Trình Lạc ai oán nhìn theo hướng vợ chồng Băng Tâm rời đi, cằn nhằn một chút cô cũng trở về phòng của mình.
Sáng hôm sau Trình Lạc đã sớm chuẩn bị tất cả để đợi Băng Tâm.
Đúng 7 giờ sáng Chiếc Ferrari màu đỏ đổ lại trước cửa Trình Gia, nghe tiếng xe Trình Lạc liền chạy ra ngoài.
Trình Lạc : " Cậu đúng giờ thật đấy."
Băng Tâm liếc xéo cô : " Lên xe.
"
" Được.
" Nói xong Trình Lạc liền mở cửa bước vào trong xe, dây an toàn chưa thắt, ngồi còn chưa vững Băng Tâm đã ấn vào chân ga đưa chiếc xe phóng vụt đi.
Tới khi đã ngồi vững Trình Lạc chu môi bất mãn :
" Tâm Tâm cậu muốn giết người sao? "
Băng Tâm nhún vai đáp : " Mình là đang cứu người đấy.
"
Trình Lạc : " Cậu còn giám nói là cứu người sao? Vừa ban nãy cậu xém chút nữa là giết mình rồi đấy.
Cả Trình Gia chỉ có mình là đứa con duy nhất nhỡ mình có vấn đề gì ba mẹ mình ai lo.
"
" Nói cũng có lí, nhưng mà không sao.
Doãn Băng Tâm này rất nhiều tiền nếu cậu xảy ra chuyện gì đó, ba mẹ cậu mình lo.
" Nói rồi Băng Tâm dẫm mạnh vào chân ga chiếc xe lại gia tăng tốc độ phóng như bay trên đường.
Trình Lạc chỉ có thể mếu máo nắm chặt giây an toàn.
Vài tiếng đồng hồ sau chiếc xe cũng đã tới được con đường dẫn vào trong viện, ngay khi xe vừa dừng lại Trình Lạc đã tức tốc xuống xe, khuôn mặt cũng nhợt nhạt đi vài phần.
" Chưa chết chứ? " Vừa nói Băng Tâm vừa đưa cho Trình Lạc chai nước lọc, Trình Lạc nhận lấy nước uống một ngụm rồi đáp :
" Tạm thời thì chưa chết, nhưng nếu như mình cứ ngồi xe cậu kiểu này mãi thì Trình Lạc mình phải sớm đi gặp ông bà đấy.
"
Băng Tâm nghe vậy chỉ khẽ cười, cô nhìn vào con đường nhỏ trước mặt nói :
" Trình Lạc sắp tới chưa? "
Trình Lạc đang trong cơn say xe nên một lúc sau mới có thể trả lời :
" Đi hết con đường nhỏ phía trước nữa sẽ tới nhưng đường rất nhỏ chỉ đủ cho xe máy và xe đạp, xe hơi không thể.
"
" Vậy thì đi bộ vào thôi.
"
Trình Lạc gật đầu rồi cùng Băng Tâm đi vào trong, hai cô gái mất 15 phút đi bộ cuối cùng cũng tới nơi.
nhìn cảnh tượng trước mắt Trình Lạc khá bất ngờ :
" Tại sao...!tại sao lại như thế này? "
Băng Tâm : " Sao vậy? "
Trình Lạc nhìn về phía cánh cửa rồi nhìn Băng Tâm nói :
" Tâm Tâm à? nơi này có người canh giữ, trước đây không hề có một ai.
Chẳng nhẽ bà ta phát hiện ra chuyện gì đó rồi nên mới phái thêm người canh giữ nơi này? "
Băng Tâm gật đầu : " Ừm có thể là vậy.
"
" Vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào.
"
Băng Tâm : " Giết mấy kẻ này đối với mình rất đơn giản, nhưng nếu bây giờ ra tay e rằng sẽ đả thảo kinh xà.
Việc chúng ta cần làm bây giờ là tiếp cận B, Lạc Lạc cậu từng ở nơi này vậy cậu có biết chỗ nào tường thấp một chút hay không? "
" Cậu cần tìm chỗ có tường thấp để làm gì? " Trình Lạc hỏi lại.
Băng Tâm nhếch môi ra vẻ khó chịu : " Còn không phải để cậu cùng leo vào sao? Tường cao mình có thể vào, nhưng cậu có bản lĩnh này sao? "
Trình Lạc lắc đầu : " không có.
"
Băng Tâm : " Vậy còn không đi mau.
"
" Dạ đại tỷ.
"
Trình Lạc đưa Băng Tâm đi tới chỗ tường thấp, rất nhanh Băng Tâm đã leo lên được nhưng Trình Lạc vẫn rất chật vật, Băng Tâm thấy vậy chìa tay ra, Trình Lạc liền nắm lấy mà leo lên.
Trong chốc lát cả hai đã có mặt ở bên trong viện dưỡng lão.
" Đi theo mình.
" Nói rồi Trình Lạc đi trước dẫn đường, Băng Tâm cũng đi theo phía sau.
Tới cách căn nhà nhỏ khoảng 200m thì dừng lại, đưa mắt nhìn vào căn nhà Trình Lạc nói :
" Tâm Tâm đây chính là nơi ở của B, nhưng bây giờ bị canh phòng nghiêm ngặt như vậy chúng ta làm sao vào trong? "
Băng Tâm đang định nói thì nghe có tiếng bước chân nên cô vội kéo Trình Lạc trốn đi.
Chờ cho tiếng bước chân xa dần thì mới ra ngoài, dõi mắt theo đám người Trình Lạc nói :
" Từ phu nhân.
Tại sao bà ấy lại có mặt ở đây giờ này, còn dẫn theo cả bác sĩ? chẳng nhẽ B xảy ra chuyện gì sao? "
Băng Tâm liếc mắt nhìn về phía căn nhà rồi lại nhìn Trình Lạc, trầm tư một lát cô ấy mới nói :
" Lạc Lạc, cậu ở đây đợi mình, để mình đi xem thử đã xảy ra chuyện gì.
Tuyệt đối không được tự ý hành động.
"
Trình Lạc : " Mình biết rồi.
"
Băng Tâm đi theo đám người xâm nhập vào căn nhà đó.
đến dưới chân cầu thang Từ phu nhân quan sát xung quanh rồi mới đi tiếp, tới trước cửa một căn phòng Từ phu nhân xoay người dặn dò người đàn ông đi theo mình :
" Ông, ở lại đây canh giữ, không được cho bất kỳ ai lên đây.
" Người đàn ông cúi người nói :
" Tôi biết rồi thưa phu nhân.
" Từ phu nhân nghe vậy khẽ gật đầu tỏ ra hài lòng rồi vào trong cùng với bác sĩ.
Băng Tâm nhân lúc họ không chú ý mà lẻn ra phía ban công, ở bên ngoài nhìn vào Băng Tâm có thể thấy được mọi việc xảy ra bên trong.
Từ phu nhân dẫn bác sĩ vào trong, ông bác sĩ tiến tới khám sơ bộ cho người phụ nữ nằm trên giường, sau khi thấy ông ta đã khám xong Từ phu nhân lên tiếng hỏi :
" Thế nào rồi.
"
Ông bác sĩ đáp : " Thưa phu nhân, sức khỏe của người phụ nữ này không có gì đáng ngại, chỉ là cơ thể bà ấy yếu lại thêm mấy ngày không ăn uống dẫn tới cơ thể suy nhược.
Bây giờ chỉ cần ăn uống nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian sau sẽ ổn thôi.
Tôi sẽ kê cho bà ấy chút thuốc tẩm bổ.
"
" Được, tôi biết rồi, ông ra ngoài trước đi.
"
Ông bác sĩ khẽ cúi chào rồi đi ra ngoài, Từ phu nhân tiến đến bên cạnh giường bệnh, bà ta cao ngạo nhìn xuống người phụ nữ đang nằm trên giường đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười đầy khinh bỉ :
" Mỹ Dung à, bà lại làm loạn cái gì vậy? không chịu ăn uống chẳng nhẽ bà muốn tuyệt thực sao? Nhanh như vậy mà đã muốn chết rồi à.
" Người phụ nữ đó nghe được sự chế nhạo của Từ phu nhân thì chỉ có thể, thể hiện sự tức giận của mình bằng cách trừng mắt.
Từ phu nhân thấy vậy ý cười nơi khéo môi càng thêm sâu :
" Sao vậy? Bà tức giận lắm à.
Cố gắng giữ sức khỏe đi vì tôi còn muốn cho bà thấy tôi và Viên Minh yêu thương nhau như thế nào, và tôi muốn bà phải thấy Viên Khang lấy vợ sinh con, con của nó sau này sẽ gọi tôi một tiếng bà nội.
Nghĩ thôi đã thấy thích rồi...! Cũng đã muộn bà nghỉ ngơi đi, tôi phải đi về trước đây, Viên Minh còn đang đợi tôi...hahaha..
" Nói xong Từ phu nhân để lại một tràng cười dài rồi bỏ đi.
Băng Tâm đợi cho tới khi chắc chắn không còn ai ở trong phòng nữa cô mới đi vào bên trong.
Người phụ nữ nằm trên giường bệnh thấy cô chỉ mở trừng đôi mắt, miệng bà ta mấp máy gì đó không thành câu.
Lúc này đây Băng Tâm mới có thể nhìn thấy rõ gương mặt bà ta, người phụ nữ này và Từ phu nhân thực sự rất giống nhau, nếu như người phụ nữ này cũng được chăm sóc thật tốt rồi để bà ta ở cạnh Từ phu nhân thì thực sự là nhận không ra.
Không biết là do sợ hãi hay kích động mà người phụ nữ đó cựa quậy dẫy mạnh trên giường bệnh, chiếc ly thủy tinh trên bàn dưới sự tác động của bà ta mà bị đổ rơi xuống, Băng Tâm thấy vậy nhanh chóng chạy lại bắt được cái ly đặt nó về chỗ cũ đồng thời ra hiệu cho người phụ nữ này im lặng.
Cạch một tiếng cánh cửa mở ra, một người con gái bước vào cô ta vào trong để kiểm tra tình hình của người phụ nữ, sau khi thấy bà không có gì đáng ngại mới rời khỏi, trước khi đi cô ta còn cẩn thận khóa cửa bên ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...