Sáng sớm hôm sau Băng Tâm đã có mặt trên máy bay để khởi hành tới thành phố B, trước khi đi cô có gửi một tin nhắn cho Doãn Kỳ.
Ở tại bệnh viện Cẩm Tân Doãn Kỳ đang chăm sóc cho Trình Lạc thì bỗng đứng bật dậy, mắt mở lớn nhìn trừng trừng vào chiếc điện thoại, Bạch Ảnh thấy Doãn Kỳ như vậy khó hiểu hỏi :
" Tiểu Kỳ à, em làm sao vậy? Đột nhiên em đứng lên làm gì? "
Doãn Kỳ xoay người lại mếu máo đáp :
" Bạch Ảnh, em nghĩ sắp có chuyện không hay rồi.
"
Bạch Ảnh : " Chuyện gì? "
" Đại tỷ đang trên đường tới đây có lẽ tầm chiều sẽ đến.
"
Bạch Ảnh : " Như vậy thì có gì đâu mà em phải hoảng hốt.
"
Doãn Kỳ nhìn qua Trình Lạc vẫn nằm hôn mê trên giường thở dài nói :
" Em đã nói cho đại tỷ biết chuyện của Lạc Lạc và Từ Viên Khang, chị ấy rất tức giận.
Hơn nữa bây giờ Lạc Lạc lại đang hôn mê e rằng sự tức giận của chị ấy đối với Từ Viên Khang càng dâng cao.
Lần này xem như anh ta khó sống rồi.
"
Bạch Ảnh cũng không thể nói gì thêm, sự nhẫn tâm của chị dâu không phải cậu chưa từng chứng kiến, lần này lão đại có ra mặt sợ rằng cũng có xóa tan đi được cơn thịnh nộ đó của Doãn Băng Tâm.
" Tiểu Kỳ à, nói như vậy có nghĩ là Từ thiếu chỉ còn một con đường chết thôi hay sao? "
Doãn Kỳ : " Cũng không hẳn chỉ cần Lạc Lạc tỉnh lại, em nghĩ rằng Từ Viên Khang có thể giữ lại mạng này rồi.
"
Trình Lạc ở trên giường bệnh cô nghe hoàn toàn cuộc đối thoại của Bạch Ảnh và Doãn Kỳ.
Thực ra cô đã tỉnh lại từ tối hôm qua nhưng vẫn không muốn mở mắt vì cô không biết phải đối mặt với Từ Viên Khang như thế nào? Coi như không có gì à? Cô không làm được, tha thứ cho anh sao? Cô cũng không làm được.
Cách tốt nhất trước mắt chính là tiếp tục hôn mê bất tỉnh.
Tới gần trưa Từ Viên Khang trở lại phòng của Trình Lạc, anh mang theo chút hoa oải hương để thay cho số hoa cũ.
Sau khi làm xong anh ngồi xuống bên cạnh giường bệnh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Trình Lạc đặt lên cằm mình :
" Lạc Lạc, đã 5 ngày rồi đấy? Em không đói sao? Anh xin em tỉnh lại đi, chỉ cần em tỉnh lại, em muốn đánh anh mắng anh hay làm gì anh cũng được.
Lạc Lạc anh xin em đừng ngủ nữa mà.
"
Đứng bên ngoài nhìn vào trong Doãn Kỳ khẽ thở dài nhìn sang Bạch Ảnh nói :
" Bạch Ảnh anh nghĩ Từ Viên Khang anh ta thực lòng với Trình Lạc không? "
Bạch Ảnh đưa mắt nhìn vào trong thông qua lớp cửa kính mà nhìn thẳng vào Từ Viên Khang kiên định trả lời :
" Có.
thời gian quen biết của anh và Từ thiếu không ngắn, đủ để biết con người của anh ấy là như thế nào.
Trong công việc anh ấy quyết đoán có đôi chút tuyệt tình, ngoan độc, nhưng trong phương diện tình cảm anh ấy là một người sống chân thành quý trọng tình bạn.
"
Doãn Kỳ cắt ngang :
" Nhưng sao em lại nghe thấy Từ Thiếu đích thực là một công tử ăn chơi, phong lưu đào hoa.
Con người như vậy có thể thật lòng yêu thương một người được hay sao? "
Bạch Ảnh xoay người đối diện với Doãn Kỳ ánh mắt tràn ra vẻ kiên định :
" Tất nhiên.
Đàn ông phong lưu là khi họ chưa gặp được người mà họ muốn bảo vệ cả một đời, nếu mà họ gặp được rồi thì họ sẽ toàn tâm toàn ý mà yêu người đó, chẳng hạn như, lão đại và anh.
" Doãn Kỳ nghe vậy khẽ bĩu môi tỏ vẻ coi thường nhưng trong lòng lại khẽ cười.
Chiếc đồng hồ trên cổ tay khẽ rung lên thu hút sự chú ý của Doãn Kỳ, cô liếc mắt nhìn xuống dòng chữ xuất hiện trên đó khiến cô mở lớn mắt.
" Có chuyện vậy? " Bạch Ảnh lên tiếng hỏi.
" Đi thôi.
Đại tỷ tới rồi.
" Nói xong Doãn Kỳ xoay người rời đi.
Trên sân thượng của bệnh viện Cẩm Tân một chiếc trực thăng đã đậu ở đó, tiếp theo sau xuất hiện hai hình bóng một nam một nữ từ bên trong bước ra.
Bạch Ảnh và Doãn Kỳ đã có mặt ở đây, khi thấy Lãnh Ngạo và Băng Tâm xuất hiện họ cung kính cúi người gọi :
" Lão đại/ Đại tỷ.
"
Lãnh Ngạo khẽ gật đầu phất phất tay, ôm eo Băng Tâm đưa cô bước đi.
Doãn Kỳ và Bạch Ảnh cũng mau chóng theo sau.
" Trình Lạc đang ở đâu? "
Băng Tâm cất tiếng hỏi Doãn Kỳ, nhưng đôi chân vẫn không dừng lại.
" Dạ, chị ấy đang ở phòng VIP ở tầng 5 ạ! "
Băng Tâm : " Được, dẫn đường đi.
"
Nhóm người Băng Tâm rất nhanh đã có mặt ở trước phòng bệnh của Trình Lạc, ánh mắt Băng Tâm có phần rét lạnh khi thấy bóng dáng của Từ Viên Khang.
Cánh cửa phòng bị Băng Tâm hung hăng đẩy ra, Từ Viên Khang cau mày xoay người lại nhìn xem kẻ nào lại to gan tới vậy.
Khi anh nhìn thấy bóng dáng của người đó tâm tình mới nguôi ngoai.
" Em dâu là em sao? "
*Chát.
Băng Tâm dùng tốc độ rất nhanh dáng một cái tát vào mặt của Từ Viên Khang.
" Em dâu em làm gì vậy? " Từ Viên Khang ngây người nhìn Băng Tâm, không chỉ có Từ Viên Khang ngay cả Lãnh Ngạo cũng cảm thấy ngạc nhiên, Lãnh Ngạo đưa ánh mắt không hài lòng nhìn Băng Tâm cô phớt lờ ánh mắt đó của anh.
Ánh mắt sắc bén vẫn dán trên người Từ Viên Khang.
Băng Tâm từng bước áp sát anh, cánh tay trái đưa ra, trên tay cô có một chiếc vòng quấn quanh cánh tay, nếu ai không biết nhìn qua thì cứ nghĩ là chiếc vòng tay với kiểu dáng lạ mắt, nhưng nếu đã biết thì lại cảm thấy rùng mình, sợ hãi, tên của chiếc vòng này là Huyết Long Đao.
Tay phải Băng Tâm ấn nhẹ vào viên hồng ngọc trên cổ tay, chiếc vòng thu lại nằm gọn trên tay của cô, Băng Tâm xoay nhẹ viên ngọc sang trái, bên trong chiếc vòng liền xuất hiện một con dao thật mảnh, lưỡi dao này không quá lớn có thể điều chỉnh kích thước.
Về độ cứng và sắc bén thì khỏi phải bàn, hơn nữa trên đầu lưỡi dao còn tẩm kịch độc, nếu vô tình hoặc cố ý để lưỡi giao cắt phải mà không kịp thời cứu chữa thì chỉ còn một con đường để đi đó là
‘ Đường Hoàng Tuyền.
’
Băng Tâm chĩa Huyết Long Đao thẳng vào Từ Viên Khang nhưng trên mặt anh vẫn rất bình tĩnh không có chút sợ hãi nào, nhưng Bạch Ảnh và Doãn Kỳ ở phía sau cô sắc mặt đã trở nên khó coi, bọn họ đưa mắt nhìn sang Lãnh Ngạo, thấy đôi lông mày của anh đã cau chặt, lại càng thêm sợ hãi.
Mặc dù thấy hành động của Băng Tâm nhưng Lãnh Ngạo chưa lên tiếng ngăn cản anh biết cô sẽ không ra tay với Từ Viên Khang.
" Rốt cuộc em muốn gì? "
Băng Tâm : " Tôi cho hai hai sự lựa chọn, một là chết hai là rời khỏi đây.
"
" Nếu như anh vẫn muốn ở lại đây thì sao? " Từ Viên Khang cương quyết đáp.
Chưa đợi Băng Tâm lên tiếng, Lãnh Ngạo đã nói trước :
" Viên Khang theo mình ra ngoài đã, mình cần nói chuyện với cậu.
"
Bạch Ảnh cũng vội nói
" Phải đó Từ Thiếu anh hãy mau ra ngoài trước đi."
Từ Viên Khang nhìn Trình Lạc vãn còn nằm trên giường bệnh không đành lòng mà rời khỏi, Lãnh Ngạo và mọi người cũng rời đi.
Căn phòng giờ chỉ còn Băng Tâm và Trình Lạc, cô thu lại thanh đao bước tới bên giường bệnh, nhìn xuống Trình Lạc đang nằm Băng Tâm tỏ vẻ khó chịu lên tiếng :
" Mọi người đi hết rồi cậu còn tính nằm tới bao giờ.
"
Nghe câu nói này của Băng Tâm Trình Lạc một mắt nhắm một mắt mở, sau khi xác định thực sự không còn ai cô mới mở lớn hai mắt, rút ống truyền ra khỏi tay mình rồi ngồi dậy, Trình Lạc nhìn về phía Băng Tâm cười cười :
" Thực sự không thể qua được mắt cậu mà.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...