“Vẫn chưa.” Mẫn Nhi thở dài khi nói về luận văn “Thật khó viết.” Chẳng phải cô đang viết một truyện dài sao?
"Nó hướng về cái gì?"
"Ứng dụng của công nghệ máy tính trong y học."
Hoắc Đình Phong đã đoán trước được: "Có tiện cho tôi xem không?"
Tất nhiên là...!tiện.
Chỉ là cuộc đối thoại này có chút quen thuộc?
"Em đạt bao nhiêu điểm trong kỳ thi vật lý vừa rồi?"
"...!56."
"Lấy bài thi ra cho tôi xem."
"Không cần đâu!"
Dù bị điểm kém nhưng cô vẫn phải giữ thể diện, nhất là trước mặt anh.
Sự thật là cho dù cô nói không nhưng dưới ánh nhìn của anh cô vẫn sẽ ngoan ngoãn lấy từ trong cặp sách ra một tờ giấy nhàu nát, cô đương nhiên không quên uy hiếp anh: "Đừng cười!"
Tất nhiên anh không cười, không bao giờ trêu đùa cô vì cô học không tốt, ngược lại anh còn rất kiên nhẫn giúp cô giải thích những làm sai.
Thực sự nhớ khoảng thời gian đó.
Sau một thoáng thất thần, Mẫn Nhi lấy máy tính trong túi mở bản word ra, Hoắc Đình Phong kéo ghế ngồi bên cạnh cô, nghiêm túc nhìn nó.
Có học bá ngồi bên cảm thấy hào quang tràn ngập.
Mẫn Nhi ngồi thẳng lưng, cô còn cảm thấy lo lắng hơn khi nhận bài kiểm tra của giáo sư, hẳn là viết không quá tệ đi.
Dù sao cô cũng là nghiên cứu sinh, nếu anh vạch ra rất nhiều lỗi như cô hồi cấp ba, vậy cô còn mặt mũi nào mà nhìn anh đây?
Hoắc Đình Phong nhìn chằm chằm màn hình nửa giờ, ngón tay mảnh khảnh lướt trên màn hình cảm ứng, trang giấy không ngừng thay đổi, anh quay lại trang danh mục chỉ vào dòng giữa có mũi tên con chuột: "Đoạn trích này dữ liệu liên quan đến bệnh viện không hoàn hảo cũng không thuyết phục."
Mẫn Nhi nghiêng người xem, ngượng ngùng nói: "Em đã trực tiếp tìm kiếm dữ liệu trên Internet."
Hoắc Đình Phong đề nghị: "Có thể tìm bệnh viện làm mẫu khảo sát."
Trước đây Mẫn Nhi cũng định làm như vậy nhưng vì bận làm các dự án và không có nhiều thời gian nên cô vẫn tiến hành theo kế hoạch ban đầu.
Thực ra bản thân cô cũng rõ lần thực hành phân tích của cô không có nhiều, chỉ xem như một nhiệm vụ để hoàn thành lấy điểm cộng là được.
Hoắc Đình Phong đưa ra một điểm chi tiết hơn dựa trên đề cương luận án của cô: "Bệnh viện Đức Thịnh là một lựa chọn tốt, anh họ của em cũng đang làm việc ở đó.
Các thủ tục sẽ được đơn giản hơn nhiều."
Mẫn Nhi choáng váng, cô không ngờ anh lại có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy, đồng thời cô cũng cảm thấy xấu hổ.
Hoắc Đình Phong cũng chỉ ra một vài lỗi nhỏ trong luận văn, Mẫn Nhi được anh từ tốn chỉ ra từng lỗi sai
Thời gian lặng lẽ trôi qua, họ rời khỏi phòng riêng sau tám giờ
Hoắc Đình Phong đi đến quầy lễ tân trả phòng, Mẫn Nhi cũng không cần AA “campuchia” với anh, cô đứng sang một bên chờ đợi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn khắp nơi, xe cộ nhộn nhịp qua lại.
Cửa sổ phản chiếu cầu thang và bóng cây bên ngoài cửa sổ.
Một ông già chống gậy bước xuống lầu, khi còn cách mặt đất năm sáu bậc thang, ông vô tình bước hụt rồi ngã xuống không kiểm soát...!Mẫn Nhi kinh hãi kêu lên, lập tức nhìn lại người đàn ông bên cạnh đã là chạy đến, cô vội vàng chạy theo.
Hoắc Đình Phong đỡ ông lão nằm phẳng rồi cởi cúc áo khoác kiểm tra sau đó bắt đầu thực hiện các biện pháp sơ cứu cơ bản.
Xung quanh có một vài người, bao gồm cả khách ăn uống và bồi bàn, họ đứng xem và nói chuyện rất nhiều, rất nhiều tiếng ồn!
Người đàn ông trung niên mặc com-lê,đi giày da mấy giây trước vẫn ổn, lúc này thấy bố đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, tâm tình bỗng trở nên hỗn loạn, hai mắt đỏ hoe, lấy điện thoại di động ra để gọi cấp cứu.
Có người nhắc anh gọi đến điếc cả tai.
Rõ ràng anh ta không hy vọng gì vào người thanh niên đang quỳ dưới đất thực hiện hô hấp nhân tạo cho bố mình, thậm chí còn nghi ngờ và đặt câu hỏi liệu thao tác sơ cứu có đúng hay không.
Hoắc Đình Phong hai tay sơ cứu không dừng cũng không ngẩng đầu, trầm giọng nói: "Tôi là bác sĩ."
Nói xong ba chữ này, anh dường như bỏ qua lời nói của mọi người bên ngoài, hai tay chắp lại, đều đặn đè lên trên ngực ông lão.
Những người xung quanh cũng ý thức liền im lặng, tất cả sự chú ý đều tập trung vào Hoắc Đình Phong, Mẫn Nhi nhìn khuôn mặt của anh với khí chất bình tĩnh không chút lo lắng khiến cô cảm thấy vô cùng yên tâm.
Anh ấy chắc chắn có thể!
Thời gian như bị kéo rất lâu nhưng thật ra chỉ có mười phút, khuôn mặt Hoắc Đình Phong căng thẳng, lông mày cau lại, cằm lấm tấm mồ hôi, áo sau lung bị ướt.
Đúng lúc này có người hét lớn: "Xe cấp cứu đến rồi!"
Cùng lúc đó, anh cảm thấy lồng ngực ấm áp của ông lão bắt đầu lấy lại nhịp đập...
Trước khi xe cấp cứu đến đón ông lão, Hoắc Đình Phong đã xin Mẫn Nhi một tờ giấy và bút để viết ra các triệu chứng hôn mê của ông lão và các biện pháp sơ cứu mà anh đã thực hiện để bác sĩ dễ dàng chẩn đoán và điều trị hơn.
Sau khi đưa tờ ghi chú cho con trai của ông lão liền đi vào toilet..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...