Đối với Trần Noãn thì sự chuyển biến trong mối quan hệ không hề ảnh hưởng gì đến cuộc sống. Tâm trạng dẫu đang phấn chấn mà nhìn thấy cái vẻ bình thản nguyên thủy của Cố Thanh Thời thì đều lập tức tụt mood, chuyện này quả thực là một thất bại, điều ngọt ngào duy nhất là nụ hôn trên trán đã giúp Trần Noãn hiểu ra vô vàn cảm xúc.
Trần Noãn gần như có thể tự xem mình là một kẻ to gan cho nên dũng mãnh can trường thẳng tiến trên con đường cọc đi tìm trâu chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Thế nhưng khi thật sự cưa được người ta rồi thì lại hoảng hốt, nên tấn công mãnh liệt để hạ gục hoàn toàn thì lại sợ bảo bối khó lắm mới chiếm được sợ quá chạy mất, mâu thuẫn trùng trùng, nỗi buồn khó nói.
Cho nên sau khi ăn xong đi tản bộ, Trần Noãn cố ý bước chậm một bước, băn khoăn xem có nên nắm lấy mấy ngón tay kia không. Hồi chưa xác định quan hệ, Trần Noãn có thể mặt dày mày dạn khoác tay anh, còn giờ thì lại lùi bước. Căn nguyên là do đây là mối tình đầu của cô bạn nhỏ của chúng ta.
Lạc Thủy Hà từng hỏi Trần Noãn liệu có thể duy trì sự nhiệt tình đối với Cố Thanh Thời được bao lâu, thích bao sâu. Trần Noãn hoàn toàn không biết gì cả, chỉ làm theo trái tim mách bảo. Giờ thì Trần Noãn hiểu rồi, thứ dè dặt, cẩn trọng này trước đây không có là vì chưa biết quý trọng ư?
Trần Noãn một mình suy tư, mắt nhìn dán vào những ngón tay trước mắt cho đến khi nó duỗi thẳng ra ngay trước mắt: “Ngẩn người nghĩ gì thế?” Chủ nhân của những ngón tay dừng lại ngay trước mắt nói.
Trần Noãn giật mình ngớ người rồi mới cười ha ha chữa cháy: “Đâu có, em đang nghĩ xem sáng mai ăn gì.”
“Bữa tối còn chưa tiêu đã nghĩ đến bữa sáng rồi hả?” Cố Thanh Thời tỏ vẻ bất đắc dĩ, dừng lại chờ Trần Noãn đi lên.
“Đây gọi là suy nghĩ chu đáo chứ, mai không phải phí thời gian nghĩ nữa!” Trần Noãn nhanh chóng tiến lên trước, đi song song với anh.
“Ừ.” Cố Thanh Thời gật gù.
“Quý ngài bạn trai à, em có thể đề nghị một yêu cầu nho nhỏ không?” Trần Noãn cười.
“Ừ?” Cố Thanh Thời không đọc hiểu được ánh mắt của đối phương.
“Em có thể nắm tay anh được chứ?” Trần Noãn chớp chớp mắt đầy chờ mong.
Cố Thanh Thời thoáng giật mình rồi nhoẻn cười dịu dàng: “Có thể.” Anh đưa tay phải của mình ra đặt trước mặt Trần Noãn.
Trần Noãn lập tức giơ tay lên nắm lấy, không quên phải đan chặt năm ngón tay lại với nhau, vừa ấm áp lại an toàn.
Đối với Tạ Đông Sơ và Trác Nhất, hôm nay đúng là một ngày đen tối. Hai kẻ thất tình cô độc lại đụng mặt nhau ở góc đường, cảm nhận sâu sắc khái niệm “đồng bệnh tương liên”.
Trác Nhất xoay khớp vai, nhíu mày lại: “Uống một chén chứ?” Ý muốn nói đến quán nhậu mở thâu đêm bên cạnh đó.
Tạ Đông Sơ vốn là con gái nhà lành, từ bé đến giờ chưa đi chỗ kiểu này uống rượu bao giờ, hôm nay coi như là bốc đồng một phen, cau mày một cái rồi lập tức gật đầu.
Lúc đầu hai người đều chẳng nói chẳng rằng cạn liền mấy chén, rồi tự rót thêm mấy chén nữa thui thủi tự uống. Khi men rượu đã ngấm, Trác Nhất lắm mồm đứng lên nói trước: “Trần Noãn ngu ngốc, chưa thấy ai mắt mù lại còn ngốc nghếch như cô, cô xem bổn thiếu gia đây có điểm nào không bằng thằng ngốc Cố Thanh Thời chứ hả? Đúng là tức chết! Ngứa mắt tôi là thiệt hại của cô! Ông đây chịu thiệt thay cô vậy!”
“Này! Cậu chớ có nói bừa nhé! Cố Thanh Thời điểm nào cũng hơn cậu hết!” Tạ Đông Sơ cao giọng, dằn cái chén trước mặt Trác Nhất.
“Ha ha, giờ mà cô vẫn còn nói đỡ cho thằng đó hả, cô nói xem hắn ta tốt chỗ nào nào? Tốt thế nào mà lại không thích cô hả?” Cậu ta chỉ tay thẳng mặt Tạ Đông Sơ cười hể hả.
Tạ Đông Sơ sửng sốt rồi cũng cười rộ lên: “Cậu nói đúng, anh ta không tốt, chẳng tốt đẹp gì, thật uổng công tôi thích anh ta.” Cười xong lại rót tiếp rượu, “Nào, cụng!”
Hai người vừa uống vừa nói, đến tận khi Tạ Đông Sơ hoa mắt chóng mặt vẫn còn ôm khư khư chai rượu lẩm bẩm “uổng công tôi thích anh ta… uổng công tôi thích anh ta…” tự nói một mình chán lại bắt đầu khóc. Gió đêm lành lạnh, Tạ Đông Sơ khoanh tay cuộn người vào một xó.
Trác Nhất có tửu lượng cao hơn một chút, đứng lên ghế cười Tạ Đông Sơ vô dụng: “Tôi nói cho cô biết nhé, chỉ là một người đàn ông, một người đàn bà thôi, có cái gì đặc biệt hơn người đâu! Nào! Để tôi dạy cho cô biết!” Nói xong kéo cánh tay Tạ Đông Sơ dậy, “Học theo tôi mắng, mắng đủ một ngàn tám trăm lần, tôi không tin cô không thể mắng cho ra mắng! Nào!”
Tạ Đông Sơ vịn tay anh ta đứng lên: “Được!”
“Tôi dạy cho cô!” Trác Nhất xiêu vẹo bước đi.
“Cố Thanh Thời là đồ con rùa!” Trác Nhất còn chưa kịp mở miệng, Tạ Đông Sơ đã tiên phong hét to.
Quán hôm nay không có mấy người, thấy một lũ say rượu, chẳng ai thèm để ý. Trác Nhất cười ha hả chửi tiếp: “Trần Noãn ngu như bò!”
Hai người hò hét chửi bới một tràng rồi ngồi lại xuống ghế nằm nhoài trên bàn nhìn chằm chằm đối phương, như thể nhìn nhiều thì sẽ đào ra được cái gì đó hay ho vậy.
Hai người không hẹn lại cùng ngồi dậy lắc lư cái đầu: “Không được không thích!”
“Ha ha ha, uống tiếp!”
Thế là lại tiếp tục cốc chén cụng nhau lanh canh, đến tận khi chủ quán không nhìn được nữa chạy lại hỏi: “Hai vị có cần tìm người nhà hay bạn bè tới đón không?”
Trác Nhất lảo đảo đứng dậy: “Không cần! Bọn tôi tự đi được.”
Giọng say rượu lè nhà lè nhè nhưng vẫn còn đi được, kéo Tạ Đông Sơ đang nằm úp sấp trên bàn dậy theo.
Trác Nhất đi xe đến đây, uống xe vẫn còn nhớ chỗ đậu chiếc xe yêu của mình, lôi Tạ Đông Sơ ra bãi đỗ rồi mình cũng chui vào.
Sáng sớm, Trác Nhất được tiếng hét thất thanh gọi tỉnh dậy. Trác Nhất và Tạ Đông Sơ rúc đầu vào nhau ngủ suốt một đêm. Điều này quá đáng sợ, Trác Nhất vội vàng bò dậy từ sàn xe chạy ra ngoài đóng cửa xe lại.
Tạ Đông Sơ ở trong xe bình tĩnh sửa sang lại quần áo rồi cũng xuống xe, cảm thấy một nỗi xấu hổ chưa từng có, một chiếc giầy cao gót chẳng biết đã đánh rơi đâu mất. Tạ Đông Sơ dùng ngón tay cào mái tóc, nhìn Trác Nhất đang tựa vào xe hút thuốc nói: “Tiểu tử, hãy xem như không nhớ việc này đi nhé.” Đôi mày thanh tú chau lại, biến nét dịu dàng thành vẻ uy nghiêm.
Trác Nhất nhếch miệng cười, nhổ nước bọt: “Hừ, tôi cũng chẳng muốn nhớ đâu!”
“Thế thì tốt!” Tạ Đông Sơ gật đầu, xoay người bỏ đi.
Trác Nhất lại nhổ thêm một bãi xuống đất, tối qua còn trộm nghĩ có thể thử cùng người phụ nữ nà xem, thật may là chưa làm gì, người phụ nữ này thật đáng sợ!
Trác Nhất hít thở sâu, dẫm tắt đầu mẩu thuốc, mở cửa nghênh ngang lái xe đi. Sau một đêm say tỉnh dậy, tâm trạng đã khá hơn rất nhiều.
Đối với Tạ Đông Sơ thì việc này quá mức đặc biệt, quá xấu hổ, vừa thất thểu đi trên lề đường vừa che mặt, chỉ sợ gặp phải người quen, ai mà ngờ lại bị Cố Thanh Thời đi làm ngang qua nhìn thấy, bấm còi chào.
Tạ Đông Sơ đành phải miễn cưỡng lại chào: “Thanh Thời à.”
Cố Thanh Thời tò mò nhìn dáng vẻ nhếch nhác của đối phương: “Sao thế?”
“À… Sáng ra gặp chó hoang, lúc chạy không may làm rơi mất.” Tạ Đông Sơ đối đáp trôi chảy.
Cố Thanh Thời gật đầu, “Lên xe đi, không sao chứ? Có bị cắn không?”
Tạ Đông Sơ giật mình bước lùi lại: “Không! Không! Không! Anh đi trước đi, em phải về nhà thay quần áo, mặc thế này không đi làm được.”
Cố Thanh Thời gật đầu: “Anh đưa em đi nhé?”
“Không! Không! Không! Không cần! Em tự lái xe được, anh mau đi làm đi!” Chưa bao giờ Tạ Đông Sơ lại hy vọng anh nhanh nhanh đi cho như lúc này.
Cố Thanh Thời ngoài chút cảm giác thấy Tạ Đông Sơ hôm nay không giống ngày thường thì không hoài nghi gì cả, nhanh chóng đánh xe đi tiếp.
Tạ Đông Sơ vội vàng chặn một chiếc taxi để về nhà. Ai biết còn bị lái xe nhìn đầy nghiền ngẫm, ra vẻ biết thừa tối qua vị hành khách này đã làm gì. Tạ Đông Sơ không có ngu, tất nhiên là hiểu ý, bối rối cực kỳ, đã quên bẵng vết thương lòng kia, chỉ hy vọng từ nay về sau không gặp lại cái tên tiểu tử xấu xa ấy nữa!
Trần Noãn xin nghỉ việc xong xuôi. Thi Nhã Thừa không có ở cửa hàng nên chưa kịp chào. Có điều sau khi hết giờ làm thì tình cờ gặp sếp về tới đầu cổng.
“Sếp ạ, anh về rồi ạ? Tạm biệt!” Trần Noãn vẫy tay chào hỏi.
Thi Nhã Thừa gật đầu.
Trần Noãn xoay người, chiếc hộp anh nắm chặt trong tay nhưng không có dũng khí lấy nó ra, nhìn theo người con gái đi khuất, quay người trở vào nhà.
Mỗi bước đi là một bước hồi tưởng.
“Diệt tuyệt sư thái! Còn bắt nạt tôi nữa, coi chừng tôi đi dụ dỗ sếp đó, to ông to bà xong sẽ quay lại chèn ép bà! Tốt nhất là sa thải bà luôn!” Giọng nói lầm bầm oán thán bên bờ hồ gần nhà vệ sinh vọng tới, anh đang định mở cửa đi ra đành phải dừng lại, đợi cho người kia đi đi, từ đấy anh đã khắc những lời này ở trong lòng, anh vẫn luôn ở đây chờ em đến dụ dỗ.
Mấy hôm sau Trần Noãn mới biết tin Lạc Thủy Hà chia tay qua miệng của Tạ Bân Sam.
Trần Noãn hoảng sợ tròn mắt nhìn Lạc Thủy Hà: “Sao cậu không nói với tớ hả?”
“Chuyện kiểu này thì biết nói thế nào chứ?” Lạc Thủy Hà lơ đễnh, chẳng biết làm sao để bán thảm chuyện mình thất tình, cho dù là bán cho chính con bạn thân.
“Tại sao vậy chứ?” Trần Noãn không nghĩ ra nổi, tuy mình vẫn luôn thích soi mói gia thế và vẻ ngoài của Quách Vị Phàm nhưng cũng chỉ mong Thủy Thủy hạnh phúc là được thôi, ngờ đâu có ngày đi đến nước này.
Lạc Thủy Hà khép hờ mí mắt, có vẻ không định nói chuyện tiếp: “Chắc là không hợp ấy mà, cậu đừng hỏi, cho tớ mấy ngày bình tâm đã nhé.” Nói xong liền đứng lên về phòng.
Trần Noãn đang trong những ngày tháng yêu đương cháy bỏng, cho dù là đơn phương cháy bỏng, nhưng ít nhất chính mình cảm thấy rất vui vẻ, cho nên nhìn thấy tình cảnh của Lạc Thủy Hà, nhất thời áy náy vô cùng.
Trần Noãn vội vàng gọi điện cho Tạ Bân Sam: “Chuyện của Thủy Thủy thực ra là sao vậy ạ?”
“Anh tình cờ gặp hai người họ cãi nhau, hình như có người thứ ba thì phải.”
Trần Noãn tức đùng đùng lập tức cúp máy, khoác áo lao ra khỏi nhà đi tìm Quách Vị Phàm tính sổ. Tạ Bân Sam buồn bực xoa mũi, lên mạng tiếp tục nghiên cứu các cách theo đuổi người đẹp.
Trần Noãn dễ dàng tìm được Quách Vị Phàm. Anh ta đang thu dọn đồ đạc, có vẻ như sắp chuyển đi, thấy Trần Noãn đến cũng không có vẻ gì bất ngờ: “Vừa hay anh cũng muốn đi tìm em, có cái này gửi lại cho Thủy Thủy.”
“Hả, anh còn gọi Thủy Thủy không thấy ngượng mồm à?” Trần Noãn giận không biết trút vào đâu, đành đập tay ầm ầm lên cánh cửa.
Quách Vị Phàm cười chua xót: “Anh xin nghỉ việc rồi, mai là đi.”
Trần Noãn thấy đối phương không tiếp chiêu của mình, cảm xúc cũng hòa hoãn lại: “Thực ra vì sao hai người lại thế này, anh nói xem có phải anh có người khác không?”
“Chuyện này mà cô ấy cũng nói với em à?” Quách Vị Phàm quay lại nhìn.
“Thực ra vì sao lại thế này?” Trần Noãn nóng nảy, quyết hỏi đến cùng.
“Không có gì, cứ coi như anh có lỗi với cô ấy là được, cái hộp này phiền em gửi cho cô ấy giúp anh.” Quách Vị Phàm lấy trong tủ ra một cái hộp.
“Đây là gì ạ?” Trần Noãn đón lấy cái hộp.
“Là quà trước đây anh chuẩn bị định tặng cho cô ấy, nếu cô ấy thích thì giữ lại, không thích thì cứ ném đi.”
Trần Noãn ôm cái hộp bỏ về, mặt mũi vẫn buồn bực như cũ, chẳng biết thêm được chút ít gì cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...