Từ Viên Khang nghe những lời Bạch Ảnh nói cũng có lý nên anh cố nén cơn tức giận, khuôn mặt trở lại bộ dáng lạnh nhạt như thường ngày, cùng Lãnh Ngạo và Bạch Ảnh bước về phía bàn có Băng Tâm.
Ngay khi cánh tay Bạch Đằng chạm vào tay mình Trình Lạc đã cảm thấy tức giận cô muốn vung tay mình ra khỏi tay anh ta, nhưng lúc đó lại thấy Từ Viên Khang bước vào, Trình Lạc cố nén cảm giác ghê ghê trong mà để yên cho anh ta nắm.
Cho tới khi Từ Viên Khang đi vào trong Trình Lạc mới lạnh lùng nhìn Bạch Đằng :
" Bỏ ra.
"
Bạch Đằng dần dần buông tay cô ra nói :
" Trình Lạc nói đi, lời của cô ban nãy là ý gì? "
Trình Lạc ngồi trở lại trên ghế ánh mắt vẫn cao ngạo như lúc ban đầu :
" Anh thấy ba người đàn ông mới bước vào chứ? Trong đó có một người là vị hôn phu của tôi.
"
" Như vậy thì có liên quan gì tới chuyện của tôi chứ.
"
Trình Lạc : " Không những liên quan mà liên quan rất chặt chẽ.
Nhậm Doanh Doanh đang mang thai, cô ta nói cái thai đó là của Từ Viên Khang, nhưng Từ Viên Khang lại giống anh, anh ta không nhận cái thai đó.
Mà theo như tôi điều tra Nhậm Doanh Doanh chỉ ngủ với hai người đàn ông là Anh và Từ Viên Khang.
Vậy thì cha của đứa bé trong bụng cô ta anh chiếm 50% và Từ Viên Khang chiếm 50%.
Nếu như Từ Viên Khang là cha đứa bé đó thì tốt, nhưng nếu cha của nó là anh vậy thì...!Con của anh sẽ phải gọi người khác là ba.
Tôi chỉ nói tới đây thôi chuyện còn lại tùy anh suy nghĩ.
"
" Nếu như đứa bé đó là của tôi tại sao cô ta không nói với tôi mà lại nói với cô? "
Trình Lạc nhếch môi : " Tôi đoán, cô ta không biết anh là ai.
Với lại cô thích Từ Viên Khang như vậy, đứa trẻ đó chính là cái cớ tốt nhất để danh chính ngôn thuận ở bên anh ta.
"
Bạch Đằng lại hỏi tiếp :
" Vậy cô và anh chia tay rồi sao? "
Trình Lạc : " Chuyện này tôi không có nghĩa vụ phải thông báo với anh.
Hôm nay tới đây thôi, những điều cần tôi đã nói hết rồi, tôi đi trước đây.
" Nói xong Trình Lạc không để cho Bạch Đằng phản ứng liền đứng dậy rời đi.
Bạch Đằng cũng không ngăn cản và cũng không thể ngăn cản, anh ta nhìn vào ly nước trước mặt trầm tư suy nghĩ.
Ở phía bên kia Từ Viên Khang thấy Trình Lạc rời đi anh cũng đứng dậy đuổi theo cô, Trình Lạc không gọi xe mà đi bộ.
Trên đường đi ngang qua một tiệm hoa ánh mắt cô vô tình nhìn thấy bó hoa oải hương được bày bán trước cửa, người bán hàng thấy thấy cô cứ ngây người nhìn vào bó oải hương thì mỉm cười nói :
" Vị tiểu thư này, cô muốn mua hoa sao? Bó hoa oải hương này còn rất tươi đây, để tôi bó lại cho cô nhá.
" Nghe tiếng nói của người bán hàng Trình Lạc mới giật mình, cô ngước mắt nhìn ái ngại trả lời :
" Thật là ngại quá, tôi...!Tôi không muốn mua, xin lỗi cô.
" Nói xong Trình Lạc liền bước đi.
Ở phía sau Từ Viên Khang chứng kiến toàn bộ câu chuyện ban nãy, anh thấy ánh mắt buồn bã của cô khi nhìn thấy hoa oải hương, anh cũng biết nỗi buồn của cô là do anh gây ra, Từ Viên Khang đi tới trước cửa tiệm hoa.
" Gói lại cho tôi bó oải hương này.
" Người bán hàng lịch sự đáp
" Dạ được phiền anh đợi một chút ạ.
"
Người bán hàng rất nhanh đã đưa anh bó ra, Từ Viên Khang trả tiền rồi mau chóng đuổi theo Trình Lạc.
Người bán hàng nhận lấy số tiền anh đưa vào trong lấy tiền thối, nhưng ra ngoài lại không thấy anh đâu.
Đi được một đoạn Trình Lạc xoay người lại nhìn người đàn ông phía sau mình nói :
" Anh tính đi theo tôi tới khi nào? "
" Anh...anh..." Từ Viên Khang ấp úng nửa ngày cũng chẳng biết nói gì, thấy anh như vậy Trình Lạc chẳng thèm quan tâm tiếp tục bước đi, Từ Viên Khang máu chạy tới kéo lấy tay cô :
"Lạc Lạc em đừng đi, anh có thể nói chuyện với em một chút được không? "
Im lặng một lúc Trình Lạc mới trả lời : " Được.
" Nhận được câu trả lời của cô Từ Viên Khang bất chợt nở nụ cười ngây ngô như một đứa trẻ.
Hơn hai tháng qua đây là nụ cười vui vẻ nhất của anh.
Trình Lạc đi được một đoạn thấy anh vẫn đứng đó cô ra vẻ bực mình :
" Nếu như anh cứ đứng đó cười thì tôi đi trước đây.
"
Lúc này Từ Viên Khang mới phản ứng lại :
" Anh tới ngay đây.
"
Hai người đi tới công viên gần đó, khuôn mặt Trình Lạc luôn trong tình trạng cau có, Từ Viên Khang thấy cô như vậy cũng chẳng dám lên tiếng mà chỉ im lặng ngồi bên cạnh.
Một lúc lâu sau Từ Viên Khang vẫn chẳng nói lời nào, Trình Lạc bực bội quay sang anh :
" Này, anh gọi tôi tới đây chỉ để ngồi ngắm cảnh thôi sao? Nếu vậy anh tự ngắm một mình đi tôi không rảnh.
" Nói dứt câu Trình Lạc đứng dậy, Từ Viên Khang vội nắm lấy cổ tay cô nói :
" Anh muốn nói chuyện với em.
"
Trình Lạc : " Vậy thì anh nói đi.
"
" Nhưng em định để anh ngước mặt lên nói chuyện với em vậy sao? "
Trình Lạc : " Vậy anh muốn như thế nào? " Trình Lạc vừa dứt câu Từ Viên Khang đã dùng sức kéo cô xuống để cô ngồi trên đùi anh.
" Anh muốn như thế này.
Lạc Lạc anh thực sự rất nhớ em.
" Trình Lạc bị anh kéo ngồi lên đùi thì sự khó chịu trên gương mặt càng rõ ràng, cô trừng mắt nhìn anh.
Từ Viên Khang thấy cô có vẻ tức giận định buông cô ra thì nghe Trình Lạc nói :
" Anh hút thuốc sao? "
" Anh..." Từ Viên Khang bị câu hỏi này của cô làm cho ngây người, lát sau lại khẽ cười :
" Anh cười cái gì? " Từ Viên Khang không trả lời câu hỏi mà còn cười điều này khiến Trình Lạc bực bội.
" Trả lời chứ! Anh cười cái gì? "
Từ Viên Khang thành thật gật đầu : " Anh có hút một chút.
" Nghe câu trả lời này của anh đôi mày của Trình Lạc cau càng thêm chặt, cô cảm nhận trong túi áo của anh có vật đó nên đã luồn tay vào lấy ra.
Trình Lạc đưa hộp xì gà tới trước mặt anh :
" Anh chỉ hút một chút mà bên người khi nào cũng mang theo hay sao? Anh có biết hút thuốc rất có hại cho sức khỏe hay không? "
Từ Viên Khang : " Em đang quan tâm anh sao? " Nói xong vòng tay ôm cô của anh càng xiết chặt, Trình Lạc đỏ mặt ngượng ngùng lúc này cô mới ý thức được mình đang đang trong tư thế như thế nào.
Cô vùng dậy chỉ sửa lại quần áo rồi vội vàng phủ nhận :
" Anh đang nằm mơ sao? Tôi không phải đang quan tâm anh...!Tôi...tôi chỉ đang nhắc nhở anh trên cương vị là một bác sĩ mà thôi.
"
Nghe Trình Lạc nói như gậy anh chỉ ỉu xìu ‘ Ò.
’ một tiếng không rõ ý vị.
Trình Lạc : " Nếu như anh không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.
" Nói dứt câu Trình Lạc liền xoay người bỏ đi, Từ Viên Khang muốn giữ cô lại nhưng anh làm gì có tư cách đó.
Từ Viên Khang chỉ lẳng lặng nhìn theo cho tới khi Trình Lạc đi xa.
Cầm điếu xì gà lên châm lửa, bây giờ đây chính là thứ duy nhất có thể giúp tâm tình anh được yên tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...