Bác Sĩ Của Anh FULL
Từ Viên Khang để cô mặc áo của mình vào rồi khởi động xe dẫm chân ga lái xe đi.
Trình Lạc : " Đi đâu vậy? "
Từ Viên Khang nghe câu hỏi của cô thì ái ngại gãi đầu trả lời :
" Đi mua áo cho em.
"
Trình Lạc nghe vậy chỉ lườm nguýt anh một cái và không nói gì.
Từ Viên Khang đỗ xe lại ở một cửa hàng quần áo gần nhất và vào trong mua đồ cho cô.
Rất nhanh anh đã trở lại trên tay có một túi đồ, Từ Viên Khang mở cửa bước vào đưa đồ cho cô rồi nói :
" Đồ của em đây, thay đồ đi.
"
Trình Lạc : " Ở đây sao? "
" Ừ, đúng ở đây.
"
Trình Lạc : " Anh ở đây làm sao em thay? "
" Trước sau gì anh chẳng thấy, em ngại làm gì.!! " Từ Viên Khang nói nhỏ.
Trình Lạc : " Anh lầm bầm cái gì đấy? "
" Không có.
Anh đang nói để anh xuống dưới cho em thay đồ.
"
Sau khi Từ Viên Khang xuống xe Trình Lạc mới thay đồ, khi đã thay xong Trình Lạc hạ kính xuống và nói với anh :
" Thay xong rồi.
"
Từ Viên Khang bước vào xe hỏi cô :
" Bây giờ em muốn đi đâu."
Trình Lạc : " Về nhà đi.
" Từ Viên Khang gật đầu đồng ý.
Bên phía Trình Danh, cậu cứ bồn chồn liên tục đi qua đi lại trước cửa nhà để đợi Trình Lạc về.
Ngay khi thấy cô ở cửa thang máy, Trình Danh ngay lập tức đi tới kéo Trình Lạc tới trước mặt mình hỏi :
" Lạc Lạc em đi đâu vậy? Tại sao bây giờ mới quay lại? Cậu ta là ai? Còn bộ đồ này là sao? Cậu ta làm gì em à? "
Trình Lạc : " Anh à.
Em chỉ ra ngoài có chút chuyện thôi, anh ấy là bạn trai em, Từ Viên Khang.
Còn về bộ đồ này là khi nãy em ăn cơm vô tình bị đồ ăn rơi trúng làm bẩn nên phải thay đồ mới.
"
" Khoan đã? Bạn trai em? "
Trình Lạc gật đầu khẳng định.
Trình Danh quay người lại đối diện với Từ Viên Khang, anh hơi cúi người chào hỏi :
" Chào anh.
Tôi là Từ Viên Khang là bạn trai của Trình Lạc.
"
Trình Danh : " Một tiếng
' Anh.
' này tôi không dám nhận.
Lạc Lạc vào trong nhà trước chờ anh lát nữa anh có chuyện cần nói với em.
"
" Nhưng mà...!"
Trình Danh : " Không nghe thấy anh nói gì sao? "
" Vâng.
" Trình Lạc đành phải ngoan ngoãn nghe lời Trình Danh mà vào trong đây là lần đầu cô thấy anh mình có dáng vẻ đáng sợ như vậy.
Sau khi Trình Lạc đã vào trong Trình Danh không nói hai lời liền dáng một cú đấm vào mặt anh.
Từ Viên Khang biết mình là người có lỗi nên cũng không phản kháng.
Trình Danh : " Cậu là Từ Viên Khang? "
" Đúng.
"
Trình Danh : " Biết tại sao tôi lại đánh cậu không? Cậu đừng tưởng tôi không biết những gì cậu làm...Còn về chuyện bộ đồ tôi không muốn nói gì thêm vì tôi tin tưởng em gái mình, con bé sẽ không làm gì quá đáng.
Nhưng còn về chuyện cậu dám làm nó khóc tôi sẽ không bỏ qua đâu.
Trước khi đi nó vẫn rất vui vẻ, sau khi trở về vành mắt có hơi đỏ lên, mắt có chút sưng nữa! Cậu tính giải thích như thế nào đây? "
" Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi.
"
Trình Danh : " Có phải cậu tưởng con bé bắt cá hai tay nên tức giận trút lên người nó hay không? "
" Ban đầu tôi có hơi giận nhưng tôi không có ý định trút giận lên cô ấy..."
Trình Danh : " Đủ rồi tôi không muốn nghe cậu nói thêm gì nữa.
Trình Lạc là đứa em tôi yêu thương nhất, cho nên tôi không chấp nhận bất cứ một ai khiến nó khóc, nhưng cậu đã để nó khóc tới đau lòng như vậy.
Tôi sẽ là người đầu tiên nói ' Không ' trong mối quan hệ của hai người.
Cậu về đi.
"
Từ Viên Khang đang định nói thêm gì đó thì Trình Lạc đẩy cửa bước ra nói :
" Khang, anh về trước đi.
Để em nói chuyện với anh ấy...!"
Từ Viên Khang : " Anh..."
" Về đi.
"
Nghe cô nói vậy anh chỉ đành rời khỏi trước.
Sau khi Từ Viên Khang rời khỏi Trình Lạc cười tươi đi tới kéo tay Trình Danh vào trong nhà, cô ấn cậu ngồi xuống ghế rồi nói :
" Anh à...!Đừng tức giận nữa mà.
Thực ra Khang không có xấu tới vậy đâu.
"
Trình Danh : " Làm cho em gái anh khóc chính là kẻ xấu.
Còn nữa tại sao em lại dám có bạn trai chứ?"
" Tại sao em lại không thể có bạn trai chứ? "
Trình Danh : " Em có bạn trai rồi vậy vị hôn phu kia của em sẽ như thế nào? "
" Kệ anh ta liên quan gì tới em? "
Trình Danh ngẫm nghĩ một lát rồi nói : " Em gái à? "
Trình Lạc : " Hửm? "
" Bạn trai của em anh thấy cậu ta rất quen mặt đấy, giống như là anh đã thấy ở đâu rồi? "
Trình Lạc : " Em dám khẳng định hai người là lần đầu tiên gặp mặt.
"
" Em đừng ồn, để anh nghĩ xem...!"
Trình Lạc : " Được anh nghĩ đi, anh không nghĩ ra đâu bởi đây là lần đầu tiên đấy."
Một lát sau Trình Danh vỗ đùi một cái cậu ta lớn nói :
" Đúng rồi anh nhớ ra rồi.
"
Trình Lạc ôm ngực nói :
" Trình Danh anh muốn giết em à? Giật cả mình.
Anh nhớ ra cái gì.
"
Trình Danh : " Vị hôn phu của em.
"
" Tự nhiên anh nhắc tới anh ta làm gì? Hai người họ có liên quan gì đến nhau sao? "
Trình Danh : " Đương nhiên là có liên quan rồi.
"
" Liên quan như nào? Anh em họ sao? Chú cháu? Bạn bè? "
Trình Danh : " Đều không phải.
"
" Vậy là gì chứ? "
Trình Danh : " Lạc Lạc à.? Em thực sự không biết tên của vị hôn phu của mình sao? Mặt mũi cũng không?"
" Ừ.
Không biết, ba mẹ trước đó có nói cho và cho em xem hình như em đều không quan tâm tới.
Không nghe không nhìn và Không Biết.
"
Trình Danh : " Vậy bây giờ để anh nói em nghe.
"
" Không muốn nghe.
"
Trình Danh : " Thực sự không muốn nghe.
"
" Ừ.
"
Trình Danh : " Kệ cả tên và gương mặt của vị hôn phu của em và Từ Viên Khang đều rất giống nhau em cũng không muốn nghe.
"
" Anh đang nói gì vậy? "
Trình Danh : " Em không muốn nghe mà.
"
" Nhưng em muốn nghe rồi."
Trình Danh : " Nhưng mà giờ anh không muốn nói.
"
Trình Lạc nghe vậy lại dở trò làm nũng, lắc lắc cánh tay anh :
" Anh Danh à...!Nói em nghe đi giờ em muốn biết rồi...!" Dưới sự thuyết phục của cô Trình Danh đành phải nói ra.
Sau một hồi nghe Trình Danh kể chuyện Trình Lạc chốt hạ một cậu :
" Vậy ý của anh là...!Từ Viên Khang và vị hôn phu ấy của em là cùng một người? "
Trình Danh : " Phải.
"
" Không thể nào quá khó tin đi.
"
Trình Danh thấy Em gái không tin mình chỉ đành vào phòng lấy điện thoại ra mở lại tấm ảnh trước đây để làm bằng chứng.
Trình Danh : " Em xem đi có phải cậu ta không? Trước đây chú cho anh xem hình không hiểu sao anh lại lưu lại, cũng may hôm nay có thể sử dụng.
Vừa nói Trình Danh vừa đưa điện thoại cho Trình Lạc xem.
Trình Lạc nhận lấy điện thoại và xem tấm hình.
Quả nhiên người ấy và Từ Viên Khang là một.
Trình Danh : " Vậy bây giờ em tính như thế nào? Cô chú 3 ngày nữa sẽ tới đây.
Nghe nói Từ Gia cũng sẽ tới đấy.
"
" Còn có thể như thế nào nữa.
Họ tới thì gặp thôi.
" Trình Lạc nhún vai đáp.
Trình Danh : " Không bỏ trốn nữa sao? Trình Lạc nghe thấy vậy thì lườm cậu.
Im lặng một lát Trình Danh lại lên tiếng :
" Trước đây anh đã không thích mối hôn sự này bây giờ anh lại càng không thích? "
Trình Lạc : " Tại sao?
" Vẫn lí do đó.
Cậu ta dám làm em gái anh buồn, vậy mà muốn lấy em gái anh mơ đi.
" Nói xong Trình Danh đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Trình Lạc : " Anh à!!! "
Trình Danh xoay người lại nói :
" .không cân phải gọi nữa.
Trừ phi anh thấy được là cậu ta yêu em thật lòng nếu không thì đừng có mơ..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...