánh mặt trời trong gió, phập phồng nhè nhẹ, đẹp như tranh vẽ.
Ngôi nhà của gia đình họ Tạ nằm ở phía Đông Nam của thị trấn, trước nhà còn có một cái ao sen có cả ở trong.
Giữa tiết hạ, sen thẹn thùng vươn mình khỏi lớp bùn nhơ, màu lá cây xanh đậm trải dài cả hồ nước, cá bên trong bình yên chơi đùa cùng mùa hạ.
Bên cạnh còn có một hòn non bộ cao bằng nửa người, phía trước tạc thành hình đầu sư tử uy nghiêm, miệng há to nhả nước, thì ra là cái bồn rửa tay.
Mẫn Nhi mặc trên người một chiếc váy hồng thục nữ nhưng vẫn xen nét tinh nghịch hoạt bát, nở nụ cười cầm váy bước xuống xe, vừa trông thấy ông bà từ nhà bước ra đã nhanh nhẹn chạy lại đỡ, vui vẻ cười nói:
“Thưa ông nội, bà nội.”
Ông nội đáp lại một tiếng rồi nắm tay cô dắt vào trong.
Mẫn Nhi ở gia đình họ Tạ vô cùng được sủng ái.
Ông cô có bảy anh chị em.
Ông sinh được sáu người con trai.
Sau đó ông lại có thêm tám đứa cháu, tất cả đều là nam.
Ông đã hy vọng và hy vọng rất lâu, đến nỗi râu bạc trắng cả, cuối cùng cũng có được một đứa cháu gái bảo bối.
Điều này còn không phải khiến mình đau lòng sao?
Không lâu sau khi sinh, Mẫn Nhi thường xuyên ốm đau vì một lý do nào đó, vì gia đình quá đau buồn, cha Tạ đã tìm một thầy bói, bên kia đã tính ngày sinh của đứa trẻ rồi xem mặt, nói rằng ngũ hành bị thiếu nước, người cha liền nói, hãy gọi Tạ Mẫn, thầy bói lắc đầu và nói rằng cháu gái của ông thiếu rất nhiều nước, và ba nước có thể không giữ được.
Vì ba nước chưa đủ, vậy nên thêm chữ Nhi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...