Băng Tâm chờ cho người phụ nữ kia đi xa rồi mới xuất hiện.
Cô tiến đến bên cạnh quan sát thật kỹ người phụ nữ kia, bà ta cũng đang nhìn cô, nước mắt bà ta lưng tròng miệng mấp máy gì đó.
Hai người nhìn nhau một lát Băng Tâm mới lên tiếng :
" Bà không thể nói chuyện sao? " Người phụ nữ nghe câu hỏi của cô thì khẽ gật đầu, Băng Tâm thấy vậy nói tiếp :
" Nếu như bà đã không thể nói chuyện vậy Chúng ta đổi phương pháp khác, bây giờ tôi hỏi, bà trả lời.
Nếu đúng thì chớp mắt 1 cái.
Nếu không đúng thì chớp mắt 2 cái.
" Nghe Băng Tâm nói vậy người phụ nữ đó liền chớp mắt một cái.
Băng Tâm : " Bà quen người phụ nữ ban nãy? " Người phụ nữ nghe vậy chớp mắt một cái.
" Bà và Từ phu nhân có thù oán với nhau? Và bà bị bà ta bắt nhốt tại nơi này.
" Người phụ nữ lại chớp mắt một cái.
" Bà và Từ phu nhân là chị em song sinh.
" Người phụ nữ nghe vậy thì vội vàng chớp mắt hai cái.
Băng Tâm thấy bà ta ra hiệu như vậy, thắc mắc trong lòng lại càng lớn, cô nghĩ thầm trong bụng :
‘ Nếu như không phải là chị em song sinh, hơn nữa giữa hai người lại có thù oán.
Chẳng nhẽ lại giống như những gì Trình Lạc đã suy đoán trước đây.
Từ phu nhân hiện tại căn bản không phải là Từ phu nhân, mà rất có thể người nằm đây mới là Từ phu nhân thực sự.
’ Nghĩ tới đây Băng Tâm liền chuyển tầm mắt lên người phụ nữ, đúng lúc bắt gặp ánh mắt, lo lắng của bà ta Băng Tâm trấn an :
" Bà không phải sợ, tôi là bạn Từ Viên Khang tôi tới đây không có ác ý, mà bà quen anh ta chứ? Từ Viên Khang.
" Người phụ nữ nghe tới tên Từ Viên Khang thì có chút kích động bà ta vừa chớp mắt, đôi môi lại khẽ cong lên một nụ cười ôn hòa.
Băng Tâm : " Tôi sẽ dẫn bà rời khỏi nơi này, có những chuyện cần bà đi để làm sáng tỏ đấy.
" Băng Tâm vừa dứt câu thì chiếc đồng hồ cô đeo trên tay phát ra tín hiệu là Trình Lạc liên hệ tới :
" Tâm Tâm, cậu đang ở đâu vậy? Đã tìm thấy người chưa.
"
Băng Tâm : " Tìm thấy rồi, mình đang nghĩ cách đưa bà ta rời khỏi đây.
"
" Vậy...!vậy bây giờ mình phải làm gì? "
Băng Tâm : " Cậu nghĩ cách rời khỏi nơi đây ra chỗ xe đợi mình.
Chìa khóa xe cậu tìm ở chỗ gương chiếu hậu.
"
" Mình biết rồi vậy cậu cẩn thận đấy " Nói xong Trình Lạc liền ngắt liên lạc, Băng Tâm cũng đi xung quanh phòng để tìm kiếm thứ gì đó có thể tiện cho việc đưa người phụ nữ này rời khỏi đây.
Đột nhiên Băng Tâm nghĩ ra một chuyện, cô liền chạy ra ban công trèo ra ngoài, Băng Tâm đi tìm đến căn phòng của nữa hộ lý ban nãy rất dễ dàng cô đã cỏ thể mở khóa đi vào bên trong.
Nhìn cô hộ lý đang say ngủ trên chiếc giường Băng Tâm lấy ra một viên thuốc nhỏ đôi môi khẽ cười :
" Thấy cô mệt mỏi như vậy để ta giúp cô ngủ ngon một chút.
" Khi Băng Tâm dứt câu thì cũng là lúc viên thuốc nhỏ trong tay cô bị bóp nát.
Đây không phải thuốc độc chỉ là thuốc mê nhưng dược tính của nó gấp mấy lần thuốc mê thông thường, nửa viên đã hôn mê hai ngày hai đêm chưa tỉnh.
Bây giờ Băng Tâm lại dùng cả viên chỉ e rằng nếu bây giờ sấm sét có đánh ngay trên đầu cô gái này cũng khó lòng mà tỉnh lại.
Băng Tâm lấy chiếc áo hộ lý khoác lên người lại lấy khẩu trang đeo vào, sau khi làm xong tất cả cô hiên ngang bước ra, cầm chùm chìa khóa trên tay Băng Tâm nở nụ cười đầy kiêu ngạo.
Đi đến trước căn phòng của người phụ nữ cô mở cửa tiến vào bên trong, người phụ nữ nghe tiếng động thì quay mặt về phía cửa thấy trang phục của cô hộ lý ánh mắt bà ta hiện lên sự sợ hãi.
Băng Tâm đưa ngón tay lên môi ý bảo im lặng, đến lúc này người phụ nữ mới nhận ra được cô gái đứng trước mặt bà ta chính là cô gái bận đồ đen ban nãy.
Băng Tâm đi tới bên giường nhẹ nhàng rút ống dẫn ra cho bà ta, cô muốn đỡ người phụ nữ ngồi dậy để bà ta ngồi lên xe lăn nhưng không thể.
Băng Tâm lúc này đi về phía cửa, cánh cửa được mở ra cô nhìn hai người đàn ông trước mặt nói :
" Hai anh, mau vào đỡ người phụ nữ này dậy, tôi muốn đưa bà ta đi dạo.
"
Hai người đàn ông nghe vậy nhìn nhau rồi nhìn Băng Tâm với ánh mắt khó hiểu, một người trong số đó lên tiếng :
" Không phải chứ Nhu, bây giờ đã khuya rồi cô còn đưa bà ta đi dạo cái gì chứ? Còn nữa giọng của cô làm sao vậy? "
Băng Tâm hắng giọng một cái nói :
" Bị cảm lạnh rồi.
"
" Cảm lạnh sao? ban nãy tôi gặp cô, cô còn rất bình thường mà.
"
Băng Tâm : " Anh nói nhiều và thắc mắc nhiều thật đấy.
Phu nhân đã căn dặn tôi chăm sóc người phụ nữ này cho tốt.
Bây giờ bà ta muốn đi dạo tôi cũng đành chịu thôi, nếu không nghe theo bà ta lại tuyệt thực.
Phu nhân lại tới đây người bị mắng lại là chúng ta, anh muốn sao? "
" Đương nhiên không rồi.
".
Băng Tâm : " Vậy còn không mau làm đi.
" Băng Tâm dứt câu hai người đàn ông liền tiến vào bên trong đỡ lấy người phụ nữ để bà ta ngồi trên xe, Băng Tâm thấy vậy gật đầu hài lòng rồi đẩy bà ta ra ngoài, cô hiên ngang đẩy bà xuống tầng 1 rồi cùng nhau rời khỏi.
Hai người vệ sĩ nhìn theo bóng lưng Băng Tâm khó hiểu, hắn ta cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không nghĩ ra là sai chỗ nào nên đành quay trở lại vị trí đứng gác của mình.
Băng Tâm đẩy người phụ nữ B rời đi, ra tới cổng cô lại bị hai tên vệ sĩ ngăn cản, Băng Tâm khó chịu lên tiếng :
" Chuyện gì? "
" Đêm khuya như vậy rồi cô muốn đi đâu vậy? còn bà ta là ai? "
Băng Tâm : " Tôi đi dạo hóng gió đêm không được sao? "
" Phu nhân có lệnh bất kỳ ai cũng không được rời khỏi nơi này.
"
Băng Tâm nhún vai : " Nếu như tôi vẫn muốn đi thì sao? "
Tên vệ sĩ nghe Băng Tâm nói vậy thì tức giận, hắn ta gằn giọng :
" Mày muốn chết.
" Nói dứt câu hắn liền chạy đến, nắm đấm hướng về phía Băng Tâm, cô chỉ nhếch môi lạnh lùng nghiêng đầu sang một bên né đòn, cánh tay Băng Tâm dơ lên đánh mạnh vào khủy tay hắn chỉ nghe một tiếng răng rắc vang lên, tên vệ sĩ kia ôm lấy cách ta mà la khóc.
Tên còn lại thấy đồng bọn bị đánh thì cũng lao về phía Băng Tâm, nhưng chưa tới nơi chân đã vô lực hắn ta bắt gặp được ánh mắt cô, ánh mắt phát ra sự rét lạnh mà hắn ta chưa từng cảm nhận.
Nhưng rất nhanh hắn ra đã chấn chỉnh lại tinh thần, rút con dao ra chạy về phía Băng Tâm, hắn ta vung dao loạn xạ nhưng căn bản không hề trúng cô, Băng Tâm dơ chân đạp vào cổ tay tên kia khiến con dao rơi xuống đất, đồng thời cô tung cước đạp mạng vào bụng khiến tên đó gục ngay trên mặt đất.
Đánh xong cũng Băng Tâm lột bỏ bộ quần áo hộ lý vứt lại trên đất rồi rời đi.
Hai tên gác cổng một tên bị thương một tên bị ngất, tên bị thương cố nén nhịn cơn đau trên cánh tay tiến tới cái bộ đàm bị Băng Tâm đánh văng trên mặt đất hô hào :
" Có người xông vào căn nhà nhỏ, cướp người, mau đuổi theo cô ta.
nhanh lên.
"
Băng Tâm đi chưa xa cô nghe tiếng người đàn ông la lên như vậy thì xoay người lại nhìn, Băng Tâm dơ tay ra ấn vào cái nút trên đồ hồ đeo tay lập tức trên đó bay ra một cây kim nhỏ, cây kim đó rất chuẩn xác ghim thẳng vào giữa mi tâm người đàn ông kia khiến hắn ta im bặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...